Đọc truyện Ta Là Chí Tôn – Chương 32: Sâm La đình
Vân Dương khẽ lắc đầu.
“Thời cơ chưa tới.”
Lão Mai có chút không rõ, càng thêm xoắn xuýt.
Tới hiện tại còn tính là chưa đến thời cơ? Vậy đến lúc nào mới có thể xem như đến thời cơ a? Nếu thật là đến lúc đó… Chẳng phải là người trong thiên hạ này đều bị ngươi đắc tội hết một lượt..
“Lão Mai, đem án cũ của Tạ Võ Nguyên lấy ra.” Vân Dương không giải thích, đổi đề tài nói chuyện.
“Được.” Lão Mai cười cười: “Kể từ khi biết công tử đại náo Tạ gia, ta đã sớm chuẩn bị xong.”
“Tốt!” Vân Dương thản nhiên nói: “Sao chép một phần, đem đưa cho Thu Kiếm Hàn lão nguyên soái.”
“Ây… Vẫn là len lén đem qua?”
“Đương nhiên.”
Lão Mai ngửa đầu nhìn trời, nói: “Canh ba ta đi.”
“Ân.”
Vân Dương quay người, hướng về sương phòng bên phải đi tới. Nơi đó, lúc nào cũng sáng đèn: “Nơi này, hẳn là đến lúc rồi.”
Vị Đan Tâm Ngọc Kiếm Phương Mặc Phi từ ngày hai người đoán thân phận lẫn nhau, liền bắt đầu trầm mặc. Mỗi ngày ngoại trừ luyện công, chữa thương, ăn cơm, uống nước, đi ngủ ra, không nói một lời.
Ngẫu nhiên ở trong phòng vịn cái bàn đi hai bước, sau đó lại thở dồn dập. Tối nay, dù đám Vân Dương hô to gọi nhỏ uống rượu, Phương Mặc Phi cũng không đi qua, vẫn đang luyện công.
Hắn một mực chờ. Chờ Vân Dương đến cùng hắn đàm luận.
Mặc dù không biết nói chuyện gì, nhưng hắn biết Vân Dương nhất định có mục đích.
Rốt cục, Vân Dương tới.
Lần này, không có thăm dò như lần trước, Vân Dương trực tiếp ngồi xuống.
“Phương huynh, thân thể thế nào?” Vân Dương mỉm cười hỏi.
“Khôi phục nhanh ngoài dự liệu.” Phương Mặc Phi cũng có chút ngạc nhiên: “Dựa theo tình huống bình thường, thương thế của ta, trừ phi có thiên tài địa bảo bảo mệnh. Lại phải thêm thần y xuất thủ. Linh đan phụ trợ kéo dài tính mạng, mới có thể kéo dài tính mệnh, khôi phục thần trí trong thời gian ngắn như vậy.”
“Nhưng… Ở đây, ta đã từng cẩn thận kiểm tra qua, dược vật chỉ là phổ thông dược vật. Nhưng hiện tại ta đã có thể đứng lên. Quả thực vô cùng thần kỳ.”
Phương Mặc Phi khẽ nhếch miệng. Hắn cả đời xông xáo giang hồ, kiến thức rộng rãi. Nhưng loại chuyện quỷ dị nhường này, đúng là lần thứ nhất gặp. Hơn nữa… Phát sinh trên người chính hắn, còn không tìm thấy nguyên nhân. Cứ như vậy càng thêm quỷ dị.
Đồng thời, Phương Mặc Phi cũng cảm thấy có chút quái dị, Vân Dương gọi hắn… Phương huynh. Cái này, hắn mặc dù nhìn ba bốn mươi tuổi, nhưng thực tế đã bảy tám chục nha?
Ngươi thanh niên này gọi hắn là Phương huynh… Làm thế nào cũng có chút không hợp thích lắm?
Nhưng người ta cứu mạng hắn, lời này thế nào cũng không tiện nói a?
“Bất kể như thế nào, đa tạ ân cứu mạng của Vân công tử.” Phương Mặc Phi nói.
“Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến.” Vân Dương nhe răng cười một tiếng: “Hơn nữa… Nếu nói muốn cảm tạ ta, thứ Phương huynh mang đến cho ta, đã vượt xa ta mong muốn.”
Trong lòng Phương Mặc Phi cảm thấy nặng nề, nói: “Vân công tử có ý là… Mấy con Thiểm Điện Miêu kia?”
