Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Chương 61


Đọc truyện Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần – Chương 61

Thẩm Tú được sinh ra ở Lợi Châu, nàng và ca ca Thẩm Hoan sinh ra cùng một thời điểm.
Hai người là long phượng thai, để sinh được hai huynh muội mẫu thân nàng phải chịu không ít tội, suýt nữa đã không cứu được.
Lúc đó là vào mùa đông, sữa bên ngoài khó kiếm, phía trên hai huynh muội bọn họ còn có một nhi tử, nhị phòng cũng có tới ba bốn hài tử, Thẩm Tú và Thẩm Hoan thật sự dư thừa.
Lợi Châu lạnh lẽo, năm đó thu hoạch không tốt, lương thực vô cùng quý giá, đừng nói tới người Nhung ăn không đủ no mà ngay cả quân phòng thủ của Đại Hạ cũng bữa đói bữa no.
Thẩm phụ theo quân đội tới trấn thủ biên quan, Thẩm mẫu một người trông nom hai hài tử, thời điểm khó khăn nhất gần như phải ra đường xin trợ giúp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Năm Thẩm Tú 4 tuổi, trời đông giá rét, mấy năm liên tục trời đổ tuyết lớn, mùa màng gần như mất trắng. Ngày ấy trong nhà không còn lương thực, phụ thân ở biên quan đột nhiên cắt đứt liên hệ.
Nghe nói người Nhung lại công thành.
Đây là chuyện thường xuyên xảy ra, mỗi tháng tiền tuyến đều có binh lính đưa di vật và thi thể trở về Lợi Châu. Phía đông thành Lợi Châu có vài căn lều hoang vắng, ở tại nơi đó đều là người nhà các tướng sĩ trong quân.
Phần lớn bọn họ đều xuất thân từ các gia đình nghèo khổ, không thể tiếp tục sống ở quê quán thêm nữa, đành phải đi theo trượng phu đến Lợi Châu an gia.
Tổ tiên Thẩm gia cũng từng sống ở kinh thành mấy năm, sau này bị giáng chức, rời khỏi kinh thành, đầu nhập vào quân đội kiếm cơm ăn, đương nhiên không thể uy phong như những đời trước.
Ngày ấy, Thẩm Tú và Thẩm Hoan đói tới mức khóc lớn, Thẩm mẫu nhìn hai con yếu ớt, khẽ cắn môi quyết định ra cửa mượn hàng xóm một khối bánh nhỏ. Người phụ nữ chưa tới 40 tuổi, nhưng nhìn qua lại giống một bà lão, mái tóc hoa râm, trên người chỉ mặc chiếc áo đơn rách tung toé.
Bà bẻ khối bánh kia cho Thẩm Hoan ăn một nửa, chính mình ăn một nửa, tuy nhiên lại không cho Thẩm Tú ăn.
Thẩm Tú khóc lớn, nước mắt chảy dài giống như tuyến lệ bị cắt đứt.
Mẫu thân nhìn nàng, trong mắt cũng thấm đẫm nước mắt ôm nữ nhi lên.
Thẩm Tú nhớ rõ tình huống ngày ấy, nương cắn răng ôm nàng đi ra ngoài.
Ca ca hoảng sợ, ngăn mẫu thân lại.
“Mẹ, đừng bán muội muội!” Thẩm Hoan ngây ngô nói, giọng nói bình thường luôn có chút không rõ ràng, thế nhưng lúc này lại có lực một cách kỳ lạ, hắn gắt gao túm chặt vạt áo mẫu thân.
Rốt cuộc Thẩm mẫu không biết phải làm sao, chỉ biết ôm hai đứa nhỏ khóc rống lên.
Nửa tháng sau, gió tuyết ngừng nghỉ, phụ thân trở lại, cùng phụ thân trở về còn có thi thể của ca ca.
Trưởng tử Thẩm gia chết trận, năm đó thiếu niên kia mười bốn tuổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bắt đầu từ năm Thẩm Tú mười tuổi, Thẩm gia đột nhiên thay đổi vận khí.
Thẩm phụ ở trong loạn quân, thuận tay cứu mạng chiến hữu, người nọ có quan hệ thông gia với Văn gia, người này cảm kích ân cứu mạng của Thẩm phụ, tiến cử ông với Văn gia.
Từ đó, Thẩm gia leo lên cửa phú quý, Thẩm phụ nắm lấy cơ hội liên tục lập quân công, mới chỉ qua năm sáu năm đã được thăng chức làm tham tướng.
Thẩm Tú mười bốn tuổi, Thẩm gia di dời về kinh thành.
Một năm kia, người nhị phòng Thẩm gia chết trận toàn bộ, chỉ còn lại đường muội Thẩm Tú, bị phụ thân sắp xếp gả đến một hộ gia đình trong kinh thành.
Kinh thành phồn hoa với Thẩm Tú và Thẩm Hoan mà nói, tất cả đều là cảnh đẹp chưa bao giờ nhìn thấy.
Thẩm Hoan tính tình trầm ổn, nhưng dã tâm lại bừng bừng, từ sau khi nhập kinh, mặc dù bị mọi người chê cười khắp nơi, tuy nhiên hắn vẫn mặt dày không chút để ý, bị người giễu cợt còn có thể cùng cười với bọn họ.
Thẩm Tú hỏi hắn: “Ca, bọn họ mắng huynh!”
Thẩm Hoan lại cười sờ đầu nàng: “Mắng vài câu thì có sao? Chúng ta cũng không thể so sánh xem ai anh dũng đánh giặc hơn? Muội muội, vào kinh thì phải học được cách co được dãn được.”
