Ta Không Thành Tiên

Chương 39: Phù du chết


Bạn đang đọc Ta Không Thành Tiên – Chương 39: Phù du chết

“Đại sư tỷ chắc vẫn còn nhớ một người tên là Đào Chương?”

Khúc Chính Phong báy trước vài thước, Kiến Sầu bay theo bên cạnh hắn. Vệt ánh sáng màu đỏ bay phía trước chính là tiểu mập mạp Khương Hạ thì bay lung tung như chim mới sổ lồng.

Kiến Sầu nhìn một cái rồi thu ánh mắt lại, nói: “Nhớ”.

Thậm chí có thể nói là ấn tượng sâu sắc.

Đào Chương, người nghe nói bị Hứa Lam Nhi một chiêu đâm mù mắt, lại nhất quyết không chịu thay mắt khác mà che một mắt còn một mắt nhìn người, ngoại hình âm nhu, có cảm giác như bất nam bất nữ.

Theo Kiến Sầu, người này mặc dù không làm gì nàng nhưng chắc chắn là một kẻ thủ đoạn tàn nhẫn.

Từ tình hình hôm đó có thể thấy địa vị của người này trong môn phái cũng không, xung quanh có mấy người khác đều phải nghe hắn chỉ huy.

Nghĩ đến đây, Kiến Sầu đột nhiên nhớ ra mình còn hoàn toàn không biết gì về Đào Chương.

Thế là nàng mở miệng hỏi: “Ta chỉ biết người này có thù với Hứa Lam Nhi, từng chặn bọn ta lại trên biển, tác phong hành sự rất bá đạo, chính là đệ tử Ngũ Di tông. Lại không biết người này rốt cuộc có lai lịch gì?”

Khúc Chính Phong nói: “Lai lịch thì rất đơn giản. Nghe nói là một đứa trẻ mồ côi ăn xin trên phố lớn, may mắn gặp một đệ tử tương lai của Ngũ Di tông đánh nhau với người khác”.

“Đệ tử tương lai? Chẳng lẽ hắn giúp người này nên được thu làm đồ đệ?”

Kiến Sầu nghĩ tới những chuyện mình đã trải qua, tự nhiên cho là như vậy.

Mưa vẫn to, gió vẫn lớn, Khúc Chính Phong đứng trên thân kiếm, tóc dài tung bay, áo bào đen phần phật.

Nghe thấy lời này, hắn quay đầu lại nhìn Kiến Sầu một cái, trong ánh mắt có nét cười nhưng lại không nhất định là đang cười.

“Không phải ai cũng may mắn như sư tỷ”.

“…”

Lời này khiến nàng cảm thấy không thoải mái lắm, có điều…

Kiến Sầu không thể không thừa nhận: “Đích xác là thế”.

Thấy nàng thản nhiên thừa nhận mình may mắn, Khúc Chính Phong lại cười thật.

“Lời vừa rồi không dễ nghe, để sư tỷ chê cười rồi”.

“Nói thật luôn không dễ nghe”.

Thực ra Kiến Sầu cũng hơi kinh ngạc, Khúc Chính Phong luôn luôn chững chạc nghiêm túc lẽ ra sẽ không nói những lời như vậy, có điều nàng cũng có những lời muốn nói.

“Nhưng may mắn hay xui xẻo thì đã sao? Ai mà cả đời không có lúc gặp may mắn? Chỉ là ta gặp may mắn muộn hơn một chút, người ngoài đâu biết ta từng trải qua những chuyện gì”.

Nàng là người đã chết một lần rồi.

Nói chính xác thì Kiến Sầu không phải người may mắn.

Chết rồi sống lại có thể coi là may mắn, nhưng vừa quá xuất khiếu sẽ chết chắc lại như một thanh kiếm treo ở trên đỉnh đầu nàng.

Khúc Chính Phong không nói gì.

Kiến Sầu lại mỉm cười nói: “Trên đường đến Thập Cửu Châu từng gặp một người trên mười ba đảo tiên lộ. Hắn… biết chính mình không lâu sau sẽ chết đi, khi đó anh không hiểu cảm nhận của hắn. Nhưng bây giờ ta đã biết hắn nghĩ thế nào”.

Ào ào.

Tiếng mưa rơi.

Rất giống cơn mưa mùa hè hôm đó.

Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn, không trung đen sẫm như có người dùng mực nhuộm qua.

Cả thế giới chìm trong sấm sét không ngừng, màn mưa dường như vĩnh viễn không có điểm cuối.

