Đọc truyện Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần – Chương 55:
Nửa tháng sau, Tô Cửu Khanh dẫn theo Tống Ngọc Ly trở lại kinh thành, Ngụy Kinh Hồng dù nhiều dù ít cũng có vài phần kiêng kị đối với Tô Cửu Khanh.
Hai người đóng cửa thư phòng mật đàm trong suốt hai canh giờ, sáng sớm ngày thứ hai, Ngụy Kinh Hồng liền lấy danh nghĩa Thái Hậu phong Tô Cửu Khanh làm Trấn Bắc vương, cắt phía bắc Lợi Châu cho hắn làm đất phong.
Tô Cửu Khanh lấy bản đồ ra, nghiên cứu một hồi lâu, sau đó mới cảm thán nói: “Ngoại trừ Lợi Châu, tất cả những nơi còn lại đều là địa phương chim không thèm ỉa.”
Tống Ngọc Ly mỉm cười: “Còn không phải chính huynh yêu cầu?”
Tô Cửu Khanh duỗi tay ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Liên lụy nàng cùng chịu khổ với ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Ngọc Ly hơi chút chần chờ, nhẹ giọng nói: “Vì sao không chọn phương nam?”
Tô Cửu Khanh mỉm cười, vẻ mặt hiếm khi lộ ra một tia phức tạp: “Ta cũng có chút tâm tư riêng, Tất Lặc Cách tuyệt đối không phải hạng người lương thiện, nếu ta trấn thủ Lợi Châu, ông ta nhất định sẽ không dám dễ dàng xâm phạm. Ta muốn mượn cơ hội này, khai thông giao thương giữa hai nước Nhung và Đại Hạ, để lại cho hậu nhân một con đường sống.”
Tống Ngọc Ly hiểu rõ.
Nếu Tô Cửu Khanh không biết thân thế của mình thì không sao, hiện giờ đã biết thân thế của mình, lần này Đại Hạ chiến thắng cũng nhờ người Nhung xuất lực, hắn đương nhiên sẽ không tiếp tục làm người đứng ngoài cuộc.
Như vậy, Lợi Châu chính là nơi quy túc tốt nhất của hắn.
Tương lai Tô Cửu Khanh nhất định sẽ thúc đẩy hội nhập và thương mại biên giới, trải qua mấy thế hệ như thế người Nhung và người Đại Hạ giao lưu với nhau nhiều hơn, nói không chừng sẽ mở ra một cục diện mới giữa hai nước.
Tống Ngọc Ly cười khanh khách nhìn Tô Cửu Khanh, nàng nắm lấy tay hắn: “Ta giúp huynh, chúng ta cùng nhau làm.”
Sống lại một đời, vãn hồi những tiếc nuối ở đời trước, cả đời hai người còn có con đường rộng thênh thang ở phía trước. Được ông trời rủ lòng thương, Tống Ngọc Ly lại không phải là người không biết thỏa mãn, đương nhiên nàng cũng muốn làm gì đó giúp bá tánh.
Nếu có thể tạo phúc cũng coi như sống không uổng một đời này.
Tô Cửu Khanh nhìn ánh sáng trong mắt Tống Ngọc Ly, người này hiển nhiên đã hứng thú bừng bừng, muốn thi triển quyền cước.
Trong lòng hắn có chút ngứa ngáy, không khỏi cúi đầu hôn lên chóp mũi nàng, cười nói: “Tuy nhiên hiện tại là thời khắc mấu chốt, chúng ta cũng nên có con rồi.”
Tống Ngọc Ly ngẩn người, cả giận nói: “Ban ngày ban mặt, huynh……”
Nàng còn chưa dứt lời, Tô Cửu Khanh đã chặn ngang nàng bế lên, nghiêm trang nói: “Đây là chuyện lớn kéo dài hương khói cho gia tộc, ta và nàng cần phải nỗ lực hơn nữa.”
Tống Ngọc Ly nhất thời hoảng hốt, không đợi nàng nhiều lời cả người đã bị hắn đặt lên giường.
Sau ngày hôm đó, hai người nghỉ ngơi ở kinh thành vài ngày, Tống Ngọc Ly tranh thủ đến Tống phủ tạm biệt phụ mẫu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ lúc Tống phu nhân biết được tin Tống Vũ Đồng chết, khóc lóc gần như muốn suy sụp, qua một đêm mà mái tóc đã bạc trắng. Bà nản lòng thoái chí, sai người thay đổi khuê phòng trước kia của Tống Vũ Đồng thành Phật đường, ngày ngày ở bên trong ăn chay niệm phật, không khác gì người xuất gia.
