Ta Là Chí Tôn

Chương 1128: Trận chiến này, ta tới!


Đọc truyện Ta Là Chí Tôn – Chương 1128: Trận chiến này, ta tới!

Sáng sớm.

Tất cả các tông môn hạ phẩm Thiên Vận kỳ đều đã tập trung, hơn nữa còn tới đặc biệt sớm.

Cơ bản trời còn lờ mờ, cả đám đã tự tới trên khán đài.

Trận đại quyết chiến này, tuyệt không thể bỏ lỡ!

Kim Đỉnh môn uy tín lâu năm, có thể thủ được địa vị bá chủ?

Nhân tài mới nổi, Cửu Tôn phủ, có thể viết tiếp Truyền kỳ? Nhất cỗ tác khác đột phá bình chướng, cường thế đăng đỉnh?

Đám người cùng chờ kết quả trận cuối cùng!

Vì để quan sát, mấy môn phái đều không có ai đi, hiển nhiên đều muốn nhìn Kim Đỉnh môn chật vật, đám người đều rõ, cho dù là Kim Đỉnh môn uy tín lâu năm, đối đầu với Cửu Tôn phủ cũng không có bao phần thắng!

Thậm chí, ngay cả muốn giữ vị trí cũng khó được.

Vừa nghĩ tới đây, đám môn phái mới bại trước đó, đều cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Nếu ngay cả Kim Đỉnh môn còn đánh không lại Cửu Tôn phủ, bọn hắn có bại bởi Cửu Tôn phủ, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, vốn là chuyện đương nhiên, không cần bàn cãi!

Về phần Kim Đỉnh môn… hừ hừ hừ, không phải xưa nay Kim Đỉnh môn các ngươi rất trâu bò sao? Không phải các ngươi lúc nào cũng cao cao tại thượng sao? Lúc trước còn đòi tiến thêm một bước, khiêu chiến tầng thứ cao hơn, lấy được trung phẩm Thiên Vận kỳ?!

Hiện tại thế nào, khó chịu? Đau khổ? Lúng túng?

Ha ha ha…

Cho các ngươi đắc ý này, cho các ngươi cuồng vọng này, dám khinh thường bọn ta này… đáng đời!

Hoắc Vân Phong cũng đã sớm đến, chú mục nhìn Thiên Vận kỳ tung bay trên khán đài Cửu Tôn phủ, ánh mắt đặc biệt phức tạp, lòng cũng đặc biệt phức tạp, phức tạp tới cực điểm!

Cửu Tôn phủ, mới tân thăng hạ phẩm Thiên Vận kỳ, một đường trảm tướng đoạt cờ, dũng cảm tiến tới, nhất cỗ tác khí vọt tới bước này, bắt đầu vấn đỉnh thủ tịch hạ phẩm Thiên Vận kỳ.


Ta ta ta… cược…

Đánh cược đánh cược đánh cược đánh cược…

Ai!

Ta thật ngốc, thực sự, không chút khoa trương giả bộ!

Kim Đỉnh môn cũng đã tới, chưởng môn Ngụy Đào mang tới đôi mắt thâm đen, lại thêm cái đầu trọc óng ánh kim quang của hắn, khiến người ta cảm thấy đầy tiều tụy chán chường.

Khi nhìn về Thiên Vận kỳ của Cửu Tôn phủ, ánh mắt cũng phức tạp, ý vị không hiểu đến lạ.

Lại qua một hồi lâu, nhân thủ Cửu Tôn phủ mới khoan thai bước tới.

– Ngụy chưởng môn, xin hỏi các ngươi muốn đánh thế nào, có suy nghĩ được chiến pháp nào đặc biệt không?

Hoắc Vân Phong hỏi.

Ngụy Đào ho khan một cái, gương mặt hơi đỏ:

– Bên ta quyết định đánh trước một trận Đỉnh phong chiến, sau đó mới nói tiếp.

– Một trận?

Hoắc Vân Phong không tin hỏi lại, hiển nhiên không hiểu được ý Ngụy Đào.

Người khác đều trực tiếp an bài năm trận, sao ngươi chỉ nói, đánh trước một trận Đỉnh phong chiến?

Một trận?

Ngụy Đào đỏ mặt, hắng giọng nói:

– Chúng ta, dự định đánh từng trận, sau mỗi trận đều có điều chỉnh. Ngoài ra không có bất cứ chiến pháp đặc thù nào khác.

Hoắc Vân Phong mở to mắt nhìn, tâm tư khẽ chuyển, tựa như hiểu được điều gì, gật gật đầu nói:

– Vậy trước đánh một trận Đỉnh phong chiến, sau đó lại nói tiếp!

Hắn thực sự hiểu.

Lấy thế cuồng mãnh của Cửu Tôn phủ hiện tại, có bốn đầu Huyền thú cấp Thánh vương phụ chiến, bất cứ đánh thế nào đều chỉ thắng không bại, mà trận Đỉnh phong chiến này chính là trù tính chi chiến của Kim Đỉnh môn, nếu trận này thắng, Kim Đỉnh môn mới phải đánh tiếp, mới có khả năng thủ thắng. Nếu trận này thua… như vậy, bốn trận sau không cần đánh, trực tiếp nhận thua là được!