Dưới chân, địa giới Nhai Sơn nhanh chóng lui lại phía sau.

Ba người từ Linh Chiếu đỉnh ngự khí bay ra, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy nhánh sông Cửu Đầu chảy xiết bên ngoài, thế là bay xuôi dòng sông.


Khương Hạ hình như chơi đã mệt, cuối cùng giảm tốc độ lại, ở phía trước đợi bọn họ.

“Đại sư tỷ, nhị sư huynh, nhanh lên một chút!”

Kiến Sầu nhìn Khương Hạ một cái, nói: “Nói tiếp chuyện Đào Chương đi. Không phải hắn được đệ tử Ngũ Di tông đang đánh nhau đó thu làm đồ đệ à?”

Khúc Chính Phong gật đầu: “Không phải. Đó chỉ là đệ tử nhận được tư cách vào Ngũ Di tông nhưng còn chưa kịp nhập môn, đánh nhau với người ta bị người ta đánh trọng thương. Khi đó Đào Chương ở gần đó, tuổi còn rất nhỏ, thấy người kia đã đi liền đi tới. Nghe nói hắn đã giết đệ tử chưa nhập môn đang bị thương không thể phản kháng đó, lấy lệnh bài tư cách, giả danh người này vào Ngũ Di tông”.

Không ngờ lại đáng sợ như vậy.

Tuổi còn rất nhỏ?

Kiến Sầu đã biết Đào Chương là một người tàn nhẫn, lại không nghĩ rằng hắn tàn nhẫn từ bé.

Có điều…

“Hắn không bị phát hiện sao?”

“Đương nhiên là bị phát hiện, nếu không bây giờ sao lại gọi hắn là Đào Chương?”

Hiển nhiên Đào Chương chính là tên thật của hắn.

Khúc Chính Phong bắt tay sau lưng, mặc kệ Hải Quang kiếm chậm rãi hạ thấp lướt đi sát mặt sông.

“Có điều lúc bị phát hiện thì hắn đã là một đệ tử Trúc Cơ kì rồi. Ngũ Di tông không có lí do gì vét bỏ một thiên tài như vậy cho nên không truy cứu chuyện cũ, ngược lại còn cho hắn đãi ngộ cực cao của đệ tử nội môn”.

Thì ra là thế.

Kì thực nếu Đào Chương không phải là người có thiên phú, sau khi bị phát hiện chắc chắn chỉ có đường chết.

Kiến Sầu dường như lại hiểu rõ quy luật của Thập Cửu Châu hơn một chút.

“Còn chuyện lần này chính là bên Côn Ngô mời Nhai Sơn có trưởng lão chấp pháp ra mặt đến xem xét hòa giải một vụ việc”. Khúc Chính Phong nói tiếp: “Trưởng lão chấp pháp chính là trưởng lão chấp pháp của tất cả các môn phái Tả Tam Thiên Trung Vực, bởi vì cần tu sĩ vô dục vô cầu, địa vị cao quý, hơn nữa phải tương đối công bằng đảm đương cho nên ba trăm năm trước vị trí này được truyền từ tay Hoành Hư chân nhân của Côn Ngô sang tay sư phụ. Mà sư tỷ cũng biết…”

“Sư phụ bỏ đi ba trăm năm…”

Kiến Sầu ngán ngẩm tiếp lời.

Khúc Chính Phong bật cười: “Cho nên bây giờ sư phụ về sẽ không có ngày nào được an nhàn”.

“Thế chuyện này là do Đào Chương gây ra à?” Kiến Sầu lại hỏi.

Khúc Chính Phong lắc đầu: “Ba gã đệ tử của Vọng Giang lâu ra biển, nghe nói phía dưới một tảng đá ngầm có dị bảo nên xuống đó xem xét, không ngờ lại gặp Đào Chương, thế là bốn người kết bạn mà đi. Sau đó đột nhiên gặp chuyện, hai người trong đó không về, một người thoát ra, không lâu sau lại nhìn thấy Đào Chương đầy người là máu từ bên trong đi ra. Vì vậy Vọng Giang lâu hoài nghi hai người đó đã bị giết, người ra tay là Đào Chương. Bây giờ Vọng Giang lâu bao vây Đào Chương không thả, Ngũ Di tông lại không thể bỏ mặc một đệ tử tinh nhuệ như vậy, cho nên mới to chuyện”.

