Đọc truyện Ta Là Chí Tôn – Chương 1126: Không dám ứng chiến!
Trên thực tế, các tông môn khác căn bản không xuất hiện tình huống như vậy, ngoại trừ Ngự Thú tông chuyên thuần dưỡng Huyền thú, những tông môn khác căn bản sẽ không cân nhắc tới chuyện thả Huyền thú ra phụ chiến, không phải môn phái nào cũng có Huyền thú cao cấp hộ phái!
Nhưng cái lệ cũ này lại hoàn toàn không thích hợp với Cửu Tôn phủ, bốn đầu Huyền thú cấp Thánh vương của Cửu Tôn phủ, mỗi đầu đều cực có linh tính, nghe tiếng liền hiểu, điểm ấy đã lộ rõ khi đối chiến với Ngự Thú tông, tự nhiên không có chuyện không khống chế được!
Cho nên sau chiến thuật không biết xấu hổ của Ngự Thú tông, chiến lực của Cửu Tôn phủ lập tức tiêu thăng, thăng đến mức khiến người nhìn mà phát khiếp, thậm chí đến mức tuyệt vọng.
Chỉ riêng trận chiến với Đại Địa các vừa rồi, mỗi trận đều có Huyền thú cấp Thánh vương đi theo, phòng tuyết kiên cố nổi danh của Đại Địa các, lại không chịu nổi một kích…
Hiện tại, đứng trước cường địch mang thế bão táp mà tới, ứng đối ra sao, thực sự rất khó xử lý a!
Võ giả cùng Huyền thú, hai cái này chênh lệch khó đo được!
Cùng là Thánh vương, nhưng… năm tên võ giả cấp Thánh vương, đoán chừng mới có thể chiến với một con Huyền thú cùng cấp!
Đây là chênh lệch trời sinh đã thế, không phải võ kỹ bí thuật có thể san bằng.
Huyền thú có thể biến lớn, bởi nó vốn lớn như thế, lực lượng vốn mạnh như vậy!
Nhưng võ giả muốn biến lớn… cái này cũng có thể làm được, thế nhưng không thể duy trì được lâu, hơn nữa còn cần tiêu hao Huyền khí, đoán chừng đối kháng với Huyền thú một hiệp, liền sẽ bị đánh về nguyên hình.
Đây cũng là việc hợp tình hợp lý, lực lượng một người bình thường, sao có thể so với lực lượng của một con gấu?!
Nếu có thể so… như vậy, ngươi đã không phải là người, mà là siêu nhân!
Nếu như chỉ có Huyền thú thôi, Kim Đỉnh môn dù khó xử, nhưng vẫn không quá cảm thấy vô vọng, dù sao chỉ có bốn đầu Huyền thú, tất cả chỉ dừng ở Thánh vương nhất phẩm đỉnh phong, so với Thánh vương nhị phẩm của bọn hắn, đại khái sàn sàn, nếu đánh cược một phen, chưa chắc bên hắn không thể thắng.
Nhưng vô luận là Lạc Đại Giang hay mấy người khác của Cửu Tôn phủ xuất chiến, cho dù một người có tu vi cấp Thánh vương, một đối một có thể không được, nhưng nếu chỉ đứng bên quấy nhiễu, lại đã quá dư xài, lấy thực lực Thánh vương nhất phẩm, chỉ đứng sau Huyền thú để tập kích, liền đủ để Kim Đỉnh tam lão không chịu được.
Bất kể công kích của ngươi thế nào, Huyền thú trước mắt hắn đều có thể nhẹ nhàng đỡ được, hoàn toàn không đả thương được hắn.
Thế nhưng trái lại, chỉ cần ngươi bị hắn đánh lén thành công, ngươi liền phải trả giá tương đối.
Đấu Trận, vẫn không có phần thắng, trong trận đấu Trận giữa Cửu Tôn phủ cùng Thiên Sơn phái, Cửu Tôn phủ đã sớm lộ ra phong thái kinh người, triệt để chấn nhiếp bất cứ môn phái hạ phẩm nào, có thể nói là sở hướng vô địch, hơn nữa, đấu Trận chính là quần chiến, ngươi nói xem, Cửu Tôn phủ có thể trực tiếp phái bốn đầu Huyền thú ra trợ chiến hay không?!
Vẫn là đừng cân nhắc tới đấu Trận, ngẫm thôi cũng thấy đáng sợ rồi, căn bản không thể đánh nổi!
Đệ tử chiến, vẫn không cần cân nhắc.
Tin tưởng, đệ tử Cửu Tôn phủ xuất chiến, nhất định sẽ mang theo Huyền thú xuất chiến, chút tu vi của đệ tử bọn hắn, không bị Huyền thú của đối phương nuốt gọn, đã là phúc tổ bảy mươi đời, không có nửa điểm may mắn!
Chưởng môn chiến?
Đỉnh phong chiến?
Trung kiên chiến?
Tự chủ chiến?