Thẩm Tú nhìn thần sắc của ca ca, dùng sức gật đầu.
Nàng hiểu, mấy thế hệ người của Thẩm gia đều không bao giờ muốn trở về biên quan.
Sau đó, Thẩm Tú cũng bắt đầu học được cách lôi kéo làm quen với nhóm khuê tú trong kinh, bởi vì dựa vào quan hệ với Văn gia để nhập kinh, cho nên đa số thời gian Thẩm Tú đều đi theo phía sau Văn Ấu Vi.
Đó là vị đại tiểu thư tài hèn ít học, trong đầu Thẩm Tú nghĩ như vậy.
Văn Ấu Vi đã không có tài học của các nữ tử khuê các, lại không có thân thủ như nữ tử biên quan, chỉ dựa vào xuất thân tốt mà luôn luôn kiêu căng ngạo mạn, đi đến đâu cũng có người xun xoe như vịt.
Thẩm Tú thật cẩn thận mà nịnh bợ lấy lòng nàng ta, còn kết giao bằng hữu với một tùy tùng khác của Văn Ấu Vi là Liễu Như Yên.
Trò tiêu khiển của các nàng từ xưa đến nay, ngoại trừ nịnh hót Văn Ấu Vi thì chính là cùng nhau mắng Tống Ngọc Ly.
Thẩm Tú vừa vào kinh liền biết Tống Ngọc Ly.
Trong một lần yến hội của Văn gia, hình như là sinh nhật vị phu nhân nào đó, Tống phu nhân dẫn theo Tống Ngọc Ly tới đây.
Thiếu nữ mười hai tuổi rụt rè cúi đầu, bước đi nhẹ nhàng, ngọc bội treo bên hông không phát ra một chút tiếng vang nào.
Thẩm Tú nhìn nàng từ xa, chỉ thấy nàng rũ mi mắt nói chuyện, không rõ nàng đang nói gì.
“Đây là ai?” Thẩm Tú nhỏ giọng hỏi Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên bĩu môi, cười lạnh một tiếng: “Nàng ta nha, ngươi chưa từng nghe nói qua sao. Đó là tài nữ lợi hại nhất kinh thành, mười hai tuổi đã có thể biện luận cùng đại nho, dám giảng thơ từ ca phú với Thái Tử điện hạ, có lẽ nữ tử trong cả kinh thành này đều không bằng nàng ta.”
“Thái Tử?” Thẩm Tú ngây ngẩn cả người, nàng không chỉ một lần nghe thấy Văn Ấu Vi nói tương lai nàng ta sẽ là Thái Tử Phi, nhưng theo ý tứ của Liễu Như Yên thì vị Tống Ngọc Ly này rõ ràng rất quen thuộc với Thái Tử.
Trong lòng nàng có dự cảm, đè thấp thanh âm nói: “Ý của ngươi là……”
Liễu Như Yên cười nhạo một tiếng: “Nếu luận về bối phận, Tống Ngọc Ly là biểu muội của Văn Ấu Vi. Hai tỷ muội từ nhỏ đã tranh giành tình cảm, chỉ là Văn gia thế lớn, chỉ sợ ngày sau Tống Ngọc Ly sẽ đụng phải ván sắt.”
Thẩm Tú ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Ngọc Ly.
Tiểu cô nương đoan chính hành lễ trước mặt thọ tinh, thanh âm uyển chuyển giống như hoàng oanh, nhưng khi đó Thẩm tú lại cảm thấy Tống Ngọc Ly dáng vẻ kệch cỡm, thật sự nhìn không vừa mắt.
Hai năm sau, Thẩm Tú dần dần thích ứng được với nhịp sống tại kinh thành.
Cả ngày hoa yến không dứt, hội thơ, hỉ sự……
Thẩm Tú cũng tới tuổi làm mai rồi, chỉ tiếc địa vị Thẩm gia nửa vời, nàng lại lớn lên ở biên quan, vì vậy nhiều nhà trai đều có chút đắn đo.
Trong lòng phụ thân sốt ruột, nhưng Thẩm Hoan lại cảm thấy không sao cả.
“Thành thân có gì tốt?” Thẩm Hoan không chút để ý kéo kiếm trong tay.
Thẩm Tú ngồi trên bậc thang, nâng má nhìn hắn.

“Đợi ngày sau ta công thành danh toại, trong kinh người muốn cưới muội sẽ xếp hàng dài từ cửa phủ đến đường lớn.” Thẩm Hoan cười lạnh lau kiếm.
Thẩm Tú bị ca ca chọc cười: “Sao? Đến lúc đó huynh còn muốn đánh người ta ra ngoài?”
Thẩm Hoan không chút để ý nói: “Nếu không phải người thực lòng, không có cũng không sao.”
“Ca, vậy huynh không thích nữ tử nào sao ?.” Thẩm Tú cợt nhả hỏi.
Động tác lau kiếm của Thẩm Hoan dừng lại một chút.
“Không có.” Hắn nhàn nhạt nói.
Nhưng trong lòng Thẩm Tú rất rõ ràng, hắn thích một người.
Người đó là Tống Ngọc Ly.
Trong kinh nhiều thiếu niên trẻ tuổi như vậy, không thiếu người yêu thích nữ tử giống như Tống Ngọc Ly.
Thẩm gia làm việc cho Văn gia đã chú định là phải đối địch với Tống gia.
Thời điểm Tống gia xảy ra chuyện, Thẩm Hoan liên tục luyện kiếm.
Ban ngày luyện, buổi tối cũng luyện, hắn luyện ra đầy người đổ mồ hôi, sau đó mới đi tắm rồi đi ngủ, có lẽ hắn cảm thấy chỉ làm như thế thì mình mới không có thời gian nghĩ nhiều.