Kiến Sầu cau mày: “Nếu ta nhớ không lầm thì trong các tông môn bình thường đều có mệnh bài của các đệ tử, người chết thì mệnh bài vỡ. Hai người đó rốt cuộc chết hay không thì Vọng Giang lâu phải rất rõ ràng, đã hoài nghi thì nhất định là mệnh bài còn không vỡ. Thế sao không mau đi cứu người?”

“Đại sư tỷ nói có lí, có điều việc này không dễ như vậy”.

Khúc Chính Phong cũng khá hiểu gã Đào Chương này, chỉ nói: “Mấy năm trước ta từng gặp tên Đào Chương này, tính tình cực kì quái gở, không dễ nói chuyện. Nếu trong lúc vây khốn hắn, Vọng Giang lâu vẫn khách khí thì còn có khả năng thương lượng, một khi thái độ ngang ngược… chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện xấu”.

Nghe tới đây Kiến Sầu đã hiểu được đại để.

“Cho nên mới cần chúng ta?”

Cần một Nhai Sơn không tranh chấp với đời, một Nhai Sơn đủ uy tín phái người đến hòa giải việc này, nhân tiện làm cu li giúp đỡ tìm người?

Thảo nào Phù Đạo sơn nhân lại chán ghét như vậy.

Đây rõ ràng chính là việc khổ sai mà.

Sau khi hiểu sơ lược tình hình, Kiến Sầu chỉ có một ý nghĩ: “Nếu ta là sư phụ cũng nhất định không muốn làm trưởng lão chấp pháp, chỉ sợ cả giới tu hành này cũng không có ai muốn làm”.

Làm trưởng lão thật cực khổ.

Nhưng không ngờ Khúc Chính Phong lại cười lắc đầu: “Đại sư tỷ nghĩ như vậy nhưng người ngoài thì chưa chắc. Đại sư tỷ bế quan đã lâu, có lẽ còn chưa nghe thấy phong thanh. Chuyện đại sư tỷ mười ba ngày trúc cơ thời gian trước đã bị truyền bá xôn xao, có lẽ chính là Tiễn Chúc phái làm. Bây giờ bên Tiễn Chúc phái lại đề xuất với Côn Ngô, yêu cầu khi đến thời hạn phải tìm người khác thay sư phụ làm trưởng lão chấp pháp, mà Tiễn Chúc phái đương nhiên muốn tranh đoạt vị trí trưởng lão chấp pháp này”.

Chuyện vất vả mà không được lợi lộc gì, tại sao Tiễn Chúc phái lại phải tranh đoạt?


Kiến Sầu kinh ngạc không thôi: “Bọn chúng muốn làm gì?”

“Không rõ!” Khúc Chính Phong ngước mắt nhìn, tiểu mập mạp Khương Hạ đã ở trước mặt: “Không xa phía trước là truyền tống trận, chúng ta truyền tống thẳng sang đó”.

Ở đây có truyền tống trận?

Kiến Sầu rất kinh ngạc.

Chỗ này đã cách Nhai Sơn rất xa, bên bờ sông có một vách đá, bọn họ đáp xuống trên đó.

Sông Cửu Đầu chảy đến đây ngoặt một góc rộng, chuyển sang hướng khác rồi mới tiếp tục chảy xiết.

Nghe nói Côn Ngô cũng ở bên sông Cửu Đầu, có điều là sông cái.

Trên vách đá dưới chân có khắc truyền tống trận, có thể thấy đã bị mưa gió ăn mòn nhưng được cái có người duy tu, một số đường nét được dùng chất liệu đặc thù ỏổ sung vào.

Khúc Chính Phong đặt mấy tảng linh thạch vào rồi khởi động truyền tống trận.

Lúc rời khỏi địa giới Nhai Sơn Trung Vực, xung quanh vẫn chìm trong mưa gió mịt mù. Nhưng đến lúc cảnh vật trước mắt trở nên rõ ràng, Kiến Sầu phát hiện bây giờ đang là sáng sớm.

Bọn họ xuất hiện ở một chỗ Kiến Sầu tương đối quen thuộc.

Đó là trên quảng trường rộng lớn ven biển. Trên mặt biển xa xa, tấm bia Nghe Đạo vẫn đứng sừng sững, giống hệt như lần đầu tiên Kiến Sầu nhìn thấy.

Còn bên này quảng trường đương nhiên vẫn là chín tấm bia Cửu Trùng Thiên im lìm.

