Đọc truyện Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần – Chương 12:
Tống Ngọc Ly nhíu mày, một đường rời khỏi chính sảnh về phía thư phòng.
Chỉ là còn chưa đi được hai bước, phía sau liền có người gọi nàng.
“Tống tiểu thư xin hãy dừng bước.”
Tống Ngọc Ly quay đầu nhìn lại, là Trâu Thủ Chính.
Đoán chừng hắn từ chính sảnh đuổi theo ra đây, thấy Tống Ngọc Ly dừng bước chân, hắn thở hồng hộc bước lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tống tiểu thư.” Trâu Thủ Chính vuốt quần áo, cung kính hành lễ với Tống Ngọc Ly.
Tống Ngọc Ly bất đắc dĩ, chỉ đành phải đáp lễ nói: “Trâu công tử.”
Trâu Thủ Chính thấy vậy, còn chưa nói chuyện đã hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Gia mẫu đột nhiên vào kinh cầu hôn, xác thật khá đường đột. Tống tiểu thư yên tâm, nếu tiểu thư không đồng ý việc hôn nhân này, chúng ta sẽ không ép nàng.”
Tống Ngọc Ly nhìn Trâu Thủ Chính, đời trước tiểu di cũng từng truyền tin biểu đạt ý tứ muốn kết thân, không biết vì sao đời này thế nhưng lại trực tiếp đánh tới cửa. Tiểu di là kiểu người không có lợi thì không dậy sớm, Trâu Thủ Chính xác thật là một quân tử khiêm tốn, Tống Ngọc Ly không muốn khiến hắn mất mặt.
“Đa tạ Trâu công tử.” Dứt lời, nàng xoay người rời đi, chỉ còn lại Trâu Thủ Chính mang thần sắc thẫn thờ nhìn theo bóng dáng Tống Ngọc Ly.
“Ca, Tống Ngọc Ly này kiêu ngạo như vậy, ngay cả mẫu thân nàng cũng không nể mặt, huynh khách khí với nàng ta làm gì?” Tiểu thư Trâu Thanh Nhã đi tới nói.
Trâu Thủ Chính hơi nhíu mày nói: “Tống gia gặp đại họa bực này, tâm tình Tống tiểu thư không tốt, tính khí lớn một chút cũng là điều tự nhiên, muội cần gì phải nói nàng như vậy.”
Trâu Thanh Nhã bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Muội nhìn nàng ta không vừa mắt.”
Trâu Thủ Chính lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Nếu nàng không muốn, chúng ta cũng không thể ép người, hai ngày nay muội khuyên nhủ mẫu thân nhiều một chút.”
Trâu Thanh Nhã vẫn cực kỳ không phục, hừ lạnh một tiếng: “Muốn khuyên thì huynh đi mà khuyên.”
Ba người Trâu gia tới Tống gia, thân thể Tống phu nhân tốt hơn rất nhiều, không phải gọi Tống Ngọc Ly tiếp khách nói chuyện phiếm thì chính là mở tiệc chiêu đãi. Tống Ngọc Ly không chịu nổi phiền toái, nên chạy tới thư phòng cho thanh tĩnh. Qua mấy ngày, Tống phu nhân nhìn không được, gọi riêng Tống Ngọc Ly vào nội thất, muốn nói chuyện thật tốt để xoay chuyển tâm ý đại nữ nhi.
“Mẹ biết con nhớ phụ thân, nhưng hiện giờ Tống gia rơi vào tình trạng này, dù thế nào cũng không so được với trước kia. Con gả vào Trâu gia, trước kia có lẽ là gả thấp, tuy nhiên hiện tại lại là chuyện không dễ dàng. Con cũng không cần đặt tầm mắt quá cao mà khiến mình bị chậm trễ.” Tống phu nhân vừa thấy Tống Ngọc Ly liền lải nhải.
Những lời này mấy ngày nay Tống Ngọc Ly đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần, nàng vẫn trả lời không ngoài một lý do kia.
“Mẹ, trước khi cha được ra ngoài, con tuyệt sẽ không đáp ứng bất cứ chuyện hôn nhân nào.” Tống Ngọc Ly bực bội đến cực điểm, nàng cả giận “Con biết tính tình mẹ mềm mại, con không cầu người phân ưu giúp con. Nhưng hiện giờ chuyện phụ thân còn chưa chấm dứt, con bên này có hàng vạn chuyện phải làm, người có thể đừng lấy mấy chuyện không liên quan ra quấy rầy con được không.”
Tống phu nhân uất ức nhìn Tống Ngọc Ly, đỏ vành mắt lúng ta lúng túng nói: “Ta biết mình vô dụng, bây giờ ngay cả con cũng chê ta, con bảo ta nên làm gì cho phải.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Ngọc Ly nhìn mẫu thân lại bắt đầu chảy nước mắt, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, trấn an nói: “Mẹ, con chỉ cầu xin người thư thả cho con mấy ngày, chuyện phụ thân bên kia đã có tiến triển rồi, không biết chừng mấy ngày nữa là có cơ hội xoay chuyển tình thế .”
