Đọc truyện Tà Kiếm Phụ Thân – Chương 4: Sắc vi ấn ký
Hàn Quân Tà lặng lẽ nhìn gương mặt nhỏ nhắn tột cùng khả ái cùng thân thể gầy nhỏ của thiếu niên, so với hắn tuấn dật mạnh mẽ có chút không tương đồng, còn mẫu thân của hài tử, hắn từ lâu đã không nhớ rõ hình dáng nàng, có thể nói, hắn cũng chưa từng lưu tâm xem nữ nhân về sau cùng hắn phu thê chi danh hình dáng thế nào.
Đây là hài tử của hắn sao?
Nghĩ tới đây, tay Hàn Quân Tà không khỏi ly khai nhưng vẫn lưỡng lự nơi cổ, chậm rãi di động xuống dưới, đảo qua vạt áo đã sớm lộn xộn, hoạch nhập lý y*, dần dần tới thanh sáp (ngây ngô) của thiếu niên, bàn tay cầm thanh nha* lên xuống bộ lộng.
Chỉ chốc lát, vật nhỏ trong bàn tay bắt đầu ngẩng đầu, mà một tiếng nức nở như tiếng mèo kêu từ miệng thiếu niên thoát ra.
Ảnh Ma ẩn chỗ tối chờ mệnh lệnh hoàn toàn ngây người, gần như hóa đá, còn có chuyển động của một con rắn trong tay áo của thiếu niên.
Con rắn kia gọi là Tiểu Thanh ngày thường giả làm vòng tay đi theo Hàn Hiểu Hâm, sau khi bản thân bị bắt liền chuẩn bị, chỉ cần khối băng này tỏa sát khí muốn giết Hiểu Hâm, nó lập tức cho hắn một gặm.
Kết quả…hắn lại làm cái gì? Khi một nam nhân đối mặt với thiếu niên nghe đâu là con hắn đang hôn mê, nên phản ứng thế này sao?
Một người một xà vẫn trong trạng thái hóa đá…
Hàn Quân Tà một mình hướng dục vọng non nớt chơi đùa, cho tới khi tiếng rên nhỏ trong lồng ngực ngày càng nhanh, cuối cùng một trận run rẩy bắn ra trong tay hắn, tay kia vén lên vạt áo ngổn ngang…
Ngau khi Tiểu Thanh đang do dự có nên vì trinh tiết của chủ nhân mà phóng ra cho nam nhân lãnh đắc kinh khủng này một ngoạm, thì Hàn Quân Tà liếc đóa hồng sắc nơi xương quai xanh của thiếu niên, liền đứng dậy phân phó “Hộ trứ thiếu chủ”, rồi một mình hướng hồ nước trong rừng đi đến.
Nghe được phân phó của chủ nhân, Ảnh Ma biết mệnh của thiếu niên này đã an toàn, liền thở phào nhẹ nhõm. Chung quy, hắn cũng không đành lòng giết đứa bé khả ái thế này a.
Hàn Quân Tà toàn thân ngâm trong hồ nước lạnh buốt, nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh trở lại. Nhớ tới đóa hồng sắc trên người thiếu niên, hắn cúi đầu nhìn đồng dạng hồng sắc trên bả vai mình.
Quả nhiên là hài tử của hắn a.
Ấn ký tường vi cỡ ngón tay chính là minh chứng. Chỉ có trưởng tử trực hệ Lý Gia mới có, vị trí của ấn ký mỗi người mỗi khác, bình thường không nhìn thấy, chỉ khi động tình mới hiện ra.
Điều khiến Hàn Quân Tà không hiểu chính là, vì cái gì chỉ chứng kiến đứa nhỏ trong lòng hắn run rẩy rên rỉ, đến chính mình cuối cùng lại động tình.
Hàn Hiểu Hâm nằm trên giường tỉnh lại, sau khi mở mắt hắn cứ ngây người nhìn chăm chú sa trướng* nơi đầu giường, cuối cùng nhớ tới chính mình bị một nam nhân nghe đâu là “Phụ thân của mình” bắt đi…
Nghĩ vậy, hắn giơ tay trái sờ sờ cái cổ, nguyên lai vẫn chưa đoạn a (Y: này thằng ngốc, chặt đứt ngươi sẽ không ở đây đâu…)
Đương nghĩ ngợi lung tung, ánh sáng trước mắt chợt tối sầm, theo sau là một bàn tay lạnh buốt xoa nhẹ lên tay trái của hắn.
Hắn hơi nghiêng đầu phát hiên ra phụ thân của hắn ngồi xuống bên giường, để cặp mắt hắc đắc nhìn chằm chằm vào cổ mình.
“Đau không?” Trước sau vẫn là khẩu khí lạnh lùng.
Hiểu Hâm khẽ gật đầu, kì thật hắn định trả lời “Không đau”, thế nhưng trương liễu trương chủy phát giác cổ họng bỏng rát vô pháp phát ra âm thanh.
Sau khi đôi tay băng lãnh uy hắn uống xong một chút nước, Hàn Hiểu Hâm lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Lần thứ hai tỉnh lại, thấy vẫn là sa trướng kia, nằm vẫn là trương sàng kia, chỉ là không còn thấy người bên giường nữa. Thế là hắn lại tiếp tục chăm chú nhìn sa trướng đến ngẩn người, mãi đến lúc dạ dày lên tiếng bất mãn mới thôi…
“Người tỉnh rồi.” Một bạch y nam tử vô thanh vô tức xuất hiện, trong tay bưng một chén cháo thơm ngon.
Người này không sợ nóng sao? Nhìn nhiệt khí tỏa ra từ chén cháo, Hàn Hiểu Hâm chợt nghĩ vậy.
Hàn Hiểu Hâm ngày ấy bị Hàn Quân Tà bóp đến ngất đi khiến yết hầu thụ thương, lại trải qua một đêm trong rừng, rừng cây kia ban đêm sương rất lạnh mà cơ thể hắn vốn yếu ớt lại thêm y phục mỏng manh, thế là đêm đó nhiễm phong hàn gây nên cơn sốt.
Sa trướng: màn lụa
Lý y: áo trong
Thanh nha: là cái ấy ấy của bạn con nhé (thanh = trẻ, nha = mầm)