Đọc truyện Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần – Chương 2:
“Tiểu thư, tiểu thư, không tốt rồi!” Thanh âm ồn ào của tiểu nha hoàn truyền đến. Tống Ngọc Ly chậm rãi mở to mắt. Nàng từ trên giường ngồi dậy, lại phát hiện mình không ở Tô gia, mà tất cả mọi thứ trước mắt lại có vẻ giống như khuê phòng trước kia của nàng.
Tiểu nha hoàn Vân Hương đẩy cửa tiến vào, mặt đầy kinh hoảng bổ nhào vào trước giường nàng, hô lớn: “Đại tiểu thư, trong cung truyền ra tin tức, lão gia bị giam vào ngục!”
Ngoài cửa, tiếng khóc của mẫu thân từ xa tới gần, Tống Ngọc Ly ngơ ngác nhìn Vân Hương, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu ?”
Vân Hương chỉ nghĩ Tống Ngọc Ly mới vừa tỉnh ngủ còn mơ hồ, nôn nóng nói: “Tiểu thư, hôm nay là ngày mùng ba tháng hai! Người hồ đồ rồi sao?”
Ngày mùng ba tháng hai, đúng là ngày phụ thân bị Hoàng Thượng trị tội, nhốt vào thiên lao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Ngọc Ly hoảng hốt nhìn Vân Hương, trong khoảng thời gian ngắn, nàng lại không rõ mình vừa tỉnh dậy từ trong mộng hay là đột nhiên lâm vào trong mộng.
Nàng ngây thơ mờ mịt từ trên giường đứng dậy, Vân Hương giúp nàng rửa mặt chải đầu. Nhìn thần sắc mờ mịt của thiếu nữ trong gương đồng, nàng dần dần phục hồi tinh thần, hung hăng cấu mình một cái thật mạnh, xác nhận mình thật sự trở về thời điểm mười bốn tuổi.
Một năm này, phụ thân bị bắt giam, Tống gia tai họa ngập đầu, bây giờ mới chỉ bắt đầu.
Tống Ngọc Ly có chút không dám tin tưởng, nàng cảm thấy cả cuộc đời mình như bị chi phối bởi giấc mộng kia, rốt cuộc đó là mơ hay là sự thật? Nếu chỉ là mơ, vì sao hiện giờ trong đầu nàng lại biết rõ hôm nay chuẩn bị phát sinh những chuyện gì, nếu là hiện thực, vì sao nàng lại ngồi ở chỗ này?
Nàng nhẹ nhàng hít một hơi, nhìn gương mặt non nớt trong gương, dần dần định thần, cho dù như thế nào thì cuộc sống này vẫn phải trôi qua từng ngày, không phải sao?
Hôm nay trong phủ đại loạn, Vân Hương cũng tâm thần không yên, ngay cả chải tóc cho Tống Ngọc Ly cũng không được nhanh nhẹn. Vân Hương kéo tóc nàng, khiến nàng hít hà một hơi đau đớn.
“Tiểu thư thứ tội……” Vân Hương sợ tới mức quỳ trên mặt đất, nhịn không được nhẹ giọng khóc nức nở.
Tống Ngọc Ly cúi đầu nhìn nàng, nghĩ tới lúc trước nàng cũng hỗn loạn như vậy, hoang mang lo sợ, nhưng sợ thì có ích gì đâu?
Sợ có thể cứu phụ thân từ thiên lao ra sao?
“Đứng lên đi, tiếp tục chải đầu.” Tống Ngọc Ly nhàn nhạt mở miệng “Hôm nay ta muốn búi kiểu tóc ổn trọng một chút.”
Vân Hương ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Ngọc Ly, chỉ thấy thần sắc nàng bình tĩnh, nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương: “Nâng cao tinh thần lên cho ta, ngày hôm nay còn dài lắm.”
Lại không biết những lời này, nàng đang muốn nói với chính mình hay là nói với Vân Hương.
Rửa mặt chải đầu xong, Tống Ngọc Ly bắt đầu ăn sáng, lúc này nàng mới ổn định giữ vững tinh thần tới phòng mẫu thân.
Tống phu nhân vừa nhận được tin dữ đã không biết phải làm sao, chỉ biết ngồi trong phòng, yên lặng rơi lệ.
