Ta Không Yêu Ngươi - Chuyện Tình Thứ Tư

Chương 12


Đọc truyện Ta Không Yêu Ngươi – Chuyện Tình Thứ Tư – Chương 12

Buổi chiều tiến hành giải phẫu, là mẹ của người trẻ tuổi lúc trước bước ra la hét với người Đào gia, bà lúc trước luôn đau đầu khó chịu, chờ khi kiểm tra ra là não sán, đã nhất định phải mổ.

Ban đầu người nhà của bà tính đưa bà đến bệnh viện lớn ở thủ đô để mổ, lại không nghĩ rằng vừa lúc đụng phải Chử Ngôn về nước, liền trình đơn xin lên, sau đó được Chử Ngôn xếp vào ngày hôm nay.

Thời gian giải phẫu liên tục rất dài, chờ khi Chử Ngôn làm xong, cả người đều sắp cứng ngắc, bởi vì là ngồi để tiến hành phẫu thuật, trên eo còn phình đau.

May mắn, giải phẫu rất thành công.

Cho y tá đưa bệnh nhân vào phòng bệnh, Chử Ngôn tháo xuống khẩu trang trên mặt, sau đó tìm con trai bệnh nhân, tỉ mỉ dặn dò, thậm chí còn tại chỗ viết hai thực đơn.

Mẹ y chết vì u não, đối với người cũng gặp phải vậy, y sẽ quan tâm hơn một ít.

“Bác sĩ Chử, cám ơn.” Người trẻ tuổi kia liên tục nói lời cảm ơn, vẻ mặt cảm kích, khi nhìn Chử Ngôn có chút muốn nói lại thôi.

Chử Ngôn không hề kỳ quái. Y mổ tổng cộng bốn tiếng, trong khoảng thời gian này, tất cả chuyện xảy ra lúc trước cũng đã hoàn toàn truyền đi, chuyện của y năm đó cũng bị đào ra. Năm năm trước Chử Ngôn không muốn để cho người khác biết tính hướng của mình, nhưng hiện tại, y đã hoàn toàn không cần, huống chi, người trước mắt cũng không có ác ý: “Không cần cảm ơn, cậu còn có gì muốn nói?”

“Bác sĩ Chử, mấy người buổi sáng thật quá đáng, anh có nghĩ tới…” Người trẻ tuổi kia tựa hồ muốn nói điều gì, lại có chút chần chờ, sau đó, Ngụy Thiên Thành lần nữa vọt lại đây.

“Chử Ngôn, anh đã cắt đứt quan hệ với Đào Thu rồi, từ nay về sau cũng sẽ không để ý đến cậu ta nữa, em tha thứ cho anh đi, cho anh một cơ hội nữa được không? Anh lần này nhất định sẽ hảo hảo quý trọng em.” Hai mắt Ngụy Thiên Thành nhìn chằm chằm Chử Ngôn.

Buổi chiều hắn đi tìm Đào Thu, lần này, hắn thật sự sẽ không để ý tới Đào Thu nữa, đồng thời cũng muốn cố gắng một lần cuối cùng.

“Chúng ta đã chia tay năm năm, anh bây giờ nói điều này có phải là quá muộn rồi hay không?” Chử Ngôn nhíu lông mày, trên mặt có chút khinh thường.

“Chử Ngôn, anh luôn luôn tìm em, chưa từng nghĩ tới chia tay với em!” Ngụy Thiên Thành nhìn khuôn mặt Chử Ngôn càng thêm dễ nhìn hơn năm năm trước, không chút do dự nói.


Hắn thương cho Đào Thu, hưởng thụ Đào Thu sùng bái ỷ lại vào mình, nhưng ngược lại không nghĩ tới chia tay với Chử Ngôn, Chử Ngôn dáng vẻ xinh đẹp, có mối tình thắm thiết với hắn, thì Đào Thu vẻ mặt bệnh tật sao có thể so được?

Quần áo trên người Ngụy Thiên Thành có dấu vết bị xé, trên mặt còn có vết thương bị cào, Chử Ngôn cũng không đau lòng, chỉ là có chút không kiên nhẫn: “Ngài Ngụy, anh có xem qua tư liệu của tôi chưa? Tôi hiện tại đã kết hôn.”

Ngụy Thiên Thành sắc mặt đại biến, trên mặt tràn đầy lên án: “Chử Ngôn, em không phải nói em vĩnh viễn sẽ không tìm nữ nhân kết hôn hay sao? Em thế nhưng lừa hôn!”

