Đọc truyện Ta Là Chí Tôn – Chương 1191: Sinh cơ nơi đường cùng
Đây là chuyện mà hắn vẫn luôn không hiểu.
– Này này ở Ngũ trọng thiên, ngươi đạt được cơ duyên, tu vi liên tiếp đột phá, hiện tại hẳn là mới đột phá tới Thánh vương tứ phẩm đi!
Hoắc Vân Phong cẩn thận đánh giá Vân Dương:
– Bản thân người cảm thấy, giữa Thánh vương tam phẩm và Thánh vương tứ phẩm, chênh lệch bao nhiêu?
– Dù hiện tại ta mới đạt tới Thánh vương tứ phẩm sơ giai, thậm chí căn cơ còn chưa vững, nhưng đã cảm thấy, so với khi còn là Thánh vương tam phẩm, phải mạnh hơn… chí ít bốn lần.
Vân Dương trầm tư nửa ngày, cân nhắc nói.
Hoắc Vân Phong cười ha ha một tiếng:
– Đúng vậy, Thánh vương nhị phẩm hơn Thánh vương nhất phẩm chừng hai lần. Tam phẩm so nhị phẩm lại chừng ba lần. Tứ phẩm so tam phẩm, chênh lệch từ bốn tới mười lần. Ngươi cảm giác khoảng bốn lần, là bởi ngươi mới đột phá tới sơ giai. Chờ ngươi đạt tới đỉnh phong, cấp độ thực lực sẽ càng rõ ràng hơn nữa.
– Kỳ thực theo lý mà nói, ngươi vừa đột phá, mặc dù sẽ cảm thấy thực lực cường hoành chưa từng có, nhưng cụ thể tới mức nào… phải tính tới thiên chất của bản thân ngươi nữa, hẳn là so với người khác mạnh hơn nhiều a.
– Tổng thể mà nói, tứ phẩm đối tam phẩm, nếu như không tính chiêu pháp đặc biệt, cơ bản trong ba chiêu là có thể bắt xuống.
– Còn Thánh tôn thì sao?
– Ngươi sai, giữa Thánh tôn với Thánh vương, còn có một giai vị nữa, gọi là Thánh hoàng.
– Chênh lệch giữa Thánh vương và Thánh Hoàng Cực lớn, ít nhất tới mấy chục lần.
– Còn tới Thánh tôn, đối với Thánh hoàng, lại chênh lệch tới cả trăm lầm… cơ bản, một đầu ngón tay có thể ấn chết. Trong mắt Thánh tôn, Thánh hoàng chẳng khác giun dế là mấy.
– Mà trên Thánh tôn, chênh lệch mỗi giai còn càng thêm lớn hơn. Mà đột phá mỗi giai, cũng sẽ càng thêm khó.
– Về phần đạt tới Thánh quân, cơ bản… đã là bất tử chi thân, chỉ cần không đột phá tới Bán Thánh. Cho dù là Thánh quân tứ phẩm xuất thủ với Thánh quân nhất phẩm, dù là giơ tay có thể nghiền ép, nhưng vì đặc tính thần hồn bất diệt của Thánh quân, thế nào cũng có thể chạy được một tia Chân linh, ngày sau tự có ngày đông sơn tái khởi.
Hoắc Vân Phong cười bi thương
– Trước mắt ta là Thánh tôn nhị phẩm trung giai, mà Kim Điêu vương kia lại là Thánh vương nhị phẩm đỉnh phong. Chúng ta tuy thuộc cùng giai, thế nhưng khi giao thủ, lại chênh lệch cùng trời cuối đất. Ngươi hiểu chứ?
Vân Dương nặng nề nói:
– Ta hiểu.
– Cái gọi là chém giết vượt giai, chỉ có thể phát sinh ở đê phẩm. Hoặc bởi công thể khác biệt, hoặc là chiêu pháp siêu diệu, có thể thay đổi cục diện, thậm chí là nghịch chuyển chênh lệch, nhưng mà chân chính tới cao giai… muốn vượt giai, cơ bản là chuyện tuyệt không thể nào. Vô luận là thiên tài, công thể đặc thù, tuyệt diệu chi chiêu, cũng không mà nghịch được quy luật này. Bởi vì… những người có thể đạt tới Thánh tôn, có ai mà không phải thiên chi kiêu tử, ai mà không có tuyệt học độc môn, muốn dùng các mặt đó để san bằng chênh lệch, cơ bản chỉ là vọng tưởng!
– Trong Cửu Tôn phủ các ngươi, thiên tài đông đảo, quả thực khiến người yêu thích ngưỡng mộ. Chuyện vượt giai chém giết nhìn nhiều thành quen mắt. Nhưng chuyện tương tự, tuyệt không xuất hiện từ Thánh hoàng trở lên, ngươi nhất định phải chú ý… tới thời điểm thích hợp, phải trừ bỏ cái tự tin này cho bọn chúng.
Hoắc Vân Phong trịnh trọng nói:
– Trước kia có rất nhiều nhân tài đạt tới Thánh vương liền chết yểu, chín phần, đều bởi điểm này!
Vân Dương hít một hơi thật sâu, nói:
– Điểm này, ta sẽ nghiêm túc nhớ kỹ, không có nửa điểm lười biếng!
Kỳ thực hắn nghe tới đó, cũng đã đổ một thân mồ hôi lạnh.