“Con còn biết tới đây, vừa rồi ta phái người ba lần bốn lượt thúc giục con, con vẫn còn tâm tư ăn cơm.” Tống phu nhân oán trách nhìn Tống Ngọc Ly, lẩm bẩm nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống phu nhân mới chỉ 35 tuổi, tuy sinh được ba người con, nhưng thiên sinh lệ chất, dung mạo xinh đẹp, nhìn qua có vẻ chưa đến 30. Từ trước đến nay bà không phải người biết lo lắng chuyện đại sự, hiện giờ phu quân không hiểu sao bị bắt giam, bà hoàn toàn luống cuống tay chân.
Tống Ngọc Ly đã nhiều năm không gặp mẫu thân, nàng ngơ ngác nhìn bộ dáng trẻ trung của Tống phu nhân, đột nhiên cổ họng nghẹn ngào, trong mắt lóng lánh nước mắt.
Tống phu nhân liếc mắt một cái nhìn Tống Ngọc Ly, bà chỉ cảm thấy nữ nhi hôm nay có gì đó rất khác, hiện giờ tình huống trong nhà như vậy, bà cũng không rảnh lo.
“Việc lớn không tốt, sáng nay phụ thân con không biết vì sao chọc giận Hoàng Thượng, bị bắt giam rồi.” Tống phu nhân vừa nói, vừa yên lặng rơi lệ.
Tống phu nhân không biết nguyên do, Tống Ngọc Ly lại rất rõ ràng.
Phụ thân của Tống Ngọc Ly Tống Tử Nguyên là Lại Bộ Thượng Thư trong triều, đồng thời cũng là cấp dưới đắc lực dưới tay đương kim hoàng thượng. Chỉ vì mấy năm nay ông bị cuốn vào bên trong phong ba đoạt đích nên mới khiến hoàng đế kiêng kị.
Hôm nay thượng triều, ông tham tấu đại án chủ khảo năm nay làm rối loạn kỷ cương, nhưng không ngờ lại rơi vào bẫy rập của gian thần, chẳng những nhân chứng phản cung mà còn khiến hoàng đế cho rằng ông kết bè kết cánh, đấu đá đồng liêu.
Kỳ thật lần này Tống Tử Nguyên bị bắt giam, Hoàng Thượng chỉ nhất thời không vui, cũng không có ý định đẩy ông vào chỗ chết. Chỉ là sau khi Tống Tử Nguyên xảy ra chuyện, động tác của Tống gia quá chậm, không thể sớm ngăn cản tổn hại mới đi tới bước đường sụp đổ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Tống Ngọc Ly vào Tô phủ mới dần dần nghĩ đến những chuyện này.
Trong lòng nàng khổ sở, chậm rãi đi đến bên người Tống phu nhân, duỗi tay ôm lấy bả vai mẫu thân, nhẹ giọng khuyên nhủ: “mẹ, hiện tại không phải thời điểm khóc lóc, chúng ta nên suy nghĩ cách cứu phụ thân.”
Tống phu nhân khóc ròng nói: “Ta sao có thể không nghĩ tới việc cứu ông ấy, nhưng những sự tình trên triều đình đó, chúng ta chỉ là nữ tử nơi nhà cao cửa rộng sao làm chủ được? Xưa nay ta cũng không hỏi đến chuyện trên quan trường của phụ thân con, hiện giờ ông ấy có mối quan hệ tốt với ai ở kinh thành ta cũng không biết, phải làm sao bây giờ.”
“Mẹ không quen biết người trong quan trường cũng không lạ, nhưng hiện giờ phụ thân đang ở thiên lao, từ trên xuống dưới đều phải lo liệu, người nhanh chóng kiểm kê đồ vật trong kho, chuẩn bị nhiều bạc một chút mới phải.” Tống Ngọc Ly nói
Tống phu nhân nghe xong, cảm thấy lời nói của Tống Ngọc Ly có đạo lý, vội vàng quay đầu nói với Lưu ma ma bên người: “Ngươi gọi Tống Phúc tới đây.”
Lưu ma ma gật đầu, đi ra cửa.
Tống Phúc chính là quản gia Tống phủ, quản lý công việc lớn nhỏ từ trên xuống dưới của Tống gia. Mẫu thân Tống Ngọc Ly quản gia không tốt, các công việc trên dưới Tống gia đều do Tống Phúc quản lý, Tống phu nhân vô cùng thanh nhàn.