Khi đó, mỗi ngày Văn Ấu Vi đều vô cùng vui vẻ, Thẩm Tú cũng đành phải giả bộ cao hứng.
Văn Ấu Vi đắc ý dào dạt nói: “Thẩm Tú, Như Yên, các ngươi chờ xem, lần này Tống gia chắc chắn sẽ không thể xoay người được đâu.”
Mỗi một người trên phố phường đều đang nói Tống gia oan uổng, nhưng đám quan viên cho dù biết cũng mặc kệ không muốn dây vào.
Thẩm Tú hỏi Thẩm Hoan, bọn họ nên làm gì bây giờ.
Thẩm Hoan lạnh lùng nói: “Bỏ đá xuống giếng.”
Nàng nhìn sườn mặt lạnh lùng của thiếu niên, câu hỏi vẫn luôn nghẹn trong họng, chung quy lại không thể nói ra.
Thẩm Tú muốn hỏi: “Huynh thật sự không hề khổ sở sao?”
Nhưng sao có thể không khổ sở?
Chẳng qua so với những nỗi khổ đó, tương lai Thẩm gia lại càng quan trọng hơn.
Sau này, Tô Cửu Khanh nhúng tay, nguy cơ của Tống gia được giải trừ. Thời điểm săn thú, nàng bị Liễu Như Yên không chút lưu tình hãm hại.
Thẩm Tú ngoài mặt quật cường, tuy nhiên trong lòng lại vô cùng khổ sở.
Từ ngày vào kinh, nàng cắt đứt liên hệ với những khuê mật ở Lợi Châu. Trong kinh thành, người nàng quen biết cũng chỉ có Văn Ấu Vi và Liễu Như Yên mà thôi.
Liễu Như Yên chẳng những bại hoại nề nếp gia phong, còn cố tình giá họa chuyện như vậy lên đầu nàng, thật sự khiến người ta chê cười.
Thẩm Tú đột nhiên phát hiện, hiện giờ vòng đi vòng lại, mình đã mười sáu tuổi rồi nhưng ngay cả một người bạn chân chính cũng không có.
Mà lúc này, triều đình vặn mình, Văn gia cũng bị cuốn theo.
Sau khi Thẩm Hoan và phụ thân thương lượng hồi lâu, cuối cùng hai người quyết định phải rời khỏi xoáy nước quyền lực trong kinh, trốn ra biên quan vài năm.
Ngày Thẩm Hoan lên đường, Thẩm Tú đi đưa tiễn.
Đi cùng hắn còn có thiếu niên tên Trần Khiêm.
Chỉ là tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, đôi mắt nhìn Tống Ngọc Ly lại giống như đóng đinh trên người nàng.
Thẩm Tú bĩu môi khinh thường.
Thẩm Hoan dặn dò nàng, muốn nàng phải lôi kéo làm quen với Tống Ngọc Ly.
Hắn nói: “Mặc dù Thẩm gia dựa vào Văn gia, nhưng hiện tại thế cục trong triều, muội không nên chỉ đứng về một phía của Văn Ấu Vi. Hiện giờ Hoàng Thượng cố ý cân bằng thế lực thế gia, chắc chắn sẽ trọng dụng nước cờ trưởng công chúa này. Nếu có cơ hội, muội nên hóa giải mâu thuẫn với Tống Ngọc Ly, cho dù không thể làm bằng hữu tốt, cũng không thể đắc tội.”
Nói thật dễ nghe.
Thẩm Tú không hé răng.
Thẩm Hoan ôn hòa cười rộ lên, hạ giọng nói: “Đây cũng là tư tâm của ta, tuổi muội không còn nhỏ, cũng nên nghĩ tới biện pháp chọn phu quân thích hợp. Tống gia ở kinh thành có chút căn cơ, nhờ nàng lưu ý một chút, đừng để mình biến thành bà cô già.”
Hắn căn bản không hạ giọng đủ thấp, Trần Khiêm đứng ở bên cạnh hai người hiển nhiên đã nghe được, vành tai hắn đỏ bừng, trên mặt cũng lúng túng.
Thẩm Tú tức giận tới mức dậm chân.
“Thẩm Hoan, huynh cút đi!” Thẩm Tú mắng.
Thẩm Hoan cười to, quất ngựa rời đi.
Thẩm Tú nhìn bóng dáng Thẩm Hoan, âm thầm cả giận, chờ hắn trở về nhất định nàng sẽ đánh cho hắn một trận.
Sau này, nàng và Tống Ngọc Ly trở thành bằng hữu.
Không lâu sau, Tô Cửu Khanh bị bắt giam, Tống Ngọc Ly làm ra chuyện động trời chính là cướp ngục, sau đó cùng Tô Cửu Khanh rời khỏi kinh thành.
Hành động của Tống Ngọc Ly là phản quốc.
Thời điểm tin tức truyền ra , đúng lúc Thẩm Hoan trở về thay quân.
Thẩm Tú cẩn thận nhìn thần sắc Thẩm Hoan.
Nhưng sắc mặt hắn vẫn như thường, chỉ cười nói: “Tống Ngọc Ly đúng là người không sợ trời không sợ đất.”
Thẩm Tú bĩu môi, rốt cuộc trong lòng vẫn bội phục.
Thẩm Hoan trở về nhà không bao lâu kinh thành liền xảy ra chuyện.
Trong một đêm, quân đội Trần quốc đột nhiên xuất hiện ở ngoại thành.
3000 tinh binh Trần quốc tập kích bất ngờ, Thẩm Hoan nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, dẫn theo cấm quân thủ thành suốt một tháng.