“Thật sự? Phụ thân con có thể ra ngoài sao?”
Tống Ngọc Ly gật đầu, lấy một phong thư đưa cho Tống phu nhân.
“Đây là tin tức Tô Cửu Khanh Tô đại nhân truyền tới”.
Tống phu nhân vội mở ra, chỉ thấy trong thư có chín chữ.
Ngày mai lâm triều, bình tĩnh chờ tin lành.
Tống phu nhân lập tức mặt mày hớn hở.
“Tô Cửu Khanh là tâm phúc trước mặt hoàng thượng, có lời này của hắn, ta an tâm rồi.”
Tống Ngọc Ly gật đầu, lại dặn dò: “Hiện giờ thế sự trên triều đình rất khó lường, chuyện Tô Cửu Khanh giúp chúng ta, mẹ trăm triệu lần đừng nói ra ngoài.”
Tống phu nhân liên tục gật đầu: “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.”
Sáng sớm ngày thứ hai, quả nhiên có tin tức truyền ra, một vị ngự sử lại khởi tấu chuyện rối kỉ cương khoa cử, nói có một thí sinh cáo trạng quan chủ khảo Trịnh Hoàng An đổi bài thi.
Hoàng đế tức giận, hạ lệnh điều tra việc này.
Sau khi hạ triều không bao lâu, người quen và bạn học cùng trường của Tống Tử Nguyên mà Tống Ngọc Ly liên lạc trước đó sôi nổi truyền đến tin tức, tỏ vẻ ngày mai sẽ cùng thượng tấu, như thế chỉ cần chờ sự tình được điều tra rõ, Hoàng Thượng tự nhiên sẽ phục nguyên chức quan cho Tống Tử Nguyên.
Nhận được tin này, Tống phu nhân cực kỳ cao hứng, giữa trưa hôm đó liền bày yến, tuy không dám mời khách nhân bên ngoài tới dự, nhưng vẫn có thể cùng người trong nhà chúc mừng.
Bữa cơm này đương nhiên sẽ mời cả ba người Trâu gia. Hiện giờ trong Tống gia chỉ có 1 ngoại nam là Trâu Thủ Chính, Tống phu nhân liền cho người chia thức ăn, trước mặt mỗi người đặt một cái bàn nhỏ, cũng coi như hoà thuận vui vẻ.
Rượu quá ba tuần, Trâu phu nhân và Tống phu nhân đều có chút men say.
Trâu phu nhân lại rót thêm một chén rượu, đi đến bên người Tống phu nhân nói: “Ta nói mà, muội phu làm quan nghiêm chính, chắc chắn không có việc gì. Tới, chúng ta uống thêm một ly.”
Tống phu nhân cũng đi theo uống hết ly rượu, gò má bà ửng đỏ, vẻ mặt cũng có chút mờ mịt: “Ít nhiều nhờ Ngọc Ly chạy vạy khắp nơi, đáng thương ta trời sinh vụng về không thể phân ưu giúp phu quân.” Nói đến đây, Tống phu nhân lại nhịn không được mà rơi nước mắt.
Trâu phu nhân cười nói: “Muội muội lại tự coi nhẹ mình rồi, dù sao muội mới là nữ chủ nhân của Tống gia, sao có thể để mặc mọi chuyện cho một tiểu cô nương chưa xuất giá định đoạt.”
Tống phu nhân nói: “Tỷ không biết đấy thôi, Ngọc Ly rất có năng lực, mấy ngày nay, mọi chuyện đều do nàng thu xếp, còn liên lạc với Tô……”
“Mẹ!” Tống Ngọc Ly rùng mình, vội vàng ngắt lời Tống phu nhân.
Tống phu nhân im bặt, nuốt 3 chữ Tô Cửu Khanh trở vào.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả căn phòng yên tĩnh, trên mặt Trâu phu nhân lộ ra ngạc nhiên, hiển nhiên mặc dù Tống phu nhân chỉ mới nói được một chữ, nhưng hiện giờ trên triều đình người mang họ Tô, cũng chỉ có một người mà thôi.
“Con thấy mẹ say rồi, nghỉ ngơi sớm một chút thì tốt hơn.” Tống Ngọc Ly thần sắc âm trầm, đứng dậy đỡ Tống phu nhân tiến vào nội thất, không thèm để ý tới ba người còn lại.
Tại chính sảnh, sắc mặt Trâu phu nhân xanh mét, bà ta trở lại chỗ ngồi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chả trách đôi mắt Tống Ngọc Ly mọc trên đỉnh đầu, không để Trâu gia chúng ta vào mắt, không nghĩ tới là nịnh bợ được nhân vật lớn.”