Đến cùng cái nào, mới có thể nắm chắc?
Đám người Kim Đỉnh môn suy nghĩ một vòng, lại bi ai phát hiện: Bất luận là chiến theo hình thức nào, chỉ cần cân nhắc tới nhân tố Huyền thú phụ chiến, tỷ lệ thắng của bọn hắn đều rất xa vời!
Ngự Thú tông đáng chết!
Đại não Ngụy Đào to như cái đấu!
Mẹ nó, thủ tịch hạ phẩm Thiên Vận kỳ như Kim Đỉnh môn chúng ta, lại phải rơi xuống cái hoàn cảnh chật vật đáng chết này!
Tiến thối đều không được, không thể tiếp tục nữa?!
Một thân thực lực cường đại, trực tiếp bị bốn đầu Huyền thú bức chết!
Hoắc Vân Phong trên đài cao cũng có chút tê tay.
Cửu Tôn phủ này… sao lại yêu nghiệt tới mức đó a!
Vốn cho là có thể đánh tới hạng bảy hạng tám đã không tệ, nào nghĩ tới, một đường chẻ tre, hiện tại đã bức thẳng tới vị trí đệ nhất…
– Mời chưởng môn Kim Đỉnh môn cùng Cửu Tôn phủ lên đài thương nghị đối chiến.
Hoắc Vân Phong vừa nói, bản thân vẫn còn cảm thấy mấy phần vi diệu như đang mơ.
Ta quá ngu a.
Một môn phái có thể vấn đỉnh đệ nhất, thế mà ta lại đi cược khi đấu với bọn còn không tới ba vị trí đầu, lại còn cược liên tục ba lần, còn muốn làm nhà cái, còn lấy cực phẩm linh ngọc ra đặt, còn muốn chủ động tăng tỷ lệ cược!
Trên thế giới này, còn có kẻ nào ngu hơn ta nữa sao?
Đến giờ còn không triệt để phá sản… con mẹ nó tính ra vẫn còn mấy phần số phận?!
Ngụy Đào của Kim Đỉnh môn sạm mặt lên tiếng:
– Chấp sự đại nhân, sắc trời hôm nay đã tối, không bằng mai chúng ta lại tái chiến?
Tiếng ồn ào, từng ánh mắt không thể tin nổi nhìn qua.
Sắc trời đã tối?
Chuyện gì xảy ra? Trời tối khi nào?!
Nhưng chưởng môn Kim Đỉnh môn đã chủ động yêu cầu kéo dài thời gian… chứng tỏ, không có nắm chắc!
Đây chính là thủ tịch hạ phẩm Thiên Vận kỳ a!
Đối mặt với một Cửu Tôn phủ mới xuất hiện, thế mà lại không nắm chắc, không dám trực tiếp nghênh chiến!
Hoang đường, nhưng lại rất hiện thực!
Hoắc Vân Phong gật đầu đáp ứng, hắn cũng không cảm thấy Kim Đỉnh môn có gì sai, rất hiện thực, rất thức thời, hiện tại nếu là hắn, đối mặt với hoàn cảnh này, cũng muốn tranh thủ một đêm tìm đối sách!
Thế là, tạm thời ngưng chiến.
Mặc dù lý do đường hoàng, nhưng mọi người đều hiểu, Kim Đỉnh môn không biết làm thế nào nên mới phải trì hoãn.
Trên dưới Kim Đỉnh môn, người người không dám ngẩng mặt.
Chấp sự trên đài cao, Kim Đỉnh môn cùng Cửu Tôn phủ, một trái một phải, phân hai vị trí thứ nhất thứ hai trong hạ phẩm Thiên Vận kỳ.
Hai bên, đều có thể nhìn rõ mặt nhau.
Cửu Tôn phủ đang vui vẻ ra mặt, thanh thế cuồn cuộn. Mà Kim Đỉnh môn lại đầy tử khí âm u.
Có lẽ, ngày mai thôi, hai bên sẽ phải đổi vị trí!
Đây vốn là mục tiêu Cửu Tôn phủ, nhưng cũng là kết quả mà Kim Đỉnh môn không muốn thấy nhất!
..
– Ngày mai xuất chiến, đối đầu với Kim Đỉnh môn, không cần bố trí, chúng ta có vương bài, nắm vững thắng lợi.
Vân Dương lớn tiếng nói:
– Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, mọi người đã vất vả rồi. Ngày mai, binh tới tướng đánh, nước tới đất ngăn!
Đám người Sử Vô Trần cao giọng đáp ứng, chúng đệ tử đồng thanh:
– Vâng, sư tôn, hữu ta vô địch!
Hiện tại, câu “hữu ta vô địch” đã cơ bản trở thành câu cửa miệng của đệ tử Cửu Tôn, đoán chừng chân ý trong đó bọn hắn cũng đã quên sạch!
Mà bọn Ngụy Đào đối diện, lại tức đến muốn ngã ngửa.