Đây là trận chiến xác định sẽ thua.
Đối phương có chuẩn bị mà đến, mà ngay từ đầu Thẩm Hoan đã cảm thấy có người cản tay ở chỗ tối.
Đội quân đội Trần quốc sao có thể dễ dàng tiến vào lãnh thổ Đại Hạ như lấy đồ trong túi.

Trong kinh thành vì sao không nhận được một chút thông báo nào.
Càng không cần nói tới việc tiếp viện khi có khi không.
Đội quân thủ thành nhanh chóng thất thủ.
Trước khi Thẩm Hoan trúng tên, người Thẩm gia đã mơ hồ dự đoán được, lần này Thẩm Hoan chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Cuối cùng cổng thành vẫn bị phá.
Thời điểm Thẩm Hoan được đưa về nhà, trên người hắn bị trúng mấy mũi tên, trong miệng không ngừng ho ra máu.
Thẩm Tú yên lặng lau nước mắt, thẳng đến khi Thẩm Hoan nắm lấy tay nàng, đứt quãng dặn dò chuyện tương lai.
Hắn nói: “A Tú, Thẩm gia không người, chỉ sợ con đường phía sau cần muội thay phụ thân chống đỡ. Mật tin của Hoàng Thượng ta đã phái người đưa đến tay Trần Khiêm, ngày nào đó nếu có người liên lạc, muội hãy thay ta ra mặt.”
Thẩm Hoan nói đứt quãng, hắn cũng không dặn dò mọi người trong nhà được mấy câu, chủ yếu là căn dặn chuyện trong quân.
Nói như thế suốt gần nửa canh giờ, rốt cuộc mới nói xong.
“Muội nhớ kỹ hết chưa?” Thẩm Hoan mỉm cười hỏi.
“Nhớ rõ.” Thẩm Tú cắn răng gật đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Thẩm Hoan nhìn gương mặt muội muội, giãy giụa hé miệng: “A Tú, thực xin lỗi.”
Hắn chỉ kịp nói một câu này, liền tắt thở.
Mấy thế hệ người Thẩm gia đều chôn thây trong quân, người có thể nói hết di ngôn, vốn không có mấy người.
Sau này, Thẩm Tú tìm được di thư ở trong áo giáp Thẩm Hoan, nàng không xem cũng không muốn xem nội dung bên trong.
Nàng chỉ cầm kiếm của Thẩm Hoan, mặc áo giáp của Thẩm Hoan, che giấu tin Thẩm Hoan bỏ mạng.
Ngày đó, tàn binh Trần quốc đánh vào cửa thành, bọn chúng hung hăng tiến về phía Thẩm gia.
Thẩm Tú tay cầm kiếm, dẫn theo gia đinh canh giữ ở tiền viện, lạnh lùng nghe tiếng động ầm ĩ ngoài cửa.
Bọn chúng tìm được địa phương, bắt đầu điên cuồng tông cửa.
Thẩm Tú rút kiếm nói : “Mở cửa ra, xem tên nào không muốn sống dám tiến vào Thẩm gia chúng ta!”
Nàng mặc trang phục nam tử, áo giáp của Thẩm Hoan, nhìn qua có chút lệ khí.
Cửa viện bị mở, mấy binh lính vừa vọt vào liền nhìn khí thế giơ đuốc cầm gậy trong viện, Thẩm Tú đứng ở vị trí trung tâm, kiếm trong tay nhuốm máu.
Nàng quát: “Tới!” Binh lính Trần quốc lui lại hai bước.
Bọn họ tới kinh thành là có chuyện quan trọng, chủ soái cũng dặn dò không thể quấy rầy bá tánh, đôi mắt vốn dĩ đang đỏ ngầu dần dần trút bỏ sát khí, đám người hai mặt nhìn nhau, tự động tan trận trước cửa Thẩm gia.
Ngày sau, bởi vì có Ngụy Kinh Hồng ra mặt nên không có ai dám tới quấy rầy Thẩm gia nữa.
Thẩm Tú tiếp quản tất cả những bố trí trước khi lâm chung của Thẩm Hoan, lấy danh nghĩa của Thẩm Hoan bảo trì liên hệ như có như không với Trần Khiêm, đồng thời liên lạc với những thế lực ngầm trong kinh để tìm cơ hội xoay người.
Thẳng đến khi Tô Cửu Khanh công thành.
Một ngày kia, binh hoang mã loạn, Thẩm Tú mang theo nhân mã canh giữ ở trước địa đạo, cùng Tô Cửu Khanh dẫn theo một đám binh lính người Nhung tiến vào trong thành, nhìn những gương mặt dị tộc đó, Thẩm Tú cảm thấy cực kỳ quỷ dị.
Bên trong đội ngũ cuối cùng, nàng nhìn thấy Trần Khiêm.
Trần Khiêm nhìn Thẩm Tú, sau một lúc sửng sốt mới lúng ta lúng túng nói: “Ngươi không phải Thẩm Tú sao?”
Thẩm Tú trợn trắng mắt, nghĩ thầm thằng nhãi này hiện giờ tốt xấu gì cũng là tướng quân, mà sao trông vẫn như đồ ngốc vậy.
“Nói nhảm!” Thẩm Tú mắng to.
Trần Khiêm gật đầu, rồi sau đó há miệng thở dốc, dường như đột nhiên lĩnh ngộ được vấn đề gì, hắn im lặng không nói chuyện.
Thẩm Tú biết, hắn muốn hỏi Thẩm Hoan đâu?
Trong chiến loạn, chung quy con cháu thế gia vẫn phải trưởng thành sớm hơn rất nhiều.
