Đọc truyện Ta Là Chí Tôn – Chương 1124: Nhận thua
Tần Nhược Cốc bờ môi run rẩy, khuôn mặt xám xịt, hai mắt trắng bệch, lúc nào cũng có thể ngất đi.
Đột nhiên hiểu ra, người ta có thể thu hút được Hắc Hùng Vương cũng là điều dễ hiểu, bởi vì người ta mới là Huyền thú đại hành gia. Chỉ cần đem bốn con Huyền thú ra, ngay cả Ngự Thú tông cũng không bì lại được. Không chỉ vậy, nếu bốn con báo liên thủ lại, như cũ không đấu lại Hắc Hùng Vương, huống chi trận chiến này có Vân Dương, Hắc Hùng Vương cho dù có dốc hết sức lực cũng chưa chắc thắng nổi!
Không chỉ vậy, Vân Dương còn tạo ra bốn con báo cổ quái, ai cũng chưa biết Vân Dương còn con ác chủ bài nào hay không.
Tần Nhược Cốc chỉ biết nói: Đại ca à, không phải ngươi nói thực lực ngươi mạnh lắm sao? Bây giờ ta lỡ đắc tội với Cửu Tôn rồi, ngươi đem thực lực đó thể hiện một chút được không?!
Trước hôm nay, Ngự Thú tông ta còn là đại phái có được Hạ phẩm trung giai Thiên Vận kỳ, trong vòng một ngày lại liên tiếp bại trận, phẩm giai Thiên Vận kỳ hạ xuống, Thần Thú trấn phái sắp chết, điểm chết người nhất còn là, vô duyên vô cớ kết phải đại thù không thể địch nổi!
Chẳng lẽ ông trời muốn diệt Ngực Thú tông ta?!
Tần Nhược Cốc theo bản năng đưa ánh mắt về phía Hắc Hùng Vương, mong đợi Hắc Hùng Vương chỉ điểm giúp hắn, ai ngờ Hắc Hùng Vương cực kỳ khinh thường lườm hắn một cái rồi xoay đầu chỗ khác!
Hiện tại hắn rất sợ hãi, thế mà ngó qua bên kia lại thấy người ta bình thản quan tâm nhau, đưa rượu thơm đút đồ ăn ngon, như là thế giới chỉ có hai người họ vậy. Làm ơn đi, bây giờ bầu không khí chiến đấu nặng nề như vậy, hai người cứ tình tứ như vậy là sao? Hối hận, các người chắc chắn phải hối hận!
Mà bên này, Thanh Minh chưởng môn Vu Trường Thái khóe miệng hung hăng run rẩy, mặt mũi trắng bệch, tuyệt vọng!
Các môn phái đều ngây ra…..
Hoắc Vân Phong há hốc miệng, cái cằm như sắp bị trật khớp…
Đến tận bây giờ, Cửu Tôn phủ vẫn chưa ra con át chủ bài nào mà kết quả đã vậy rồi, quá ám ảnh!
– Cửu Tôn phủ thắng!
Hoắc Vân Phong gian nan phun ra mấy chữ này, nuốt nước miếng một cái. Trong đầu chỉ còn mỗi một suy nghĩ: Một môn phái mạnh như thế, vậy mà nói thua là thua?
Quá hố rồi!
Hố đến sắp bại gia luôn!
Bại gia đến mức hôn thiên địa ám nhật nguyệt vô quang.
Đây không phải cố ý thua tiền, mà là… Đem toàn bộ tiền của mình thua sạch, còn muốn quỳ xuống mượn thêm tiền, còn quá hơn là ngươi không đưa ta liền tự sát cho ngươi xem!
“Ta thật ngu ngốc, quá ngu ngốc!”
Hoắc Vân Phong lẩm bẩm chính mình.
– Cuộc chiến thứ năm, bỏ quyền, nhận thua.
Khi Tần Nhược Cốc nói ra câu này, chỉ cảm thấy toàn bộ sinh lực như bị trút hết, lảo đảo ngồi phịch xuống ghế.
Tất cả mọi người đưa ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vân Dương.
Vân Dương nho nhã cười một tiếng, nói:
– Chấp sự đại nhân, Cửu Tôn phủ chúng tôi muốn tiếp tục vào vòng tiếp theo khiêu chiến! Vòng tiếp theo, chúng tôi muốn khiêu chiến vị thứ năm Thanh Minh môn!
Chưởng môn Thanh Minh môn Vu Trường Thái mặt đang xám như tro.
– Ai, trước đó chúng tôi không biết có thể đem Huyền thú ra sân….
Vân Dương ra vẻ tiếc nuối.