“Ngụy Thiên Thành, Tiểu Ngôn quả thật sẽ không kết hôn với nữ nhân, em ấy kết hôn với tôi.” Cố Hành Diễn kéo tay Chử Ngôn, cũng hiện ra nhẫn trên tay hai người.

Ngụy Thiên Thành vẻ mặt không thể tin, hắn lúc trước liền phát hiện quan hệ giữa Chử Ngôn cùng nam nhân này có chút không thích hợp, lại không nghĩ rằng bọn họ thế nhưng đã kết hôn.

Năm năm trước, Chử Ngôn tiết kiệm được số tiền, từng nói với hắn muốn cùng hắn đi Hà Lan đăng ký kết hôn, hai người bên nhau cả đời, hắn cũng đồng ý, nhưng cố tình Đào Thu liền “phát bệnh” lúc họ muốn ra nước ngoài, thế cho nên họ cuối cùng cũng chỉ có thể lui vé máy bay, mà không lâu sau, liền xảy ra chuyện làm cho bọn họ tách ra năm năm kia…

Hắn cùng Chử Ngôn cuối cùng cũng không thể kết hôn, mà hiện tại, Chử Ngôn kết hôn với người khác?

“Chử Ngôn, em là đang gạt anh, em là đang gạt anh có phải hay không?” Ngụy Thiên Thành la lên, nếu Chử Ngôn thật sự kết hôn với người khác, lấy Chử Ngôn coi trọng gia đình, khẳng định sẽ không quay về bên người hắn nữa đi?

Không, Chử Ngôn sao có thể kết hôn với người khác? Em ấy rõ ràng nói là sẽ yêu mình cả đời! Ngụy Thiên Thành nhất thời chỉ cảm thấy mình bị phản bội.

“Tôi vì sao phải gạt anh?” Chử Ngôn hỏi lại, nhìn Ngụy Thiên Thành thật giống như là đang nhìn một người xa lạ.

Chử Ngôn sao có thể tuyệt tình như vậy? Ngụy Thiên Thành há miệng thở dốc, xông tới Chử Ngôn, lại bị bảo tiêu bên người Chử Ngôn đẩy ngã xuống đất.

“Mày làm cái gì! Hồ ly tinh, mày đã đi rồi, vì sao còn muốn trở về?” Liền vào lúc Ngụy Thiên Thành bị đẩy ngã, bên ngoài đột nhiên có một người phụ nữ khoan thai chạy vào, nhìn Chử Ngôn, trong mắt bà tràn đầy hận ý: “Mày đồ ẻo lả ghê tởm! Mày không thể tha cho tụi tao hay sao? Mày sao không đi chết đi?”


“Không phải tôi không muốn tha cho mấy người, là mấy người không muốn tha cho tôi.” Chử Ngôn nói, người phụ nữ này y biết, đúng là mẹ của Ngụy Thiên Thành mà y từng muốn hiếu kính như mẹ ruột.

Y biết chuyện năm đó người phụ nữ này cũng có nhúng tay, lại không biết thì ra người phụ nữ này chán ghét mình như vậy.

“Thưa bà, bà tôn trọng cho tôi chút đi!” Cố Hành Diễn lạnh mặt nói, hắn kỳ thật cũng không muốn nhúng tay vào, tính để Chử Ngôn tự mình giải quyết ân oán trước kia, nhưng phàm là nam nhân, đều nhịn không nổi có người muốn người yêu mình đi tìm chết.

Mẹ Ngụy liếc nhìn Cố Hành Diễn, căn bản không đặt người đứng sau Chử Ngôn ở trong lòng: “Chử Ngôn, mày đừng tưởng rằng mày quay về, thì tao sẽ cho mày vào cửa Ngụy gia tụi tao!”

“Bà cho rằng tôi thích lắm à?” Chử Ngôn hỏi lại, kéo Cố Hành Diễn qua: “Nam nhân của tôi còn tốt hơn Ngụy Thiên Thành ngàn vạn lần, con trai bà đầu óc không quá rõ, bà vẫn là tự mình thu đi, cũng đừng thả ra làm ghê tởm người khác!” Y giữa trưa đã nghĩ thoáng, tính là cứ chấm dứt chuyện này như vậy, nhưng nếu có người tìm tới cửa, y cũng không muốn chịu thiệt.

Ngụy Thiên Thành nghe thấy lời Chử Ngôn, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng cùng phẫn nộ, mà mẹ hắn thì sao có thể cho phép người khác khinh thường con trai mình? “Mày không phải là bác sĩ sao? Có thể coi trọng mày chẳng lẽ còn là mặt hàng tốt gì? Nam nhân chỉ biết xoay theo sau mông mày, là mày tiêu tiền mua đi?”