Dưới sự duy trì của Tô Cửu Khanh, Thẩm Tú lãnh đạo đội quân năm đó Thẩm Hoan lưu lại.
5000 nhân mã, bảo vệ xung quanh kinh thành, Thẩm gia đã có thừa ân tình với công chúa, Thẩm Tú và Tống gia lại có quan hệ chặt chẽ, tạo nên thế cân bằng kỳ diệu giữa Ngụy Kinh Hồng và Tô Cửu Khanh.
Chỉ là chuyện hôn sự của Thẩm Tú đã hoàn toàn bị chậm trễ.
Muốn lãnh đạo được đội quân thủ thành, nhất định nàng phải càng lưu manh càng dã man hơn bọn họ.
Mặc dù Thẩm Tú đã có hai năm mài giũa tính tình khuê tú tại kinh thành, tuy nhiên các tướng sĩ ngoài mặt gọi nàng là “Tướng quân” hoặc là “Lão đại” nhưng sau lưng lại gọi nàng là “Bà nương hung dữ”.
“Nghe nói bà nương hung dữ kia hôm nay lại đi xem mắt.”
“Còn không phải sao, nam tử kia chính là cậu ấm vô dụng, hắn ta đã hòa li với thê tử lúc trước, trong nhà tam thê tứ thiếp, ngay cả con cũng có tới bốn năm đứa.”
“Vậy cũng phải chịu, bà nương kia đã hai mươi tuổi, cả ngày lăn lộn với đám nam nhân chúng ta, có người chịu cưới là may lắm rồi.”
Thẩm Tú đẩy mành doanh trướng bước vào liền nghe thấy mấy tên phó tướng bên trong đang nhỏ giọng thầm thì.
Nàng hung hăng mắng to: “Lão Lưu! Ngươi ngứa da phải không? Nhớ quân côn rồi à?”
“Aidaaa, lão đại sao ngài trở về sớm như vậy?” Phó tướng tên lão Lưu cợt nhả nói.
Hắn được Thẩm Tú nhặt mạng từ trên chiến trường trở về, sau này lại giúp nàng chắn một đao.
Thẩm Tú tiện tay tháo bao tay nặng nước chừng mười cân trên cổ tay xuống.
“Bỏ đi, con rùa nhát chết kia nói mấy lời vô nghĩa với ta, ta nghe phát chán lên liền đánh hắn một quyền rồi bỏ về.”
Mọi người nghe vậy cười vang.

Bàn luận một hồi liền bắt đầu nói tới chuyện vui vẻ ở thanh lâu.
Nói về tư vị mất hồn của cô nương nào đó.
“Ngày nào đó ta sẽ đưa lão đại đi bổ sung kiến thức. ”Có người cười nói.
Lão Lưu hung hăng vỗ lên đầu người nọ: “Lão thạch, ngươi mẹ nó choáng váng rồi sao, lão đại là nữ tử, ngươi đưa nàng đi bổ sung kiến thức kiểu gì?”
Nhóm phó tướng cười vang, Thẩm Tú cảm thấy phiền toái đuổi hết đám người ra ngoài, lúc này doanh trại mới coi như yên tĩnh một chút.
Nàng dựa lưng vào ghế, trong lòng không khỏi nhớ tới lời nói của nam nhân kia.
“Nhà ta không bì kịp chức quan hiển hách của Thẩm cô nương, nhưng cưới thê tử về nhà là để sinh hoạt, nếu nàng đã qua cửa, phải học quy củ một tháng, không thể tiếp xúc với nam nhân bên ngoài, hầu hạ công công bà bà, đối xử với tẩu tẩu muội muội của ta càng phải khiêm tốn có lễ. Hôm nay ta tới đây còn dẫn theo một vị đại phu, người này am hiểu phụ khoa, Thẩm cô nương nhiều năm màn trời chiếu đất như vậy, chỉ sợ thân mình có vấn đề, nếu không thể sinh dưỡng, cửa hôn sự này nhà chúng ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận.”
Người nọ còn nói thêm gì đó, nhưng Thẩm Tú không buồn nghe, nàng chỉ tiến lên một bước dùng quyền nện lên mặt hắn.
Trong lòng nàng bực bội, nàng biết đêm nay mẫu thân nhất định sẽ nhắc mãi vấn đề này.
Tuy nhiên, Thẩm Tú nghĩ cho dù đời này nàng không gả ra được cũng không đáng ngại, khi còn trẻ tuổi cố gắng lấy một thân quân công, tích cóp chút bạc phòng thân, chờ lớn tuổi rồi sẽ đi đến cậy nhờ Tống Ngọc Ly.
Trấn Bắc vương phủ của bọn họ lớn như vậy, kiểu gì cũng có một nơi dung thân cho mình.
Hai năm đó, trong kinh thành ngoại trừ Thẩm Tú thì còn có một nam tử gặp rắc rối không kém. Đó chính là Trần Khiêm.
Thiếu niên nói chuyện lắp bắp, nhìn không ra sao cả kia cũng qua rất nhiều năm rồi vẫn chưa thành thân.
Những năm này, hắn vật lộn từ nam ra bắc, đi khắp các địa phương điều động quân đội.
Thẩm Tú biết, đây là ý tứ của Tô Cửu Khanh, hắn muốn bồi dưỡng người thừa kế cho mình.
Trong quá khứ, cơ hội này cũng có một phần thuộc về Thẩm Hoan, mà hiện giờ, người này chỉ có thể là Trần Khiêm.
Bởi vậy Thẩm Tú đối với Trần Khiêm lại càng thêm tức giận.