Trong lòng Tống Tử Nguyên biết nếu không cho bà làm, chỉ sợ Tống phu nhân sẽ chịu không nổi, vì vậy ông cũng tùy bà thích làm thế nào thì làm.
Hiện giờ Văn gia đã diệt tộc, Tống Tử Nguyên tâm lạnh, dâng tấu cho Ngụy Kinh Hồng xin cáo lão hồi hương, nhưng cuối cùng lại bị Ngụy Kinh Hồng bác bỏ, hơn nữa còn đề bạt Tống Lâm Phong nhậm chức hàn lâm, đảm nhiệm chức vị quan trọng.
Đối với chuyện này, Tống Tử Nguyên nói với Tống Ngọc Ly: “Thái hậu không yên tâm về Tô Cửu Khanh, trong lòng biết không thể giữ con được, nên mới lấy Tống gia làm con tin.”
Tống Ngọc Ly nghe lời này, không khỏi nhíu mày: “Là con liên lụy đến người trong nhà.”
Tống Tử Nguyên xua tay, thở dài một tiếng: “Hiện giờ nội bộ của Đại Hạ nhìn qua thì có vẻ bình ổn, tuy nhiên trong đó vẫn mưa gió bấp bênh. Thân thế phức tạp của đương kim thánh thượng, ngày sau nếu có người lấy việc này ra lật đổ triều cục, một mình Thái Hậu ở trong triều chưa chắc đã có thể chống đỡ, vì vậy cũng cần một ít trợ lực.”
Tống Ngọc Ly nhìn bộ dáng Tống Tử Nguyên, trong lòng nàng hiểu rõ, lấy tính tình lo lắng việc nước an ổn dân chúng của Tống Tử Nguyên, chỉ sợ ông không phải thật sự muốn cáo lão về quê mà đang nguyện ý xuất lực vì giang sơn xã tắc.
“Lần này nữ nhi đi Lợi Châu, không biết khi nào mới có thể quay về, ngày sau không thể tẫn hiếu trước mặt cha mẹ.” Tống Ngọc Ly nhẹ giọng nói.
Tống Tử Nguyên cười nói: “Con biết lỗi của mình là tốt rồi, sau này ngày lễ ngày tết, nếu rảnh rỗi hãy thường xuyên trở về.”
Dứt lời, cha con hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Sau khi Tô Cửu Khanh được phong làm Trấn Bắc vương, hai người liền xuất phát đi Lợi Châu.
Ngày ấy lên đường, ngoại trừ người Tống gia thì Thẩm Tú Trần Khiêm cũng đến đưa tiễn.
Thẩm Tú ăn vận kiểu nữ tử chưa xuất giá, nhìn Tống Ngọc Ly chải tóc phụ nhân, không khỏi cả giận: “Hiện giờ ngươi đúng là tôn quý, Trấn Bắc vương phi, tới Lợi Châu làm bá chủ một phương.”
Tống Ngọc Ly cười nói: “Làm bá chủ một phương không tốt hay sao, ngươi đến đó ta tất nhiên sẽ chiêu đãi thật hậu hĩnh.”
Thẩm Tú bĩu môi, hạ giọng nói: “Ta thật sự muốn đi Lợi Châu, gần đây cha mẹ ta liên tục thúc giục, giúp ta hỏi thăm nam tử có độ tuổi thích hợp khắp nơi, tang thê hoặc hòa li cũng không chê.”
Thẩm Tú lớn hơn Tống Ngọc Ly hai tuổi, năm nay đã hai mươi, xác thật là gái lỡ thì trong kinh.
Thời điểm Thẩm Hoan bỏ mình trong cuộc binh biến tại kinh thành năm đó, Thẩm Tú không thể không nữ cải nam trang, lấy danh nghĩa huynh trưởng liên lạc với quân đội, thậm chí còn mặc giáp ra trận, giết chết quân địch.
Tuy rằng Ngụy Kinh Hồng được tôn làm Thái Hậu, luận công ban thưởng cho nàng, nhưng một tiểu cô nương biết võ, còn giết người, thật sự không phải là một thê tử lý tưởng đối với thế gia.
Quan văn thì không cần phải đề cập tới, mà những quan viên xuất thân võ tướng trong kinh thành lại quá ít, thích hợp lại càng hiếm, nếu gả thấp Thẩm Tú lại không chịu, vòng đi vòng lại liền trở thành gái lỡ thì.