Không chỉ có các đệ tử, mà ngay cả hắn. Bao năm nay cũng như vậy, cơ hồ mỗi cấp đều vượt cấp khiêu chiến, chuyện “Vượt giai giết định” trong mắt hắn, đã không phải là thói quen, mà là đã thành thâm căn cố đế, đã thành tự nhiên.
Nhưng cũng như lời Hoắc Vân Phong. Tâm lý này nhất định phải thay đổi, nếu hắn cứ mãi ôm tâm tính này, sớm muộn có một ngày sẽ phải thiệt thòi lớn!
Tới cấp độ Thánh hoàng, Thánh tôn, thậm chí là cao hơn, một cái chớp mắt cũng đủ để vẫn diệt, thiệt thòi, cũng có nghĩa là vĩnh biệt cõi trần!
Hoắc Vân Phong run run tay, đem nhẫn trên tay mình nhét vào tay Vân Dương. Chăm chú nắm lấy tay hắn:
– Vân Dương, đem cái này… đưa về Thánh Tâm điện, cho người nhà của ta.
– Ta hiểu.
– Trong nhà ta… thê tử đã vẫn lạc trong tay Yêu thú từ hai ngàn năm trước, năm thiếp thấp, hai chết già, hai cũng chết trên giang hồ… mười ba con trai ta, mười một người chết trong tay Yêu tộc… một luyện công tẩu hỏa nhập ma mà chết, chỉ còn một là còn sống, nhưng nhìn còn già hơn người cha như ta…
– Tôn tử, tôn nữ, chắt trai… đều không ít… cũng coi là một đại gia tộc. Ta vừa chết, bọn hắn mất định hải thần châm… nhất định sẽ suy sụp… ngươi nói bọn hắn nhanh chuyển ra khỏi Thánh Tâm điện, tìm một chỗ cạnh Thánh Tâm điện cư ngụ là được… như vậy sẽ có người thường xuyên nhớ lại tình xưa nghĩa cũ, tự có một phần nhân tình. Nhưng còn nếu ở lại nơi cung phụng của ta, người khác sẽ cho rằng căn bản không nợ gì hết… như thế ngược lại sẽ không tốt, thậm chí còn sẽ chủ động tác động làm suy yếu gia tộc…
– Người đi trà nguội, vốn là tuyên cổ chí lý, tuyệt không có may mắn.
Hoắc Vân Phong khẽ mỉm cười, thần thái thong dong:
– Làm người, vĩnh viễn không nên oán giận chuyện người đi trà nguội… bởi ngươi đi trước, trà mới có thể mát. Còn phải xem nhiều tiền bối còn mạnh hơn ngươi… bọn hắn đi, trà cũng mát, đã không thể uống, thậm chí còn có độc. Còn một số người quyền cao chức trọng, sau khi người đi, không chỉ có trà nguội, mà thậm chí còn bị dội thêm nước đá…
– Muốn trà không nguội, trừ phi ngươi không đi.
Hoắc Vân Phong cười hì hì:
– Ta nhất định không làm được, nhưng thừa dịp trà còn ấm, để bọn hắn mau tìm được đường lui, mới là mấu chốt kéo dài gia tộc!
Vân Dương trầm tư, ngưng trọng nói:
– Khổ tâm của ngươi, ta sẽ đưa tới.
– Ừm.
Trên mặt Hoắc Vân Phong đã ánh hiện kim quang, hiển nhiên Kim Tướng chi khí đã ngày càng nghiêm trọng.
– Từ giờ trở đi… ngươi tùy thời có thể vứt bỏ ra, hoặc là thả ta xuống. Thánh Tâm điện cách nơi này quá xa, ngươi mang theo ta, căn bản không thể tránh nổi Kim Điêu vương, mà ta cũng không còn bao dư lực áp chế Kim Tướng chi khí trong thể nội, ta không xác định được, Kim Tướng chi khí có thể lan tới ngươi hay không.
– Tiền bối yên tâm, chuyện Kim Tướng chi khí lan tràn, vãn bối đã có đề phòng, chỉ có điều, không biết chuyện của Kim Điêu vương là ý gì?
Vân Dương hỏi.
– Rất khó nói.
Hoắc Vân Phong nghiêm túc:
– Hắn nhất định có mục đích! Hơn nữa còn là tính toán to lớn, nhất định phải cẩn thận, đường tới Thánh Tâm điện lần này, cẩn thận thế nào cũng không đủ!
– Khu vực này, cách khu vực của Yêu tộc cũng không xa, không quá một vạn năm ngàn dặm. Lấy tốc độ của Kim Điêu vương, nếu không có Thánh quân xuất thủ ngăn cản… một canh giờ liền có thể bay một vòng.
– Thậm chí coi như có cao thủ ngăn cản, nhưng với tình thế hiện tại của Kim Điêu vương, tuyệt không thể không có tiếp ứng.
– Hắn phách lối đến như vậy, tất phải có đại chuẩn bị, mới có thể không chút úy kỵ như thế.
– Thánh Tâm điện ba năm cử hành một lần tranh đoạt Thiên Vận kỳ, điều kiện hà khắc tới cực điểm, chân ý trong đó, chính là dùng sóng lớn để đãi cát, tuyển ra chiến lực tinh nhuệ nhất, chuẩn bị đối kháng Yêu tộc trong tương lai!
– Ánh mắt phải nhìn xa một chút, các ngươi chính là phòng tuyến cuối cùng hộ vệ Huyền Hoàng giới!