Mới sáng sớm, nơi này không náo nhiệt như lúc nàng cùng Phù Đạo sơn nhân đến đây, chỉ có mấy người lác đác. Dưới những tấm bia Cửu Trùng Thiên náo nhiệt lần trước bây giờ cũng không có một bóng người.

“Vọng Giang lâu ở phía bắc cách đây không xa, chúng ta cứ bay theo bờ biển là được”.

Khúc Chính Phong đi ra khỏi truyền tống trận, chỉ phương hướng rồi cất bước đi trước.

Bởi vì vị trí lần này hiện ra không giống vị trí lần trước từ hải đảo truyền tống đến nên phải đi qua những tấm bia Cửu Trùng Thiên. Khi bay qua tấm bia thứ tư, nàng đột nhiên dừng bước.

Tầng thứ tư, nguyên anh.

Không ngờ nàng lại nhìn thấy một cái tên quen thuộc trên dó.

Tiểu mập mạp Khương Hạ ngáp một cái: “Đúng là vội vã đi đường quên ngày quên đêm, không biết lần này có được đánh nhau hay không nữa. Nghe nói… Ơ, đại sư tỷ sao thế?”

Đột nhiên phát hiện Kiến Sầu không đi nữa, Khương Hạ bỏ bàn tay đang dụi mắt xuống, quay đầu nhìn lại.

Kiến Sầu đứng dưới tấm bia thứ tư, ngẩng đầu lên nhìn một cái tên trên đó.

Khương Hạ đi tới nhìn, lập tức cười lên: “Tưởng sư tỷ xem ai ở, thì ra là xem nhị sư huynh! Ha ha, nhị sư huynh của chúng ta lợi hại lắm, đã đứng trên tấm bia này lâu lắm rồi, bất kể là Côn Ngô hay là môn phái khác đều không ai có thể đánh bại hắn!”

Kiến Sầu biết tên Tạ Bất Thần ở trên tấm bia thứ hai, lại không nghĩ rằng Khúc Chính Phong cũng là người có tên trên này.

Vậy Khúc Chính Phong chính là đệ nhất nhân trong các tu sĩ Nguyên Anh kì.

Nàng nhớ lại lúc Khúc Chính Phong dễ dàng đánh bại Thẩm Cữu trên Bạt Kiếm đài, không khỏi quay đầu lại nhìn Khúc Chính Phong một cái.

Không ngờ lúc này Khúc Chính Phong chỉ ngẩng đầu nhìn tấm bia thứ hai trước mặt.

“Thì ra Khúc sư đệ cũng có tên trên bia”.

“Tên của sư phụ từng xuất hiện trên mỗi một tấm bia”. Khúc Chính Phong không để ý, chỉ nhìn cái tên trên bia thứ hai, chậm rãi nói: “Có điều đột nhiên nhìn thấy người này, ta lại cho rằng sư tỷ nhất định sẽ thay thế hắn”.

Kiến Sầu ngước mắt lên, nhìn thấy cái tên Tạ Bất Thần.

Nàng kinh ngạc trong lòng: “Vì sao?”

“Chỉ vì ta không thích Côn Ngô”.

Lúc nói câu này, sắc mặt Khúc Chính Phong dường như cực kì lạnh giá.


Hắn không dừng lại nữa, chỉ nói: “Thời gian không còn sớm, đi thôi”.

Tiểu mập mạp Khương Hạ nhạy bén phát hiện nhị sư huynh bây giờ không dễ chọc, vội vàng rụt cổ nắm góc áo Kiến Sầu đi theo nàng.

“Sao thế?”

Kiến Sầu không hiểu.

Khương Hạ giơ ngón tay mũm mĩm chỉ Khúc Chính Phong đi phía trước, hạ giọng nói: “Tâm tình nhị sư huynh lúc này nhất định không tốt, chỉ cần lộ ra vẻ mặt này là ta biết ngay. Lần trước lục sư huynh trêu chọc hắn lúc vẻ mặt hắn giống bây giờ, thế là bị đánh cho rất thảm!”

“…”

Kiến Sầu kinh ngạc nhìn Khúc Chính Phong vẫn như thường phía trước, thật không biết nói gì cho phải.

Ba người đi thẳng về phía bắc, ra khỏi quảng trường liền ngự kiếm bay đi.

Chỉ chốc lát sau, đứng trên không trung đã có thể nhìn thấy một con sông lớn xuất hiện phía trước, đó là sông Cửu Đầu cuồn cuộn. Bên bờ sông cạnh cửa biển có một tòa lầu cao rất lớn quay mặt ra sông.