Tống Ngọc Ly nhìn Thẩm Tú bằng thần sắc phức tạp, rồi sau đó cười nói: “Vậy ngươi chuẩn bị đi, đợi ta ổn định ở Lợi Châu, ngươi tới đó tìm ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm một nam tử thật tốt.”
Thẩm Tú nhếch miệng cười, hung hăng vỗ vai Tống Ngọc Ly : “Hay lắm.”
Tống Ngọc Ly bị nàng ta vỗ thiếu chút nữa ngã sấp xuống, không khỏi bất đắc dĩ bật cười.
Bên kia, Trần Khiêm vẫn đứng trước mặt Tô Cửu Khanh, cúi đầu, không dám liếc mắt nhìn Tống Ngọc Ly một cái.
Trần Khiêm trấn thủ biên quan mấy năm, sau đó ở dưới trướng Tô Cửu Khanh quay về đoạt lại kinh thành, hiện giờ cũng được thăng chức làm tướng quân, phụ trách việc phòng ngự trong kinh.
Tô Cửu Khanh coi hắn như đệ tử, lười biếng nhắc nhở hắn vài câu khi hành sự không thể quá mức thật thà, hiện giờ thân hắn đang ở trong xoáy nước triều đình, không phải cứ tràn ngập nhiệt huyết, trung quân ái quốc là đủ.
Trần Khiêm phiền muộn đáp ứng.
“Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Tô Cửu Khanh dặn dò xong, đột nhiên thay đổi đề tài.
Trần Khiêm đáp: “Hai mươi tuổi.”
“Vẫn chưa thành thân?” Tô Cửu Khanh nhướng mày.
Trần Khiêm ấp úng không đáp.
“Đừng mơ ước người không nên mơ ước.” Tô Cửu Khanh lạnh lùng nói.
Mặt Trần Khiêm lập tức đỏ lên, lắp bắp nói: “Đại nhân, đại nhân ta…… Ta thật sự không có……”
“Hù dọa ngươi hai câu, không cần coi là thật.” Tô Cửu Khanh nhìn bộ dáng trung thực của đứa nhỏ này, cuối cùng cũng yên tâm.
Vỗ vai người thiếu niên trước mặt, rồi sau đó hắn xoay người lên ngựa, nhìn về phía Tống Ngọc Ly.
Tống Ngọc Ly đang nói chuyện cùng Tống Tử Nguyên, hôm nay Tống phu nhân không xuất hiện.
“Mẫu thân con cảm thấy hổ thẹn, đặc biệt nhờ ta nói lời xin lỗi với con.” Tống Tử Nguyên nói.
Tống Ngọc Ly mỉm cười: “Rốt cuộc đó cũng là mẫu thân của con, sao con có thể ghi hận bà được. Ngày sau đợi mẫu thân bình thường trở lại, con sẽ hồi kinh thăm hai người.”
Tống Tử Nguyên cười gật đầu: “Ta sẽ giúp con truyền đạt.”
Tống Ngọc Ly nhìn phụ thân và huynh trưởng, trong lòng thầm cảm khái, nàng cúi người hành đại lễ với hai người : “Ngọc Ly bái biệt phụ thân và huynh trưởng.”
Rồi sau đó, nàng xoay người lên xe ngựa, đi theo đoàn xe Tô gia, xuất phát về phía Lợi Châu.
Tháng đầu tiên tới Lợi Châu, Tống Ngọc Ly và Tô Cửu Khanh sống trong Trấn Bắc vương phủ mới xây dựng.
Quan viên các cấp ở Lợi Châu và quan viên trấn thủ biên giới gửi bái thiếp tới thăm hỏi.
Tống Ngọc Ly không muốn phô trương quá mức, nàng không lấy danh nghĩa của mình để khai trương tiệm gạo, mà mượn tên tuổi của Trâu Thanh Nhã mở thêm chi nhánh tại Lợi Châu, đặt một dấu chấm phá cho việc giao thương Nam Bắc, các mặt hàng được đầu tư chủ yếu là lương thực và tơ lụa vải dệt.
Bởi vì hàng hoá đa dạng, chất lượng lại cực tốt, nhanh chóng liền có thương nhân người Nhung tới đây đàm phán, nguyện ý lấy dê bò và da lông dã thú để trao đổi.
Chỉ qua vài tháng, Tống Ngọc Ly đã kiếm được rất nhiều tiền.