Đời trước, Tống gia suy tàn nhanh như vậy, thoát không khỏi quan hệ với Tống Phúc.
Ban đầu, ngay khi Tống Tử Nguyên mới vừa gặp nạn, Tống Phúc liền trộm bán của cải, ruộng đất mặt tiền cửa hiệu thậm chí là tranh chữ đồ cổ tổ tiên Tống gia cất chứa, toàn bộ đổi thành bạc trắng, vụng trộm rời khỏi kinh thành.
Sau đó, Tống phu nhân muốn dùng tới tiền bạc lo lót trên dưới, mới phát hiện Tống phủ đã bị dọn sạch, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.
Lúc này đây, chuyện đầu tiên Tống Ngọc Ly phải làm ở đời này chính là ổn định Tống Phúc, thu hồi lại quyền quản gia.
Lưu ma ma nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau, Tống Phúc đã đi theo Lưu ma ma vào phủ.
Tống Phúc tuy đã qua tuổi 40, nhưng bộ dáng lại thập phần trẻ trung, nhìn vẻ bề ngoài chỉ cảm thấy ông ta độ khoảng trên dưới 30 tuổi, tuấn tú ưu nhã, nói chuyện cũng lịch sự văn nhã, là một người đàn ông trầm ổn.
Chỉ là hôm nay, khi ông ta vừa tiến vào phòng liền thình thịch một tiếng quỳ trên mặt đất, gào khóc : “Phu nhân, nô tài thẹn với lão gia, thẹn với phu nhân!”
Tống phu nhân hoảng sợ, nói: “Ngươi làm sao vậy? Trước đứng lên rồi nói!”
Tống Phúc không dậy nổi, chỉ một phen nước mũi nước mắt bò đến bên chân Tống phu nhân, thút tha thút thít nói: “Sáng nay nghe nói lão gia xảy ra chuyện, nô tài biết việc này nhất định phải dùng tiền, vội vàng tìm khế đất mặt tiền cửa hiệu trong nhà ra, lại phát hiện…… Lại phát hiện……”
“Phát hiện cái gì?” Tống phu nhân hãi hùng khiếp vía, không tự chủ được mà đứng lên.
“Khế đất hơn ngàn mẫu ruộng nước ở ngoại thành lại không cánh mà bay!”
“Cái gì?” Cả người Tống phu nhân chấn động, chậm rãi ngã ngồi xuống ghế.
Mới vừa rồi được Tống Ngọc Ly nhắc nhở, thứ đầu tiên Tống phu nhân nghĩ tới chính là hơn ngàn mẫu ruộng nước ở ngoại thành, đó là của hồi môn của mẫu thân Tống Tử Nguyên. Ruộng nước phì nhiêu, năng suất cực cao, hiện giờ chắc chắn là thứ có giá trị nhất, đang êm đẹp, vì sao khế đất lại không cánh mà bay?
Tống phu nhân càng nghĩ, sắc mặt càng trắng bệch, gần như muốn ngất xỉu.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trong phòng đều khóc loạn thành một đoàn.
Thẳng đến khi Tống Ngọc Ly chậm rãi mở miệng: “Mất khế đất, cũng không sao.”
Trong nháy mắt, Tống phu nhân và Tống Phúc đồng thời nhìn về phía Tống Ngọc Ly.
“Triều đại ta xưa nay khế đất được tạo thành từ 3 bộ phận, quan khế, tư khế và chứng thư. Ba bản có nội dung giống nhau, đặt cạnh nhau, mới là khế đất. Hiện giờ trong nhà mất tư khế, nhưng quan khế và chứng thư vẫn nằm trong hồ sơ của quan phủ, chỉ cần kiểm chứng sau đó bổ sung một phần là được.” Tống Ngọc Ly cười thâm trầm nhìn Tống Phúc “Những việc này, chắc hẳn Tống thúc cũng biết đi.”
Tống Phúc nhìn Tống Ngọc Ly, miễn cưỡng cười cười, duỗi tay lau mồ hôi lạnh trên trán: “Biết, đương nhiên là biết.”
Tống Phúc vừa nói xong, trong lòng Tống Ngọc Ly liền lạnh cả người. Năm đó nàng chỉ cho rằng tai vạ đến nơi Tống Phúc mới vụng trộm bán ruộng đất của Tống gia đi, nhưng hôm nay xem ra, chỉ sợ hơn ngàn mẫu ruộng tốt kia đã sớm bị ông ta bán đi từ lâu rồi.