Trên vùng đồng bằng rộng lớn phía sau tòa lầu có vô số công trình xây dựng đẹp đẽ hoa mỹ, thậm chí bên ngoài quần thể kiến trúc này còn hình thành một thị trấn quy mô rất lớn.

Ba người bọn họ còn chưa đáp xuống đã có thể cảm nhận được mùi cuộc sống đậm đặc.

Kiến Sầu còn nhớ Phù Đạo sơn nhân đã nói, khu vực Vọng Giang lâu quản hạt rộng lớn bằng cả Trung Vực, nếu không có Vọng Hải lâu tách ra thì sợ là còn lớn hơn.

Nếu ở trong thế tục, Vọng Giang lâu chỉ sợ phải lớn bằng một quốc gia.

“Chúng ta đi thẳng vào, người của bọn chúng đang đợi rồi”.

Khúc Chính Phong đã đọc thư nên hiểu rõ tình hình, đi trước dẫn đường vào một công trình xây dựng hoa mỹ trong đó.

Bên ngoài có một hồ nước nhỏ, xung quanh hồ nước không ngờ còn xây không ít ao sen.

Trong ao sen có bông hoa vừa tàn, đài sen màu vàng không ngờ còn tỏa ánh sáng ra xung quanh, có lẽ là một loại linh thảo tương đối quý giá.

Lúc này mới là sáng sớm, trên đài sen có rất nhiều giọt sương lấp lánh.

Kiến Sầu ngự Lý Ngoại Kính đến ven hồ nước liền cùng với Khúc Chính Phong giảm tốc độ lại. Nàng đưa mắt nhìn, đột nhiên thấy một số thứ màu trắng mờ gần như trong suốt trên cánh hoa, đài sen, lá sen.

Loài côn trùng nhỏ xíu, những đôi cánh trong suốt gần như vô hình.

Là phù du.

Trong nháy mắt, Kiến Sầu không khỏi mỉm cười.

Đối với phù du, đây có lẽ là một sáng sớm tốt đẹp.

Có điều…

Sau phút chốc, nụ cười bên môi nàng lại đông cứng.

Một cơn gió thổi tới, những con phù du đậu trên cánh hoa và lá sen nhẹ như không có trọng lượng, thoáng cái đã bị thổi xuống nước như một đám bụi rồi nổi trên mặt nước.

Chẳng phải bây giờ mới là sáng sớm sao?

“Ha ha ha, tiền bối Nhai Sơn đại giá ghé thăm, thứ lỗi không tiếp đón được từ xa, thứ lỗi không tiếp đón được từ xa! Ngưỡng mộ đại danh Khúc tiền bối đã lâu, Mạc Viễn Hành tiền bối!”

Một tiếng cười to đi cùng với tiếng chào hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ của Kiến Sầu.

Nàng đang ngự khí bay về phía trước, lại thấy từ nhà thuỷ tạ đối diện bay ra ba vệt hào quang.

Vệt hào quang đi đầu dừng lại, một ông già mái tóc hoa râm vội vàng chắp tay chào Khúc Chính Phong.

Có người chào, Kiến Sầu nghĩ nên dừng lại đáp lễ.

Nhưng không ngờ bất kể là Khúc Chính Phong hay là Khương Hạ bên cạnh nàng đều không hề chậm lại, lúc trước bay nhanh thế nào bây giờ vẫn bay nhanh thế ấy vào nhà thuỷ tạ.

Khúc Chính Phong nói lạnh nhạt: “Nguyên nhân chuyện này Nhai Sơn đã hiểu, Đào Chương ở đâu?”

Trưởng lão Mạc Viễn Hành của Vọng Giang lâu ngẩn ra, chẳng những không lộ vẻ mặt giận dữ mà ngược lại còn hơi sợ hãi, vội vàng đuổi theo xua tay: “Chính là nơi này”.

Trong lúc nói chuyện, mấy người đã đáp xuống bên ngoài thuỷ tạ.

Cửa gỗ chạm trổ tinh xảo không đóng, cửa sổ bốn phía cũng đều mở, có thể thấy rõ bên trong rất bừa bãi.

Thảm vốn trải dưới đất hình như cũng bị ai đó hất tung để lộ ra ván gỗ bên dưới.

Những tấm ván gỗ đó không hề nhẵn nhụi mà có đầy vết đao kiếm, rõ ràng nơi này vừa trải qua một cuộc chiến kịch liệt, thậm chí có thể nhìn thấy vết máu dưới đất.


