Đọc truyện Ta Là Chí Tôn – Chương 1159: Trung phẩm, Thiên Vận kỳ hiện!
Phác Đức Song hữu khí vô lực nhìn qua.
Con mẹ nó, diễn hay lắm!
Tới lúc này rồi ngươi còn muốn diễn, diễn cho ai xem?!
Chờ lão tử phế ngươi, nhất định sẽ bán ngươi vào gánh hát, để ngươi tới đó diễn cho thỏa!
Nhưng hiện tại, thực sự ngay cả sức để tức giận hắn cũng không có.
Thua là thua, mắng đến hôn thiên địa ám cũng không thể thay đổi kết quả!
Phác Đức Song cười thảm một tiếng, quát to:
– Cửu Tôn phủ khiêu chiến trung phẩm Thiên Vận kỳ, thắng! Vân Dương Vân chưởng môn, tại trận thứ hai các ngươi hòa, không phải toàn thắng, không có tư cách khiêu chiến xếp hạng cao hơn, tạm thời dừng bước ở đây, các ngươi có phục không?
Vân Dương lớn tiếng nói:
– Đa tạ chấp sự đại nhân, có thể đăng lâm trung phẩm, chúng ta đã vui mừng, mãn nguyện, sao còn dám yêu cầu xa vời.
Phác Đức Song:
– Chúc mừng Cửu Tôn phủ đăng lâm trung phẩm, hạ tam giai trung phẩm Thiên Vận kỳ!
Phía dưới, bát đại môn phái đồng thời lên tiếng:
– Chúc mừng Cửu Tôn phủ, đăng lâm trung phẩm!
Giờ phút này, trên dưới Cửu Tôn phủ cười ngoác cả mồm, ngay cả Lạc Đại Giang mới tự bạo, cũng mở miệng cười thoải mái. Các huynh đệ Thiên Tàn Thập Tú, cũng điên cuồng cười to, vui mừng khôn xiết, không nói nên lời, không còn chút hình tượng đáng nói.
Môn phái có trung phẩm Thiên Vận kỳ a!
Lúc đầu, bọn hắn muốn bái nhập môn phái có hạ phẩm Thiên Vận kỳ cũng không được!
Nhưng hiện tại, bọn hắn lại tự tay sáng lập một môn phái trung phẩm Thiên Vận kỳ!
Cười cười, cười đến đỏ vành mắt.
Người người cùng một suy nghĩ, nhớ tới chuyện từng trải qua, nhớ tới vinh quang hiện tại…
Trong nháy mắt, cảm đám như thấy đã qua mấy đời, tựa như được trùng sinh.
Có điều, người kích động nhất chính là Giang Lạc Lạc, hét lớn một tiếng, hoan hô nhảy lên, lập tức leo lên cổ Lạc Đại Giang:
– Đại Giang Đại Giang, quá tốt rồi! Các ngươi là môn phái trung phẩm! Oa oa… hống hống hống…
Vành mắt Lạc Đại Giang cũng phiếm hồng:
– Đúng vậy, chúng ta môn phái trung phẩm! Môn phái trung phẩm…
Nói đến đoạn sau, liền nghẹn nào không thể nói tiếp, chỉ còn lại thổn thức.
Trên đài cao, Phác Đức Song còn đang nói gì đó, nhưng Cửu Tôn phủ đã sớm mắt điếc tai ngơ.
Giờ phút này xúc cảm cuồng hỉ đã bao lấy bọn hắn, khiến cho người người hưng phấn không thôi, khó tự kiềm chế.
Cho dù là Vân Dương, sớm đã tĩnh kỹ những cũng bị không khí vui sướng này cảm nhiễm, cũng tự nhiên vui vẻ không hiểu!
Phác Đức Song rất hiện thực:
– Thất Tinh môn, các ngươi đã mất tư cách tiếp tục ở lại đây! Mau mau rời khỏi khán đài môn phái trung phẩm. Mời Cửu Tôn phủ nhập tọa!
Trên dưới Thất Tinh môn hậm hực nhìn về phía Cửu Tôn phủ đang vui mừng, trong đầu mỗi người, chỉ còn lại cừu hận thấu xương!
Cửu Tôn phủ!
Cửu Tôn phủ!
Tốt tốt tốt, hãy đợi đấy, ba năm sau, chúng ta sẽ còn quay lại!
Chúng ta tuyệt đối sẽ không tha các ngươi!
Hoắc Vân Phong cười tủm tỉm, đem nhân không gian đầy linh ngọc cực phẩm thu lại, đắc chí vừa lòng:
– Phác huynh, cái này… ta cầm trước a?
Cơ mặt Phác Đức Song run rẩy, hung quang lấp lóe: “…”
Hoắc Vân Phong nói tiếp:
– Phác huynh, chúng ta là thân huynh đệ, nhưng cũng cần tính sổ sách cho rõ ràng, ngài còn thiếu ta ba ngàn nữa, số lượng này không sai chứ?