Vân Dương ý vị thâm trường cười cười. “Thiểm Điện Miêu? Phương huynh, nếu vậy cũng không đáng ân cứu mạng trong miệng Phương huynh a.”
Phương Mặc Phi lúng túng nhếch miệng. Trong lòng một mảnh lạnh buốt.
“Ta có chút thắc mắc, Phương huynh thân là Đan Tâm Ngọc Kiếm, như thế nào có thể lấy được mấy con… Ách, Thiểm Điện Miêu?” Vân Dương lo lắng nói: “Theo ta được biết,… Ách Thiểm Điện Miêu, chính là sinh sống trong Vô Tận Chi Sâm, hơn nữa, dù không phải khu vực trung tâm, nhưng cũng là bá chủ bên ngoài!”
Vân Dương nghiền ngẫm nói: “Đan Tâm Ngọc Kiếm, Phương Mặc Phi. Huyền khí thất sơn lục trọng. Trong tay Hàn Ngọc Kiếm màu trắng, không gì không phá. Bảy tuổi luyện kiếm, 10 năm có thành tựu, du tẩu giang hồ, thân kinh bách chiến… Năm 56 tuổi, leo tới huyền khí thất sơn. Tiếc bại dưới tay một người áo đen bịt mặt, thoái ẩn ba năm, sau đó tái xuất. Ân, ở chỗ này, muốn nói rõ một chút, người áo đen bịt mặt kia tục truyền là Toàn Phong Đao Vương Tử Phục.”
Trên mặt Phương Mặc Phi thanh sắc bất động. Nhưng trong lòng vô cùng kinh hãi.
Từ khi chính hắn xuất đạo đến nay, tất cả tin tức, tất cả chiến đấu, bao gồm luận bàn giữa bằng hữu, thế mà đều bị Vân Dương nói ra.
Càng kỳ quái hơn, người áo đen bịt mặt đánh bại hắn, chính hắn tới hiện tại cũng không biết là ai, thiếu niên này thế mà bâng quơ đã nói ra.
Toàn Phong Đao Vương Tử Phục. Trách không được động tác dùng kiếm quái dị như vậy…
“… Từ đó, Phương Mặc Phi bắt đầu theo nghiệp Huyền thú thợ săn, mãi cho đến…” Vân Dương hơi cười: “Mãi cho đến khi, đột nhiên xuất hiện tại Thiên Đường thành, bất tỉnh trước một cửa tiệm Huyền thú.”
Phương Mặc Phi không ngừng hít khí lạnh, gật gật đầu: “tư liệu của Vân công tử rất tường tận.”
“Tường tận?” Vân Dương tựa tiếu phi tiếu: “Đây là tư liệu công khai, ngoài ra còn có một phần tư liệu bí mật, ngươi có muốn nghe một chút hay không?”
Phương Mặc Phi biến sắc: “Bí mật?”
Vân Dương chắp hai tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như đã học thuộc bình tĩnh trôi chảy nói: “Phương Mặc Phi, ngoại hiệu Đan Tâm Ngọc Kiếm. Nhưng, Đan Tâm hai chữ không phải đan tâm bình thường. Phương Mặc Phi mặc dù không phải hạng người đai gian đại ác. Bất quá cũng không xứng hai chữ đan tâm (lòng son). Mà trên người Phương Mặc Phi, có một kiện thần bí vũ khí, một khi xuất ra ắt phải thấy máu. Thiết nghĩ, binh khí thần bí này, chính là lai lịch hai chữ đan tâm. Đây là bí mật thứ nhất.”
Phương Mặc Phi hít vào một ngụm khí lạnh.
“Phương Mặc Phi nhìn bề ngoài, chỉ là Huyền thú thợ săn, nhưng, một số thời khắc, sẽ vô cớ mất tích. Thời gian ngắn thì nửa tháng, lâu thì ba tháng. Nhìn qua không có gì khác thường, người giang hồ ai mà không có chút bí mật. Nhưng, trong lúc Phương Mặc Phi mất tích, trong giang hồ, ắt có án mạng. Hoặc là giang hồ thanh niên trai tráng, hoặc là giang hồ di lão, người ẩn cư không ra, tất cả đều đứng hàng cao thủ. Sau khi những chuyện đó kết thúc, Phương Mặc Phi liền xuất hiện trong mắt người giang hồ. Thiết nghĩ, Phương Mặc Phi có một thân phận khác…”
Vân Dương cũng không quay đầu.