– Trận đầu, Đỉnh phong chiến!

Thanh âm Hoắc Vân Phong truyền ra.

Trên vị trí của Kim Đỉnh môn, một lão giả gầy gò chậm rãi đứng dậy, chính là Khúc Khiếu Phong.

Chậm rãi bước ra.

Vân Dương ngưng mắt nhìn về lão giả bước ra, trên mặt dâng lên vẻ cảnh giác nồng đậm.

Lão đâu này, rất mạnh, chính là cường giả đỉnh phong hiếm có trong lần hội nghị này!

Khi hắn bước ra, khí thế trên người không ngừng gia tăng.

– Đây là… đang thiêu đốt sinh mệnh chi lực?


Vân Dương nhíu mày.

Hiện tại đã muốn thiêu đốt, là muốn… tự bạo sao?

Lão nhân này vốn đã có tu vi cực cao, đã là Thánh vương nhị phẩm thậm chí còn cao hơn?

Lấy tu vi này tự bạo, uy năng thực sự quá mức tưởng tượng…

Vân Dương không nói, mà đám Lạc Đại Giang sau lưng hắn cũng không nói.

Mặc dù người của Kim Đỉnh môn đều nhìn Lạc Đại Giang, nhưng bản thân Lạc Đại Giang lại biết, đệ nhất Cửu Tôn phủ, tuyệt đối không phải hắn!

Bất kể là Sử Vô Trần vẫn luôn ra vẻ yếu thế, hay là Lão đại Vân Dương, đều mạnh hơn hắn.

Bản thân hắn chẳng qua chỉ đứng ra ngụy trang, che mắt thiên hạ.

Nếu đối chiến với đỉnh phong các môn phái khác, hắn có thể chiến, vậy việc nhân đức không nhường ai!

Thế nhưng trận hôm nay, thoáng kém một đường liền có thể tạo thành kết quả thảm bại, ảnh hưởng lộ trình tiến lên của Cửu Tôn phủ, phong hiểm này, Lạc Đại Giang tự hỏi không gánh nổi, cho dù Lão đại không nói, các huynh đệ không nói, bản thân hắn cũng tự biết dằn vặt bản thân!

– Thực lực lão đầu này rất mạnh, chỉ sợ Đại Giang không ứng phó được.

Sử Vô Trần nặng nề nói.

– Đúng vậy, nếu đơn đả độc đấu, phân nửa là ta không đánh lại.

Lạc Đại Giang nghiêm túc nói.

– Cho dù có thêm Huyền thú phụ trợ…

Lạc Đại Giang càng sạm mặt:

– Với thủ đoạn tự bạo của lão đầu kia… ta cũng không chắc có thể may mắn.

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:

– Trận chiến này, ta tới!

Một giây này, Sử Vô Trần cùng Lạc Đại Giang đều cảm thấy buông lỏng, buông lỏng từ tận đáy lòng!

Trong chớp nhoáng, hai người đều cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.


Lão đại xuất chiến, một người bằng hai, sao có thể không thắng?

Điểm thần kỳ của Cửu Tôn phủ, mấy cao tầng bọn hắn vẫn đang không ngừng cảm nhận, ngay cả Tử Cực Thiên Tinh hiếm thấy hay là đan dược tăng cảnh giới… đều nói rõ Cửu Tôn phủ không tầm thường!

Nhưng mà, điểm khiến người không thể chạm tới nhất, không ai qua được… Vân Dương!

Sử Vô Trần cùng Lạc Đại Giang đều biết, Lão đại của bọn hắn có tầng tầng lớp lớp thủ đoạn.

Vô cùng vô tận át chủ bài!

Đủ để ứng phó với bất cứ cục diện bất lợi nào!

Cái biết này, không giống ngưỡng mộ của bọn hắn với Đổng Tề Thiên, cao không thể chạm. Đổng Tề Thiên dù có thực lực cao tuyệt, cao đến vượt qua bất cứ người nào trong nhận biết của bọn hắn, nhưng vẫn chỉ là cường giả tuyệt đỉnh, là thế ngoại cao nhân. Còn Vân Dương mới là cam thâm mạt trắc, khó đoán sâu cạn, hoàn toàn là cao minh theo nghĩa khác!

Vân Dương đứng lên, cười ha ha:

– Nếu nói là Đỉnh phong chi chiến, hẳn các ngươi cũng đem hết tiền cược lên trận này đi, vậy thì để ta tới cùng vị tiền bối này giao lưu một trận.

Đám người thấy Vân Dương đứng dậy, cùng nhau sửng sốt.

Ngươi?

Chưởng môn tự mình xuất chiến?

Nhưng… Cửu Tôn phủ các ngươi… cao thủ mạnh nhất không phải ngươi a… cái này…

Nhưng lập tức, đám người cùng hiểu ra.

Cửu Tôn phủ, có lưu hậu chiêu.

Người mạnh nhất thực sự của Cửu Tôn phủ, chính là vị chưởng môn nhân này, mà không phải những người khác!

Vừa nghĩ tới đây, đám người không nhịn mà cùng đổi sắc, cảm thấy phát lạnh!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.