“Cố thiếu?” Cha Ngụy Thiên Thành vừa đuổi tới, thấy Cố Hành Diễn cũng là đầy mặt khiếp sợ.

Cố Hành Diễn tuy rằng hơn nửa thời gian đều ở nước ngoài, nhưng ông vẫn có gặp qua. Ông khi đó còn muốn lần sau gặp lại nhất định phải hảo hảo nịnh bợ, lại không nghĩ rằng khi gặp lại, vợ mình lại chỉ vào mũi Cố Hành Diễn mà mắng.

Cố Hành Diễn liếc hai mẹ con Ngụy Thiên Thành một cái: “Ông chủ Ngụy, con trai ông đúng là có bản lĩnh.” Vừa dứt lời, hắn lại nhìn về phía Chử Ngôn, trong mắt tràn đầy nhu tình, trên mặt còn thêm một chút lấy lòng: “Tiểu Ngôn, em phẫu thuật lâu như vậy mệt rồi đi? Gia gia đang chờ tụi mình ăn cơm, sau khi về anh liền giúp em xoa xoa.”

Vẻ mặt động tác của Cố Hành Diễn rất khác với bình thường, rõ ràng chính là muốn tăng thể diện cho mình, không chỉ như thế, hắn còn nói chuyện Cố lão gia tử biết chuyện của mình ra… Chử Ngôn nhìn thoáng qua cha Ngụy có chút kinh hoàng, dứt khoát cũng phối hợp trừng Cố Hành Diễn một cái, lại hừ lạnh một tiếng: “Anh xuống tay không nặng không nhẹ, xoa gì mà xoa?”

“Anh đã luyện qua trên mô hình người rất lâu rồi, lần này nhất định sẽ hầu hạ em thật tốt,” Cố Hành Diễn ăn nói có chút khép nép, “Tiểu Ngôn, nếu không phải em không cho anh luyện trên người người khác, anh cũng sẽ không như vậy…”

“Sao? Anh còn muốn luyện trên người người khác?”


“Không có không có, tuyệt đối không có! Anh là toàn tâm toàn ý với em, tuyệt đối sẽ không liếc nhìn người khác.” Cố Hành Diễn vội vàng biện giải, giống như là đang sợ Chử Ngôn tức giận.

“Lúc này mới đúng.” Chử Ngôn chỉ cao khí ngang mà dẫn Cố Hành Diễn ra ngoài, sau khi rời khỏi ba người Ngụy gia đang dại ra, y mới “Xì” một tiếng bật cười: “Cố thiếu, diễn thật giống a.” Biểu tình như bị sét đánh của cha Ngụy Thiên Thành lúc nãy, thật sự rất thú vị.

“Ừm.” Biểu tình lấy lòng trên mặt Cố Hành Diễn đã hoàn toàn biến mất, cũng không biết từ đâu lấy ra một hộp sữa bò cho Chử Ngôn: “Uống.”

Chử Ngôn uống sữa bò, nụ cười trên mặt càng chân thành tha thiết, nhưng vào lúc này, phía sau đã có người đuổi theo qua: “Bác sĩ Chử, Cố thiếu, xin chờ một chút.”

Người gọi đúng là người trẻ tuổi lúc nãy nói chuyện bệnh tình với Chử Ngôn, hắn đuổi theo sau, cũng không giấu diếm, đi thẳng vào vấn đề nói: “Bác sĩ Chử, ngài có muốn dạy dỗ những người đó một chút hay không? Tôi vừa rồi đã muốn nói với ngài chuyện này, không nghĩ tới bị những người đó quấy rầy.”

Chử Ngôn lúc này cũng nhớ đến người thanh niên này lúc nãy còn chưa nói xong: “Có người dạy dỗ họ tôi đương nhiên vui lòng, nhưng ngàn vạn không thể trái pháp luật, cũng không thể vì dạy dỗ mấy tên tra mà lỗ vốn người khác.” Cha mẹ Ngụy Thiên Thành trước kia không ít lần ở sau lưng Ngụy Thiên Thành nhằm vào y, bởi vì Ngụy Thiên Thành khi đó rất tốt với y, y cũng liền nhịn, hiện tại thì sao phải nhịn?

“Đó là đương nhiên, chuyện trái pháp luật tôi cũng sẽ không làm, chỉ là cậu tôi vốn có chút buôn bán qua lại với Ngụy gia, hiện tại sao… Nhân phẩm như vậy, cậu tôi khẳng định không buôn bán với hắn.” Người trẻ tuổi kia cười hì hì, lúc đầu hắn cũng không tính giúp Chử Ngôn, nhưng nhìn thấy Chử Ngôn để bụng với bệnh của mẹ hắn như vậy, liền có suy nghĩ, chờ khi nhìn thấy một màn vừa rồi, càng quyết tâm.