Mà mấy ngày nay, Tô Cửu Khanh cũng không nhàn rỗi, vừa tới Lợi Châu hắn liền chỉnh đốn việc an toàn giao thương, không có việc gì còn đi kiểm tra phòng ngự biên cảnh.
Hai người đều vội tới mức chân không chạm đất, ước chừng đã mười mấy ngày đôi phu thê chưa gặp mặt.
Thẳng tới khi vào đông, đường xá bị tuyết phủ kín, lúc này Tô Cửu Khanh mới chạy về Trấn Bắc vương phủ.
Thời điểm hắn trở về, tình cờ là vào đêm khuya, Tống Ngọc Ly đang dựa lưng trên giường xem sổ sách, trong phòng chỉ có một ngọn nến lập lòe.
Hai năm trước Vân Hương đã gả cho người, lưu lại kinh thành, hiện giờ nha hoàn Tước Nhi là nha hoàn nàng mới mua tại Lợi Châu.
Bởi vì Tống Ngọc Ly thường xuyên cần người hỗ trợ sửa sang lại các công việc trong cửa hàng nên nàng lựa chọn Tước nhi biết đọc sách biết chữ.
“Phu nhân cẩn thận đôi mắt, ngày mai lại xem tiếp đi.” Tước nhi nhẹ giọng nói.
Tống Ngọc Ly lắc đầu: “Ngày mai còn phải xem sổ sách của ngày mai, đợi ta xem xong quyển này rồi nói.”
Nàng còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng đẩy cửa.
Một cơn gió tuyết kèm theo cảm giác lạnh buốt lập tức bị cuốn theo vào phòng, thổi tắt ngọn nến.
Tống Ngọc Ly hoảng sợ, hỏi: “Ai?”
Trong bóng đêm truyền đến một tiếng cười nhẹ: “Là ta.”
Tô Cửu Khanh sải bước đi vào phòng ngủ.
Tước nhi thấy vậy, hoảng sợ, nhỏ giọng lui ra ngoài.
Tống Ngọc Ly dần dần thích nghi với bóng tối, chỉ thấy một bóng đen đi đến trước mặt nàng, ôm nàng vào trong ngực.
Xung quanh Tô Cửu Khanh đầy hơi lạnh gió tuyết, giọng nói hơi nghẹn ngào, một bộ dáng phong trần mệt mỏi.
“Cuối cùng cũng về đến nhà.” Hắn tủi thân mà nói, vừa nói vừa thuận tay cởi bỏ áo choàng trên người mình.
Tống Ngọc Ly đạp hắn một cước: “Đi tắm gội trước.”
Tô Cửu Khanh dùng tay bắt được mắt cá chân nàng, buồn bã nói: “Mười mấy ngày chưa gặp nhau, câu đầu tiên nàng muốn nói với phu quân là câu này?”
Tống Ngọc Ly rút chân lại, cười nói: “Đúng vậy, giúp ta thắp nến lên.”
Hai người đã thành thân được bốn năm, nếu tính cả ký ức đời trước thì cũng coi như là lão phu thê. Mặc dù vừa nhìn thấy Tô Cửu Khanh thì nàng vô cùng vui vẻ, nhưng cũng không tới mức một ngày không gặp như cách ba thu.
Tô Cửu Khanh ai oán phát hiện ra hình như địa vị của mình trong lòng nàng lại bị giảm xuống không ít, đành phải nhẫn nhịn cầm mồi lửa thắp nến giúp Tống Ngọc Ly, rồi sau đó vội vàng sang cách vách tắm gội.
Bởi vì Tô Cửu Khanh thường xuyên ra ngoài, thời gian trở về không cố định, nên bên trong Trấn Bắc vương phủ vẫn luôn chuẩn bị sẵn nước ấm, tuy nhiên Tô Cửu Khanh không kiên nhẫn đợi bọn nha hoàn đổ nước ấm, tự mình dùng nửa bồn nước lạnh tắm qua loa một hồi, sau đó vội vàng đứng dậy trở về phòng.
Tống Ngọc Ly nhìn sổ sách câu được câu không, kỳ thật trong lòng cũng đang cảm thấy tâm viên ý mãn. Nàng xuất thần nhìn hai hàng chữ đầu tiên một lúc lâu, trong phòng bất chợt bị một trận gió thổi qua, ngọn nến tắt ngấm.
Ngay sau đó, Tô Cửu Khanh mang theo khí lạnh đầy người nhào lên người nàng.
Tống Ngọc Ly kinh hô một tiếng, sổ sách rơi xuống mặt đất phát ra tiếng lạch cạch.