– Làm xém chút là bị thua, sớm biết có thể mang Huyền thú ra trận, sao có thể để đứa bé Dạ Hành kia ra…..
Vân Dương cười cười:
– Trận tiếp theo chúng tôi chắc chắn sẽ chú ý hơn, mỗi trận đều gọi Huyền thú ra sân, nâng thêm thực lực, cũng như cho đối thủ sự tôn kính và tự trọng
Vu Trường Thái che mặt.
Ngài đừng tôn trọng ta!
Ngài cũng đừng tôn kính ta có được không?!
Ngài cứ thỏa thích xem thường ta đi…. Chỉ cần ngài đừng mang Huyền thú ra sân là được!
Mẹ nó, mang theo Thánh Vương cấp bậc Huyền thú ra sân… Đánh cái lông?
Ngự Thú tông đáng chết, nếu không đâu có đến nỗi phải như bây giờ?
Nghĩ vậy, ánh mắt đầy hận ý của mọi người tập trung vào Ngự Thú tông, bị thua đã tức tối rồi, vậy thì cứ trút lên người hắn là được!
Nếu được, mọi người muốn xé Ngự Thú tông ngu ngốc kia ra từng mảnh!
Tức chết ta rồi.
Mà cũng tại các người hết đấy! Nói làm gì để bây giờ người ta biết có thể đem Huyền thú ra sân…
Hoắc Vân Phong mặt mày bây giờ chỉ có thể nói thành một câu:
– Chuẩn.
Đinh Bất Khả và Vưu Bất Năng mặt mũi vô cùng nặng nề chạy tới:
– Lão đại, chúng ta cược một ván nữa đi!”
Ánh mắt Hoắc Vân Phong đầy bi phẫn nhìn hai người.
Đinh Bất Khả nói:
– Ngự Thú tông có Huyền thú giúp đỡ, mặc dù chơi không lại thứ năm Thanh Minh môn và Cửu Tôn phủ, nhưng cũng không gọi là yếu…. Trận chiến này, hay là chúng ta cược một chút bên nào thắng.
Vưu Bất Năng nói:
– Đúng vậy, lão đại thua nhiều như vậy tụi đệ không đành lòng… Trận chiến này hay vẫn cược Cửu Tôn phủ đi, không chừng lão đại một mánh thắng thu vốn về.
Hoắc Vân Phong mặt đen như đáy nồi, giọng run rẩy, gằn từng chữ nói:
– Các ngươi…. Con mẹ nó!!!
– Lão đại không nên mắng người ta nha!
– Lão tử không chỉ mắng người, lão tử còn muốn đánh người!
…
Cửu Tôn phủ một đường thuận buồm xuôi gió.
Xếp thứ năm Thanh Minh môn, sau một phen thảo luận, rất nhanh đưa ra quyết định:
– Nhận thua!
Vu Trường Thái mặt đen lại, cả người muốn nổ tung.
Quyết định này nói thẳng ra là: Quá bất đắc dĩ! Quá mất mặt!
Nhưng là, Vu Trường Thái chẳng còn biện pháp nào nữa!
Thanh Minh trên dưới mặt đều đen lại, thở dài nặng nề, chỉ còn biện pháp này thôi!
Lúc đầu lấy Cửu Tôn phủ ra khiêu chiến, này có chút bắt buộc, nhưng cũng coi là công bằng khi thi đấu. Thực lực của Thanh Minh mặc dù mạnh hơn Ngự Thú tông một phần, nhưng nếu so với Cửu Tôn phủ thì cũng dễ nắm chắc phần thắng. Nhưng sau khi liên tục thua, mọi người đều biết họ nghĩ sai rồi!
Không chỉ không có cơ hội để thắng, mà còn đi tránh né khiêu chiến nữa là khác!
Nhưng phàm là có môn phái Thiên Vận Kỳ, ai cũng có mặt mạnh riêng. Ví như Thiên Sơn môn có Trận Đạo xưng hùng, Ngự Thú tông có Huyền thú phụ chiến, Thanh Minh môn thì lấy bản thân làm tốc độ!
Cái gọi là xuất nhập Thanh Minh, ngự kiếm phi thiên động địa, chính là tâm pháp truyền thế của Thanh Minh môn, bản thân có tốc độ, mặc khác còn là tông môn có hạ phẩm Thiên Vận Kỳ, không ai sánh bằng.
Nếu không phải do Ngự Thú tông kết thù, Thanh Minh môn cũng không đi khiêu chiến với Cửu Tôn phủ. Nhưng nếu Cửu Tôn phủ lấy bộ pháp ra để giành lấy kết quả, thì không phải là không có khả năng.