Nhưng hắn có thể cảm nhận, thân thể Phương Mặc Phi đang run rẩy.
“Một thân phận khác của Phương Mặc Phi. Chính là sát thủ. Trên giang hồ hiện tại có tam đại tổ chức sát thủ bá tuyệt thiên hạ, thứ nhất Sâm La đình, thứ hai Huyết Đao đường, thứ ba Vô Tình lâu. Vô Tình lâu công khai danh sách mục tiêu, có thể loại bỏ. Huyết Đao đường tất cả đều dùng đao, cũng không phải. Chỉ có Sâm La đình, là có khả năng nhất.”
Vân Dương xoay người, nhìn sắc mặt trắng bệch của Phương Mặc Phi, chấn kinh đến cơ hồ con mắt mất đi tiêu cự, chậm rãi nói: “Sâm La đình, có mười vị Vương giả. Căn cứ số người chết khi ngươi biến mất gần đây mà suy luận, nhân sĩ vùng Phương Vân U Yến chiếm đa số, nơi đây là do Sâm La đình Nhất Điện Tần Quảng Vương quản lý. Mà Phương Mặc Phi tu vi, vẫn chưa tới mức có thể một mình đảm đương một phía, không thể là Tần Quảng Vương. Cho nên, nếu ta đoán không lầm…”
Vân Dương trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Phương Mặc Phi: “… Xác nhận là… Thiên hạ đệ nhất sát thủ tổ chức, môn hạ Sâm La đình, sát thủ dưới trướng Điện Tần Quảng Vương trong Thập Điện Vương giả! Theo tu vi của ngươi mà suy luận, hẳn là Sâm La đình kim bài sát thủ. Xếp hạng không rõ, hổ thẹn hổ thẹn, Phương huynh có ý kiến gì thêm không.”
Mồ hôi từ trên trán Phương Mặc Phi đầm đìa chảy xuống, trong lòng sóng cuộn ngập trời.
Hắn cảm giác chính hắn bị lột sạch, bị người ta bắt ra từ trong bóng tối, đặt ở dưới ánh mặt trời. Tất cả bí mật, không còn sót lại chút nào!
“Sao ngươi có thể biết?” Phương Mặc Phi chỉ thấy tim hắn đập như trống chầu, thanh âm khô khốc.
“Là tư liệu thủ hạ ta đưa tới.” Vân Dương thản nhiên nói: “Ta để hắn nghe ngóng Phương Mặc Phi, vậy mà chỉ cấp được một chút tư liệu như vậy, trong đó đại đa số kết luận là tự ta suy đoán… À, Hắn còn chưa biết Phương huynh ngươi trong số kim bài sát thủ của Nhất Điện Tần Quảng Vương xếp hàng thứ mấy, cho nên, gia hỏa này sợ hãi, đến đây thỉnh tội với ta.”
Thỉnh tội!
Phương Mặc Phi cơ hồ sụp đổ!
Phần tài liệu này, thiếu chút nói luôn tổ tông mười tám đời nhà hắn có ai, thế mà còn muốn thỉnh tội! Còn ngại chưa đủ tỉ mỉ!
Trong lúc nhất thời, Phương Mặc Phi chỉ thấy đầu óc một trận hỗn độn mông lung, há mồm thở dốc, sắp ngất đến nơi.
“Đương nhiên, còn có rất nhiều tư liệu.” Vân Dương nói: “Còn có… Người nhà Phương huynh, Phương huynh thuở nhỏ chừng nào thì bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân, lần thứ nhất tiếp xúc nữ nhân, chuyện gì khiến tính cách cải biến… Thái độ Phương huynh với người nhà, các loại phân tích nếu khống chế người nhà có tác dụng hay không, cùng… Tình huống Nhi nữ, Phương huynh thiên vị người con nào, Phương huynh những năm này giết những ai, những người này đắc tội với ai, người có khả năng xuất tiền giết bọn hắn là ai…”
Vân Dương thở phào một cái: “Ở đây ta đều có. Phương huynh có muốn xem một chút hay không?”
“Không… Không cần…” Phương Mặc Phi đã hoàn toàn sụp đổ, hai mắt đăm đăm.
Hắn đã không biết nói cái gì.
Ai có thể nghĩ tới, chính hắn một lần trọng thương hôn mê, lại có thể gặp một kẻ yêu nghiệt như thế!