Một hôm, Thẩm Tú cùng đám thuộc hạ đi uống rượu, vừa lúc nhìn thấy Trần Khiêm đang gặp mặt nữ tử.
Hắn và một cô nương trẻ tuổi gặp nhau trong nhã gian của tửu lầu.
Thẩm Tú cố tình đi ngang qua nhìn xem, mấy tên phó tướng của nàng đánh hơi thấy chuyện tốt, rủ nhau chạy tới nghe lén.
Người tập võ, vốn dĩ thính lực không tầm thường, bọn họ nghe rất rõ ràng.
Cô nương kia nói: “Hôm nay Trần tướng quân không nói gì, chính là chướng mắt ta.”
Trần Khiêm nói: “Cô nương hiểu lầm, chỉ là hiện giờ ta không định thành thân.”
“Trần tướng quân tuổi trẻ tài cao, lại mới chỉ hai mươi mấy tuổi đã là tướng quân, tuy nhiên trước sau đều không chịu thành thân, ta không tin. Mỗi người trong kinh đều nói trong lòng ngài có người thương, hiện tại nàng ấy đã là thê tử của người khác, xem ra đây đúng là sự thật.”
Thẩm Tú nghĩ, đúng vậy, Trần Khiêm thích Tống Ngọc Ly.
“Cô nương hiểu lầm, bất kỳ ai thời niên thiếu đều có người mình thích, cảnh đời đổi dời, không phải là trong lòng ta vẫn còn nhớ mong, mà là hiện tại ta phải di chuyển khắp nơi, cưới thê tử về nhà chỉ có thể để nàng phòng không gối chiếc, chăm sóc già trẻ, chẳng phải là hại nữ nhi nhà người ta hay sao.” Trần Khiêm vẫn cứ thành thật đáp.
“Thê tử nhà ai không phải như vậy?” Cô nương kia tức giận nói “Ta thấy ngài đã không thích ta, hà tất gì phải làm bộ làm tịch.”
“Nói như thế…… Cũng có thể……” Trần Khiêm trầm mặc trong chốc lát rồi thốt ra.
Cô nương kia tức giận tới mức há miệng hít không khí, lập tức đứng dậy xoay người bỏ đi.
Bên phòng cách vách đám phó tướng nghe thấy đoạn hội thoại này, ha ha cười lớn.
“Ai daaaa, tiểu Trần tướng quân vẫn ngốc như vậy.”
Thẩm Tú cũng gập bụng cười không ngừng lại được.
Năm Thẩm Tú 25 tuổi, Tống Ngọc Ly và Tô Cửu Khanh hồi kinh báo cáo công tác, đúng dịp lễ tết, nàng thường xuyên tới cửa tìm Tống Ngọc Ly.
Tô Tiểu Thất 4 tuổi, tay cầm một thanh kiếm gỗ, hừ hừ ha ha rất náo nhiệt.
Thẩm Tú cả ngày dẫn theo nữ tử vui đùa, Tống Ngọc Ly nhìn thấy vậy cả giận nói: “Thẩm Tú, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tống Ngọc Ly, ngươi càng ngày càng nhỏ mọn, ngay cả nữ nhi cũng không cho chơi.” Thẩm Tú cười ha ha nói, đồng thời buông Tô Tiểu Thất trên tay xuống.
Tô Tiểu Thất thấy mẫu thân tức giận, chân ngắn nhỏ nhanh chóng bỏ chạy.
Trong viện chỉ còn lại Thẩm Tú và Tống Ngọc Ly.
Tống Ngọc Ly chạm phải ánh mắt Thẩm Tú nhìn Tô Tiểu Thất, cười nói: “Sao thế, hâm mộ sao? Hâm mộ thì mau chóng thành thân đi, tự mình sinh một đứa.”
Thẩm Tú cười nhạo nói: “Nói lời ngốc nghếch gì vậy, một mình ta làm sao mà sinh được?”
“Trước tiên phải tìm một người muốn sinh con cùng ngươi.” Tống Ngọc Ly cười nói.
Thẩm Tú cười nhạt: “Đời này của ta, cứ như vậy thôi, ta đã nhận mệnh rồi. Ta nhận Tiểu Thất làm nghĩa nữ, ngày sau con bé giúp ta dưỡng lão.”
Thần sắc cô đơn nghiêm túc như vậy, bộ dáng không giống như đang nói giỡn, Tống Ngọc Ly nhìn ở trong mắt, không khỏi thở dài: “Một là ngươi, hai là Trần Khiêm, ta  không biết phải làm gì với các ngươi. Nếu hai người các ngươi có thể thành đôi, trong kinh thành này sẽ không biết có bao nhiêu người muốn thắp hương đa tạ.”
Trong lòng Thẩm Tú hơi nhảy lên, nhưng nàng không hé răng.
Nàng không phải ngốc, lời này của Tống Ngọc Ly hiển nhiên là bao hàm ẩn ý.
“Có chuyện gì cứ nói thẳng.” Thẩm Tú không kiên nhẫn nói.
Tống Ngọc Ly nhẹ giọng nói: “Trần Khiêm nhờ ta nhắn với ngươi, hắn muốn hẹn gặp riêng ngươi.”
Thẩm Tú trầm mặc.
“Ta thấy các ngươi rất xứng đôi, cả hai đều là người nhà binh, tuổi tác cũng tương đương.”
“Không phải hắn thích ngươi sao?” Thẩm Tú biếng nhác nói.
Tống Ngọc Ly nhất thời chán nản: “Đó là chuyện khi hắn mười sáu tuổi, hiện giờ đã mười năm trôi qua, hài tử của ta cũng đã 4 tuổi, Trần Khiêm lại không phải kẻ ngốc. Có ai thời niên thiếu mà không thích một người? Khi đó ngươi thích ai?”