Hai ngày nay Trâu Thanh Nhã đã sớm nhìn Tống Ngọc Ly không vừa mắt, vừa nghe mẫu thân nói vậy nàng ta liền hiếu kỳ: “Mẹ, người biết Tống phu nhân nói tới ai sao?”
“Trong kinh thành này người họ Tô có thể là ai, còn không phải là Hoàng Thành Tư Tô Cửu Khanh sao? Cũng phải, luận về quyền thế, e rằng người đó đứng đầu trong những người trẻ tuổi. Nếu có thể nhờ hắn nói hộ mấy câu trước mặt hoàng thượng, khó trách Hoàng Thượng nhanh như vậy liền hạ lệnh nghiêm chỉnh điều tra việc này. Ta còn tưởng Tống Ngọc Ly có bản lĩnh lớn thế nào, kết quả còn không phải dựa vào việc câu dẫn nam nhân hay sao!”
Trâu Thanh Nhã trừng lớn đôi mắt: “Mẹ, người nói Tống Ngọc Ly dựa vào ……”
Trâu phu nhân cười lạnh nói: “Nghĩ đến cũng phải, bằng không chỉ dựa vào một tiểu cô nương chưa xuất giá như nàng ta, sao có thể lật ngược thế cục trên triều đình như vậy được.”
“Hừ, đúng là không biết xấu hổ.” Trâu Thanh Nhã nghe lời này, lộ ra một ánh mắt khinh thường.
“Mẹ, muội muội, hai người hồ ngôn loạn ngữ ở người sau lưng người khác như vậy không tốt lắm đâu.” Trâu Thủ Chính nhìn không được, rốt cuộc cũng mở miệng nói.
“Ca ca đừng nghĩ tới Tống Ngọc Ly nữa, người ta đã sớm trèo lên cao rồi, căn bản không thèm để huynh vào mắt.” Trâu Thanh Nhã cười nhạo một tiếng.
“Haiz…… hai người thật là……” Trâu Thủ Chính nghe không thông, hung hăng ném chiếc đũa xuống bàn, đứng dậy rời đi.
Tống Ngọc Ly đỡ Tống phu nhân vào nội thất. Trong lòng Tống phu nhân biết mình gây họa, không nói lời nào, chỉ nằm yên trên giường, áy náy đầy mặt.
“Đây vốn không phải đại sự gì, người không cần áy náy, yên tâm nghỉ ngơi là được, sau này tuyệt đối không thể vô tâm như vậy nữa.” Tống Ngọc Ly đang định ngăn cản Tống phu nhân, không ngờ bà lại nói nhanh như vậy, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.
“Người thân thể ốm yếu, cứ an tâm nghỉ ngơi, còn lại cứ để con lo.” Tống Ngọc Ly trấn an mẫu thân, lúc này mới ra khỏi nội thất.
Vân Hương thấy Tống Ngọc Ly ra ngoài, vội đi lên nhỏ giọng nói: “Mới vừa rồi Trâu phu nhân một mình ra ngoài.”
Sắc mặt Tống Ngọc Ly âm trầm: “Đi đâu biết không?”
“Lưu ma ma đã phái người đi theo rồi, lát nữa chắc hẳn sẽ nhận được tin.”
Tống Ngọc Ly gật đầu, cho người đi theo Trâu phu nhân chẳng qua là vì cẩn thận, hiện giờ tới thời điểm mấu chốt, nàng không thể thiếu cảnh giác.
“Cho người đi chuẩn bị xe, ta và ngươi ra ngoài một chuyến.” Tống Ngọc Ly nói.
“Tiểu thư muốn đi đâu?” Vân Hương hỏi.
“Hoàng Thành Tư, đi tìm Tô Cửu Khanh. Chuyện này phải tốc chiến tốc thắng, chậm trễ chỉ sợ đêm dài lắm mộng.”
Tuy nhiên còn chưa đợi được xe ngựa, trước cửa liền truyền đến tin tức, nói Tô Cửu Khanh tới.
Tống Ngọc Ly gọi người dẫn hắn đến thư phòng, còn mình thì mở tư khố muốn chọn một lễ vật đưa cho Tô Cửu Khanh.
Lúc này Hoàng Thượng có thể hạ lệnh điều tra vụ rối loạn khoa cử nhanh như vậy, nhất định là nhờ Tô Cửu Khanh giúp đỡ, dù sao nàng cũng phải tỏ vẻ một phen.
Tống gia là dòng dõi thư hương, tất cả những đồ vật cất chứa đều là văn phòng tứ bảo, thư pháp và hội họa. Tống Ngọc Ly chọn một hồi lâu, mới chọn được một đoản đao nạm đá quý.