Phác Đức Song như muốn ăn tươi nuốt sống: “…”
Hoắc Vân Phong:
– Còn hai vị huynh đệ, mỗi người thiếu ta hai ngàn năm nha… không cần trả vội, thực sự không vội, chờ trở lại Thánh Tâm điện, ta sẽ tới cửa chào hỏi sau, ha ha ha ha…
Hai người trừng mắt nhìn Hoắc Vân Phong, tay chân run rẩy, tức nổ đóm mắt.
– Khụ khụ, Phác huynh, ta còn việc công cần làm, trước phải mang Thất Tinh môn xuống đã, bên kia, còn có người chờ khiêu chiếu Thất Tinh môn, đoạt lại vị trí thủ tịch a, Thất Tinh môn muốn ba năm sau ngóc đầu trở lại, hy vọng không lớn, Kim Đỉnh môn dưới kia, cũng thực sự là tay ngang.
Hoắc Vân Phong cười ha ha, tựa như thân thể nhẹ nhàng hơn không ít, không đợi Phác Đức Song đáp lời, trực tiếp phi thân bay ra.
Hoắc Vân Phong hiện tại, cảm thấy vui mừng cả đời hắn, cũng không bằng hôm nay cộng lại!
Ba người sau lưng, nhìn bóng lưng Hoắc Vân Phong, vẫn hận muốn nổ đóm mắt, dù có ăn tươi nuốt sống Hoắc Vân Phong, cũng khó tiết nỗi hận trong lòng.
– Đại ca, ngươi đừng cản ta, sau khi trở về, nhất định phải đánh tên Hoắc Vân Phong này tới mẹ hắn cũng không nhận ra!
– Ta sẽ không ngăn cản ngươi! Nhớ, trước khi động thủ nhớ báo ta, ta giúp ngươi!
…
Phác Đức Song cố gắng đè cảm giác khí huyết sôi trào, hét lớn:
– Mời Cửu Tôn phủ, đăng lâm trung phẩm khán đài nhập tọa!
Đây là nghi thức sau cùng, cũng là nghi thức nhất định phải có.
Một đại kỳ xanh biếc từ từ bay lên!
Đây chính là khán đài vốn thuộc về Thất Tinh môn.
Đại kỳ màu xanh bay lên chừng trăm trượng, đột nhiên phát ra hào quang đại thịnh, chiếu rọi hoàn vũ, ba ngàn thế giới như càng thêm rực rỡ.
Tất cả người Cửu Tôn phủ, nháy mắt bị hào quang xanh biếc nhuộm màu.
Lập tức, Thiên Vận kỳ màu xanh chậm rãi chập chờn trên không trung, mặt cờ nhanh chóng rơi xuống, giây lát liền chui vào thân thể Vân Dương.
Lập tức, lại có một số Thiên Vận kỳ nhỏ hơn, theo thứ tự chui vào thân thể đám Sử Vô Trần, Lạc Đại Giang…
Sau đó là lá cờ nhỏ hơn nữa, lần lượt tiến vào thân thể đám Vân Tú Tâm…
Đợi đến khi Thiên Vận kỳ nhỏ phân phát xong, ai về chỗ nấy, mặt Thiên Vận kỳ lớn mới đột nhiên chấn động.
Hô hô hô hô…
Tràn ra vô số hư ảnh Thiên Vận kỳ, cùng chảy tới một vị trí!
Bên đó, chính là sơn môn Cửu Tôn phủ!
Lập tức, Thiên Vận kỳ màu xanh chậm rãi rơi xuống, tản mát ra hào quang có thể che lại tất cả, bao lấy toàn bộ người Cửu Tôn phủ!
Cả khán đài, như biến thành một khối bảo ngọc!
Đám Vân Tú Tâm tràn đầy vui mừng, ưỡn cao lồng ngực, sắc mặt ánh mắt đầy kiêu ngạo, còn có tự hào thỏa mãn!
Thanh âm ôn nhuận của Vân Dương cùng lúc vang lên:
– Hôm nay, chúng ta sáng tạo lịch sử! Vinh quang chi lộ Cửu Tôn phủ chúng ta, từ hôm nay bắt đầu! Mong chư vị sau này không kiêu ngạo, tiếp tục cố gắng như trước đây, chớ có quên, vinh quang hôm nay không dễ được! Chớ có cô phụ gian nan khố khổ trước kia!
– Cẩn tuân sư tôn dạy bảo, đệ tử tuyệt đối không dám quên!
Hư ảnh Thiên Vận kỳ màu xanh dừng lại trên khán đài chừng một canh giờ!
Tính cả Vân Dương, mọi người đều cảm nhận được kinh mạch trong thể nội được quang manh xanh biếc tịnh hóa một lần, thu được lợi lớn!
Đám người càng thêm phấn chấn, thần thái sáng láng.