Quần áo đồng hồ trên người Chử Ngôn cùng nam nhân được xưng là Cố thiếu đều không phải vật phàm, rõ ràng còn cao cấp hơn họ Ngụy, nịnh bợ tuyệt đối không có chỗ hỏng.

“Phải không? Vậy buổi chiều phẫu thuật, tôi không thu tiền.” Chử Ngôn mỉm cười, trừ khi y chủ động nhận, tỷ như phẫu thuật cho đứa bé não dị dạng ở cô nhi viện kia, bằng không để y động dao, giá cũng không thấp.

“Bác sĩ Chử cứ yên tâm, tôi nhất định làm tốt cho ngài!” Người trẻ tuổi kia vỗ ngực mình, quyết định để cậu mình đổi nơi cung cấp hàng hóa, dù sao Ngụy gia kỳ thật cũng không rẻ hơn người khác bao nhiêu, họ chỉ là vì quen rồi, nên mới luôn luôn mua hàng từ Ngụy gia.

Người trẻ tuổi kia nhanh chóng bước đi, Chử Ngôn mới nhìn Cố Hành Diễn: “Tầng quan hệ này anh đã sớm biết?”

“Biết.” Cố Hành Diễn nhàn nhạt.

“Cố Hành Diễn, anh sẽ tốt với em cả đời sao?” Chử Ngôn đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên, chúng ta đã kết hôn.” Cố Hành Diễn cũng không do dự.

“Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.” Chử Ngôn chủ động hôn Cố Hành Diễn.


Cố Hành Diễn làm sâu sắc nụ hôn, đồng thời kéo xuống cửa sổ xe —— cách đó không xa, Ngụy Thiên Thành đuổi theo đang hai mắt đỏ bừng nhìn nơi này.

Qua một hồi lâu, Cố Hành Diễn mới buông Chử Ngôn ra, ánh mắt trở nên có chút sâu xa: “Em nói em rất vui lòng khi có người dạy dỗ những người đó?”

“A?” Chử Ngôn nhất thời có chút phản ứng không được.

“Anh chưa bao giờ làm chuyện trái pháp luật.” Cố Hành Diễn nói.

Hai ngày sau, Cố lão gia tử ở đại trạch Cố gia tổ chức một bữa tiệc, giới thiệu cho mọi người người yêu của người thừa kế Cố Hành Diễn của ông, Chử Ngôn.

Bữa tiệc này làm rất náo nhiệt, tuy rằng rất nhiều người đều cảm thấy Cố lão gia tử gióng trống khua chiêng giới thiệu người yêu đồng tính của cháu trai quả thực chính là điên rồi, nhưng nghĩ đến quyền thế của Cố gia, bọn họ đều coi có thể đến là quang vinh.

Người có uy tín danh dự ở thành phố H, trên cơ bản đều nhận được thiệp mời của bữa tiệc này, trừ Ngụy gia cùng Đào gia, người tới tham gia bữa tiệc nhìn thấy tình huống này, liên tưởng chuyện xảy ra gần đấy, thì còn gì không rõ?

Người của hai nhà này đều không biết dạy con, sau này sợ là nhất định suy tàn…

Có vài người quen biết Ngụy gia hoặc là Đào gia nhịn không được liền có chút đáng tiếc, nhưng nhìn thấy Chử Ngôn, lại lập tức liền tươi cười đầy mặt, không nói đến Cố Hành Diễn phía sau Chử Ngôn, chỉ nói bản thân Chử Ngôn…

Ai dám cam đoan bản thân cả đời không có bệnh nghiêm trọng? Mà Chử Ngôn, y ngoại trừ là một bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh, còn qua lại thân thiết với rất nhiều bác sĩ đứng đầu trên thế giới!

Ngẫm lại Đào Thu, nên biết mặc kệ đắc tội ai, cũng không thể đắc tội bác sĩ. Nghĩ như vậy, mấy người đó cười càng nhiệt tình.

Chử Ngôn nhìn người vây quanh bên người mình, cầm chặt tay Cố Hành Diễn, kỳ thật y đã buông xuống, nhưng Cố Hành Diễn muốn trút giận, y cũng sẽ không phản đối.

Y cũng không thể vì kẻ thù của mình, mà ủy khuất người yêu của mình đi.

Hiện tại, Cố Hành Diễn mới là người mà y muốn làm bạn cả đời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.