Kiếp trước, sau khi Tống Tử Nguyên bị phán lưu đày, Tống gia bị xét nhà, mấy thứ này đều bị sung vào quốc khố. Hiện giờ Tống Ngọc Ly nhìn thấy mấy thứ này chỉ cảm thấy như đồ nhặt về, không hề tiếc nuối đau lòng, gọi Vân Hương cầm lấy, chuẩn bị đưa cho Tô Cửu Khanh.
Hai người mới đi đến bên ngoài thư phòng đã nghe thấy bên trong mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện.
“Ngài chính là Tô Cửu Khanh?” Trâu Thanh Nhã nhẹ giọng hỏi.
Hôm nay Tô Cửu Khanh một thân thường phục màu trắng, so với quan phục thì thiếu đi một chút uy nghiêm, nhiều hơn một chút thanh nhàn. Hắn là người tuấn mỹ nhất mà Trâu Thanh Nhã gặp được từ khi sinh ra đến giờ. Nàng ta nhìn bộ dáng của hắn, không khỏi đỏ mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào hắn.
Tô Cửu Khanh vốn ở thư phòng chờ Tống Ngọc Ly, lại không ngờ đột nhiên có một tiểu nha đầu tiến vào, nhìn cách ăn mặc của nàng ta cũng không giống người hầu. Trong lòng Tô Cửu Khanh không kiên nhẫn, sắc mặt càng thêm lạnh.
“Ngươi là ai?” Tô Cửu Khanh lạnh lùng hỏi.
Trâu Thanh Nhã cắn cắn môi, ngượng ngùng nói: “Ta…… Ta là khách của Tống gia. Ngài tới tìm Tống phu nhân hay Tống Ngọc Ly?”
Cuộc đời Tô Cửu Khanh chưa bao giờ bị nữ nhân hỏi đông hỏi tây như vậy, Tống Ngọc Ly lại chậm chạp không đến, trong lòng hắn dâng lên một ngọn lửa vô danh, lạnh lùng nói: “Cố Yên, quăng nàng ta ra ngoài cho ta.”
Cố Yên từ trên xà nhà nhảy xuống, Trâu Thanh Nhã sợ tới mức phát ra một tiếng thét chói tai.
Mặc dù thanh âm ngắn ngủi, nhưng lại khiến Tô Cửu Khanh cảm thấy chói tai.
Cố Yên duỗi tay đè xuống bả vai Trâu Thanh Nhã, Trâu Thanh Nhã chưa bao giờ bị ngoại nam chạm qua, sợ tới mức muốn bật khóc.
“Chờ, từ từ!” Rốt cuộc Tống Ngọc Ly cũng đuổi tới cửa hô to một tiếng.
Cố Yên nhìn Tô Cửu Khanh liếc mắt một cái, lại mặt vô biểu tình mà lùi về xà nhà.
“Tô…… Tô đại nhân, thật ngại quá, đây là biểu tỷ của ta, mới từ Đăng Châu tới đây, đối với chuyện trong kinh vẫn chưa quen thuộc.” Tống Ngọc Ly xấu hổ nói, nàng đẩy Trâu Thanh Nhã ra phía sau, đón nhận ánh mắt không một chút thân thiện của Tô Cửu Khanh.
Tô Cửu Khanh chán ghét tất cả những người ồn ào, điểm này đời trước nàng đã phát hiện ra. Năm đó, thời điểm nàng mới vào Tô phủ, trong kinh không ít nữ nhân nghe tin lập tức hành động, cho rằng cuối cùng Tô Cửu Khanh cũng phá giới.
Một nữ tử nào đó công khai nhào vào trong ngực Tô Cửu Khanh, kết quả bị hắn ném xuống dòng sông Đào bảo vệ thành.
Thời điểm Tống Ngọc Ly biết chuyện, nàng còn cảm thấy thập phần may mắn khi lúc trước mình lựa chọn dùng dược, bằng không chỉ sợ cũng sẽ có kết cục tương tự.
Tô Cửu Khanh gật đầu, thần sắc hơi hòa hoãn một chút.
Tống Ngọc Ly vội ra hiệu bằng ánh mắt cho Vân Hương, ý bảo Vân Hương đưa Trâu Thanh Nhã rời đi.
Ai ngờ có lẽ Trâu Thanh Nhã ở Đăng Châu quen thói kiêu căng, không chịu rời đi, nàng ta tỏ vẻ bực mình nói: “Tống Ngọc Ly, ngươi định một mình ở cùng ngoại nam trong nội thất sao.”
Rốt cuộc Tô Cửu Khanh không thể nhịn được nữa: “Cố Yên, quăng nàng ta ra ngoài.”
Lúc này, không đợi Tống Ngọc Ly cầu tình, Trâu Thanh Nhã đã lăn ra khỏi thư phòng tiến vào bụi hoa.