“Ta thích ca ca ta.” Thẩm Tú buột miệng thốt ra, rồi sau đó hai người đều trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Tống Ngọc Ly mới nói: “Thẩm Tú, lui một vạn bước mà nói, Thẩm Hoan đã chết, huống chi……”
“Huống chi, đó đều là chuyện mười năm trước.” Thẩm Tú miễn cưỡng cong khóe miệng, cười nói.
Cuối cùng Thẩm Tú vẫn đáp ứng. Nàng và Trần Khiêm hẹn nhau ở tửu lầu, vẫn là nhã gian kia.
Thẩm Tú ngồi ở vị trí lần trước của cô nương nọ, đánh giá nam nhân trước mắt.
Thời niên thiếu Trần Khiêm giống một miếng đậu hũ, gương mặt vừa trắng lại vừa mềm, nhìn không ra tuổi tác.
Hiện giờ dãi nắng dầm mưa nhiều năm, màu da đen đi một chút, tuy nhiên ngũ quan lại dần dần nảy nở, hiện ra những góc cạnh thăng trầm của nam tử trưởng thành.
Trần Khiêm nhìn Thẩm Tú, có chút không tự nhiên mà cúi đầu.
“Mấy năm nay cuộc sống của nàng thế nào?”
“Cũng không có gì.” Thẩm Tú không chút để ý nói “Bất quá chỉ là được chăng hay chớ mà thôi.”
Trần Khiêm nhìn Thẩm Tú, há miệng thở dốc, rồi sau đó mới thấp giọng nói: “Năm ấy ta đi theo Trấn Bắc vương đánh trở lại kinh thành, thời điểm nhìn thấy nàng mang quân đến tiếp ứng, tư thế phấn chấn oai hùng, lúc đó ta cảm thấy nàng rất đẹp.”
Thẩm Tú ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Khiêm.

“Mỗi người trong kinh đều cho rằng, ta không thành thân là bởi vì Tống Ngọc Ly, nhưng kỳ thật không phải.” Trần Khiêm bất đắc dĩ nhìn Thẩm Tú “Con người trưởng thành mới dần dần phân định rõ tình cảm. Ngưỡng mộ thời niên thiếu cũng thế, nhất thời suy nghĩ bậy bạ cũng thế, tất cả đều nhanh chóng bị phai nhạt.”
Thẩm Tú lạnh lùng nhìn Trần Khiêm: “Ngươi có ý gì.”
“Lúc trước ta cũng cho rằng tình cảm đối với nàng là nhất thời, bởi vậy ta không vội.” Trần khiêm chua chát cười “Ta lăn lộn khắp nơi, thao luyện binh mã, nhưng trước sau vẫn luôn phái người hỏi thăm tình huống của nàng. Nam tử trong kinh có độ tuổi xấp xỉ với nàng, tổng cộng cũng chỉ có mấy người. Nàng ngay cả nhi tử không biết cố gắng của Triệu đại nhân cũng đã gặp mặt, vì sao lại không lựa chọn ta?”
Thẩm Tú ngây ngẩn cả người.
Nàng có phần không rõ Trần Khiêm là nói thật hay là đang muốn chơi nàng.
Nếu nói đây là sự thật, vậy sự thật này có chút khiến người ta nhịn không được mà nói lời thô tục.
Nếu nói đây là trò đùa dai của Trần Khiêm, tuy nhiên tính tình của hắn lại không phải dạng người mang hôn nhân đại sự ra làm trò đùa.
Nói đến cũng kỳ quái, mấy năm nay hai người vòng đi vòng lại, dường như đã xem mặt hầu hết người có độ tuổi thích hợp trong kinh thành, nhưng trước sau vẫn không có ai giới thiệu hai người với nhau.
“Đại khái là vì điều kiện của ngươi quá tốt đi.” Thẩm Tú tổng kết nói “Vốn dĩ ngươi là con cháu thế gia, lại nhậm chức vị quan trọng trong quân, mà ta thì sao? Một nữ tử khuê danh bị tổn hại, cả ngày lăn lộn với đám nam tử trong quân doanh, làm gì có ai nghĩ tới việc giúp ngươi và ta bắc cầu giật dây?”
Trần Khiêm khẽ thở dài: “Ngày hôm nay, ta đã đợi nhiều năm rồi.”
Nghe lời này, Thẩm Tú liền trầm mặc.
Nàng có chút không thể tưởng tượng được mà nhìn Trần Khiêm.
“Cho nên, ngươi thích ta ở điểm nào?”
Nàng nghi ngờ hỏi.
“Thích nàng ung dung cương liệt, thích nàng khí phách hăng hái, thích nếp sống tùy ý của nàng.” Trần Khiêm nhẹ nhàng cười nói “Thẩm Tú, nàng cẩn thận suy xét đi, nếu nghĩ kỹ rồi, ta sẽ phái người đến nhà nàng cầu hôn.”
Không bao lâu sau, Thẩm Tú liền gật đầu đáp ứng hôn sự với Trần Khiêm.
Nói trắng ra, đời này của nàng đã như là chiếc vò sứt rồi, mặc kệ trong hồ lô của Trần Khiêm bán thuốc gì, nàng cũng không sợ bị tổn thất.
Thông tin hôn sự của hai người vừa truyền ra, cả kinh thành nhất thời khiếp sợ.
Mỗi người đều nói Trần Khiêm bị ngốc, cũng có lời đồn đãi nói Thẩm Tú dùng tà thuật với Trần Khiêm.