“Kinh lịch cả đời Phương huynh, có thể tính là rất đặc sắc nha.” Vân Dương lo lắng nói: “Thế nhân đều biết, huynh là Đan Tâm Ngọc Kiếm… Nhưng lại có ai có thể biết, quang minh lỗi lạc Phương huynh, lại là môn hạ U Minh Sâm La đình!”
Phương Mặc Phi mồ hôi đầm đìa.
“Kỳ thật những thứ này, chỉ là chi tiết thêm vào. Ta cũng không quan tâm.” Vân Dương đến trước bàn, rót cho mình một chén nước, nói: “Ta quan tâm là… Với tu vi Phương huynh, không thể đánh bại một đầu Thôn Thiên Báo. Càng thêm không có khả năng xử lý một đôi Thôn Thiên Báo, đồng thời còn có cơ hội, đem bốn cái con non Thôn Thiên Báo, đều cướp đi!”
Sắc mặt Phương Mặc Phi xấu hổ.
Thôn Thiên Báo bực này linh vật, nếu là thật sự chết chắc, trước khi chết chúng sẽ giết con non của mình! Đây là thường thức của Huyền thú thế giới.
Càng là cao giai Huyền thú, thì càng như vậy.
“Nhưng Phương huynh cuối cùng lại làm được. Đặc biệt là, an toàn đem bốn đầu Huyền thú con non đưa tới Thiên Đường thành.” Vân Dương nói: “Cố sự trong đó, ta muốn nghe một chút.”
Phương Mặc Phi sắc mặt trở nên rất khó coi, hắn thật dài một hơi sâu thở, nói: “Lần này, là có người trong lúc vô tình phát hiện. Một đôi Thôn Thiên Báo, mẫu thú mang thai, bị một đám cao cấp Huyền thú vây công, vết thương chồng chất mà chạy trốn…”
“Sau khi ta biết, lập tức lập ra kế hoạch, liên hệ năm người, cùng nhau tiến vào Vô Tận Chi Sâm.”
Sắc mặt Phương Mặc Phi tràn đầy bi ai: “Quá trình rất thuận lợi, Thôn Thiên Báo chính xác bị trọng thương. Năm người chúng ta bỏ ra đại giới, một người chết, bốn người trọng thương, mới hoàn thành chuyện này.”
Vân Dương trầm tĩnh nghe, không khỏi cười cười bí ẩn.
“Còn lại bốn người, đỡ nhau trở về, thương thế của ta là nhẹ nhất. Ta mỗi tay vịn một người, kết quả… Ngay khi sắp rời khỏi Vô Tận Chi Sâm, đột nhiên hai bên trái phải đồng thời bị tập kích, hai thanh kiếm, đồng thời cắm vào hai bên lưng. Ngực trái ngực phải, cùng lúc bị đâm thủng. Đồng thời, sau gáy cũng bị trọng kích…”
Vân Dương nhíu nhíu mày: “Không sai, ta thấy vết thương bên ngực trái của ngươi rất dứt khoát, tựa hồ là lúc không phòng bị mà bị người ta đánh lén…”
“Hồ thị tam huynh đệ…” Phương Mặc Phi nổ đom đóm mắt. “Chúng ta là… Huynh đệ kết bái hơn bốn mươi năm a… Một cái đầu dập đầu trên đất, cùng nhau kết bạn sánh vai mấy chục năm, đồng sinh cộng tử vô số lần…”
Vân Dương khẽ thở dài một hơi, lo lắng nói: “Nếu là huynh đệ… Không cần kết bái? Nếu không phải huynh đệ, kết bái để làm gì?”
Phương Mặc Phi như bị sét đánh tỉnh ngộ!
Chương thứ 5 ngày Chủ nhật!
Dịch: xonevictory
———
Hôm nay ta đã đưa lên 5c, cùng với đó là tổng số chương của truyện đã lên tới hơn 30!
Có thể nói đây là thành công bước đầu của Hắc Ám chi địa!
Hy vọng các vị đạo hữu ghé qua đọc truyện của ta dịch nhiều hơn!
Ta xin hứa sẽ không ngừng nỗ lực nâng cao trình độ của mình để đáp ứng nhu cầu của các vị!
Lời cuối xin đa tạ chư vị đạo hữu đã quan tâm theo dõi, đa tạ @NhịThếTổ đã ủng hộ 333tlt! đa tạ @BànTử đã ủng hộ 100tlt!…