Trong lòng Tống Ngọc Ly giận dữ, trên mặt lại không hiện ra nửa phần tức giận : “Chỉ là thủ tục bổ sung tư khế khá rườm rà, hiện giờ phụ thân lại không ở trong phủ, chỉ sợ phải chậm trễ một chút thời gian.”
Vốn dĩ sắc mặt Tống Phúc trắng bệch, mấy phần muốn lộ ra hung tướng, nghe Tống Ngọc Ly nói như vậy, ông ta mới miễn cưỡng cười nói: “Đại tiểu thư nói phải.”
“Tống thúc, hiện giờ phụ thân xảy ra chuyện, chính là thời điểm dùng tiền, mẫu thân muốn người kiểm kê tài sản trong nhà một phen, nhìn xem trong nhà có bao nhiêu tiền bạc có thể dùng.” Tống Ngọc Ly tiếp tục nói “Một canh giờ có đủ không?”
Tống Phúc cười gượng nói: “Đủ đủ .”
Vừa dứt lời, ông ta liền hành lễ lui xuống.
Đợi Tống Phúc đi rồi, Tống phu nhân mới nôn nóng nói: “Khế đất sao có thể nói mất là mất được! Nếu trong nhà có kẻ cắp, phải tìm ra mới đúng, sao con lại không truy cứu ?”
Tống Ngọc Ly nhìn Tống phu nhân, bất đắc dĩ nói: “Người vẫn chưa phát hiện ra sao? Đây là nội tặc trong nhà.”
Tống phu nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn Tống Ngọc Ly, nhất thời á khẩu không trả lời được.
Tống Ngọc Ly lười giải thích, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Lưu ma ma đứng bên người Tống phu nhân nói: “Lưu ma ma là lão nhân bên người mẫu thân, ta tin lòng trung thành của bà, trước mắt có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn giao cho bà đi làm.”
Lưu ma ma là nhũ mẫu của Tống phu nhân, hiện giờ tuy rằng tuổi tác đã lớn, nhưng sức lực lòng gan dạ sáng suốt đều có. Bà biết tính tình Tống phu nhân quá mức hiền lành, không ngờ đại tiểu thư lại vô cùng quyết đoán, tuổi còn nhỏ mà đã có chút tâm cơ cùng thủ đoạn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điều này khiến cho trong lòng bà vui vẻ, gật đầu thật mạnh nói: “Đại tiểu thư có chuyện gì, cứ việc phân phó lão nô.”
“Ta muốn bà theo dõi Tống Phúc. Một canh giờ này, ông ta nói gì làm gì, mỗi một chi tiết nhỏ đều không thể bỏ qua.” Tống Ngọc Ly lạnh giọng nói “Ta cần ma ma tìm một người đáng tin cậy, quan sát vị ở Thu Lan Viên kia.”
Tống phu nhân vẻ mặt kinh ngạc: “Con phái người theo dõi Chu di nương làm gì?”
Người sống ở Thu Lan Viên chính là một thiếp thất của Tống Tử Nguyên, Tống Tử Nguyên và Tống phu nhân phu thê ân ái nên ông vốn không có ý định nạp thiếp thất. Chu di nương là món quà mấy năm trước cô của Tống Tử Nguyên tặng, ông không tiện chối từ nên đành thu nhận.
Tháng trước, Chu di nương vừa mới hạ sinh một nam hài tử, cũng coi như là có công với Tống gia. Dù Tống phu nhân cảm thấy nàng ta chướng mắt thì vẫn chưa từng làm khó nàng ta.
Tống Ngọc Ly nhắm mắt lại, nàng không biết nên nói với Tống phu nhân nàng hoài nghi Chu di nương như thế nào. Đời trước, Tống gia vừa rơi đài, Chu di nương liền mang theo hài tử bốc hơi khỏi nhân gian, từ đây bặt vô âm tín. Tống Ngọc Ly cảm thấy khả nghi, cho nên phân phó Lưu ma ma phái người quan sát bà ta.
Lưu ma ma đã sớm nhìn Chu di nương không vừa mắt, không hề hỏi nguyên do, một miệng đáp ứng, sau đó xoay người rời đi.