Tóm lại lời đồn càng truyền càng thái quá, chỉ có đương sự là bình tĩnh.
Bởi vì hai người đều “lớn tuổi”, cho nên hôn sự được tổ chức khá đơn giản.
Mười mấy năm qua, lần đầu tiên Thẩm Tú đổi lại nữ trang, mặc vào váy lụa có chút không quen đi bên cạnh Trần Khiêm, hành lễ, kính rượu với phụ mẫu Trần gia.
Sắc mặt phụ mẫu Trần gia ít nhiều có chút khó coi, nhưng từ trước đến nay bọn họ hiếm khi phản đối quyết định của nhi tử, huống chi vây cánh của Trần Khiêm đã cứng cáp, hắn không phải đám con cháu thế gia 15-16 tuổi nữa.
“Chúc hai người các con bạc đầu giai lão, sớm sinh quý tử.” Trần mẫu nhàn nhạt nói, đưa bao lì xì cho Thẩm Tú.
Thẩm Tú ở phía dưới khăn voan cười nhạo một tiếng, cố tình bị Trần mẫu nghe được, ngay lập tức bà thay đổi sắc mặt.
Trần Khiêm vội nói: “Mẹ nói rất đúng.”
Lúc này chuyện mới coi như được giải quyết.
Đêm tân hôn, Thẩm Tú không thấy lạc hồng.
Trần Khiêm dùng thanh dao cắt đầu ngón tay, nhỏ máu vào chiếc khăn gấm màu trắng.
Sắc mặt Thẩm Tú khó coi đến cực điểm.
Trần Khiêm chỉ duỗi tay ôm bả vai nàng, ấn nàng vào trong ngực.
Đó là lần đầu tiên Thẩm Tú dựa vào bả vai người khác.
Mười năm qua, sinh mệnh nàng chưa từng có người thương xót, cũng không thể dựa vào bất cứ người nào. Một mình nàng nghiêng ngả lảo đảo chống đỡ suốt mười năm, hiện giờ rốt cuộc đã có người chia sẻ với nàng. Sự ấm áp này thật sự khiến người ta tham luyến.
Thẩm Tú nhắm mắt lại, nước mắt xẹt qua khóe mắt.
Trần Khiêm luống cuống tay chân giúp nàng lau nước mắt, hắn dỗ dành nói: “Đừng thương tâm. Nữ tử tập võ thường bị như vậy, ta ở trong quân nghe đám thủ hạ nói nữ tử tập võ hoặc diễn xiếc, phần lớn đều bị rơi mất lạc hồng.”
Thẩm Tú nghe lời này, nhịn không được cười ra tiếng.
Tên ngốc này, căn bản không biết vì sao nàng khóc.
Năm thứ hai, trưởng tử nhà Thẩm Tú Trần Khiêm và lão nhị nhà Tô Cửu Khanh Tống Ngọc Ly cùng nhau ra đời.
Hai nam tử nhanh chóng khuấy động không khí tại kinh thành.
Ngay cả Trần mẫu trước sau không hài lòng về Thẩm Tú cũng đối với nàng có vài phần tươi cười.
Cũng may mặc dù hai người sống cùng dưới một mái hiên, nhưng nước giếng không phạm nước sông, vài ngày cũng không nhìn thấy mặt nhau một lần.
Biên quan ổn định, Tô Tiểu Thất nên mời tiên sinh về dạy học, Tống Ngọc Ly trở lại kinh thành sinh sống.
Hai người thường xuyên tụ tập cùng nhau, nói nói cười cười, vô cùng náo nhiệt.
Ngày mùa hè, hai nam tử bò loạn dưới đất.
Thẩm Tú và Tống Ngọc Ly ngồi trong phòng, nhìn hai đứa trẻ câu được câu không nói chuyện phiếm.
“Ngươi và Trần Khiêm vẫn tốt chứ?” Tống Ngọc Ly cẩn thận hỏi.
Thẩm Tú bình thản nói: “Hắn rất chăm sóc ta.”
Tống Ngọc Ly cười nói: “Ta an tâm rồi, lúc trước chỉ sợ nối sai duyên.”
“Ngươi đúng là luôn nghĩ đông nghĩ tây.” Thẩm Tú oán trách nói “Tuy nhiên mấy năm nay có một chuyện ta vẫn không nghĩ ra.”
“Chuyện gì?” Tống Ngọc Ly hỏi.
“Trần Khiêm coi trọng ta ở điểm gì?” Thẩm Tú cười nhạo nói.
Trần Khiêm vừa đi đến cửa chợt dừng bước chân.
Tống Ngọc Ly nhìn bộ dáng nửa đùa nửa thật của Thẩm Tú, không khỏi khe khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ngươi nha…… chính mình không ngộ ra được……”
Trần Khiêm đẩy cửa tiến vào.
Hắn nhìn thấy, Thẩm Tú dựa nghiêng trên ghế, tư thế có chút không đứng đắn, nhưng mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều bất giác mang theo sự uy nghiêm và quyết đoán.
Đó là khí chất được mài giũa suốt mười năm trong quân ngũ.
Đừng nói là kinh thành, chỉ sợ dõi mắt khắp thiên hạ cũng không thấy được mấy nữ tử có khí chất như vậy.
Trần Khiêm nở nụ cười.
Thẩm Tú không thể nhìn thấy bộ dáng của chính mình, trên người nàng mặc áo giáp, trong tay cầm trường kiếm, cưỡi tuấn mã tung hoành khắp chiến trường.
Nữ tử phóng khoáng tùy ý như vậy.
Cả cuộc đời của nàng xứng đáng được người yêu thương.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.