Một người ngồi dạng chân quay lưng về phía bọn họ, vết máu loang lổ trên chiếc đạo bào màu xanh, có mới có cũ, có đã xỉn màu, có vẫn đỏ chói.

Trưởng lão Mạc Viễn Hành cung kính bước tới, chỉ người bên trong nói: “Tên cuồng đồ này đánh bị thương đồ nhi của ta, bọn ta xét hỏi, hắn lại không trả lời. Ta sợ tên hung đồ này chạy trốn nên sau khi ác đấu một phen đã dùng thuật họa dịa vi lao nhốt hắn lại”. (ND: vẽ xuống đất thành nhà giam, như Tôn Hành Giả vẽ vòng tròn bảo vệ Đường Tăng ấy)

Khúc Chính Phong vừa nghe vừa đi vào trong thuỷ tạ.

Người bên trong đương nhiên có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

“Lão cẩu lại mời trợ thủ tới đấy à?”

Đó đích xác là giọng Đào Chương, dù mang vài phần mệt mỏi nhưng vẫn có một loại yêu tà từ trong lòng lộ ra.

Hắn chậm rãi từ dưới đất đứng lên, xoay người, nhìn thấy Khúc Chính Phong mới vào đột nhiên sững sờ: “Nhai Sơn?”

Sau đó đưa mắt nhìn quanh, lập tức nhìn thấy Khương Hạ sau lưng Khúc Chính Phong, và cả…

Kiến Sầu.

Một con mắt còn lại của Đào Chương đột nhiên phát ra một loại ánh sáng rất kì quái.

Hắn phớt lờ Khúc Chính Phong, chậm rãi bước một bước về phía trước, nheo mắt nói: “Không ngờ lại là ngươi?”

Kiến Sầu nắm Lý Ngoại Kính trong tay, lạnh nhạt chắp tay xem như chào hỏi: “Lần trước từ biệt trên Tây Hải, đến nay đã được hai tháng, không biết đạo hữu có mạnh giỏi?”

“Mạnh giỏi?” Đào Chương nghe vậy bật cười ha hả: “Mạnh giỏi, mạnh giỏi lắm! Không ngờ hai tháng trước thấy ngươi mới chỉ luyện khí,vậy mà bây giờ đã lên đến trúc cơ trung kì. Xem ra ta đoán không sai, nữ tu sĩ Nhai Sơn mười ba ngày trúc cơ có thiên bàn gần đây xôn xao khắp Trung Vực đúng là ngươi thật. Tốt, tốt, tốt!”

“Không được càn rỡ!”

Thấy Đào Chương làm càn như thế, Mạc Viễn Hành nổi giận chỉ tay mắng to.

Nào ngờ Đào Chương đột nhiên dừng tiếng cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng lăng lệ: “Đào mỗ nói chuyện, ngươi cũng có tư cách nói leo sao?”

Ngay sau đó một làn ánh sáng xanh phóng lên cao, trong tay Đào Chương không có kiếm nhưng lại như đang cầm kiếm vung lên chém tới.

Trước mặt hắn như có thứ gì đó bị phá vỡ phát ra tiếng động như vỏ trứng vỡ vụn.

Vệt kiếm đó không dừng lại mà chém thẳng tới chỗ ba môn hạ Nhai Sơn ngoài cửa.

Mạc Viễn Hành thấy thế kinh hãi: “Lớn mật!”

Du nói thế nhưng hắn lại không ra tay tương trợ.

Nhát kiếm này khí thế cực kì mãnh liệt, Lý Ngoại Kính trong tay Kiến Sầu đã lóe lên ánh vàng trong suốt. Nàng áng chừng một kiếm của Đào Chương hôm nay ít nhất phải mạnh gấp năm lần Lan Uyên Nhất Kích của Hứa Lam Nhi lần trước.

Vệt kiếm che trời chém xuống, dường như lập tức sẽ chém trúng ba người.

Vù!

Tiếng xé gió chói tai.

Khúc Chính Phong đứng phía trước phất tay áo, y bào đan tuyền đón gió che kín thân hình hắn.

Cuồng phong chợt nổi lên, trong hư không dường như có nước biển ấm áp tôn ra. Hải Quang kiếm chưa xuất hiện nhưng lại có ánh sáng xanh thẳm lan rới đánh rơi vệt kiếm của Đào Chương.

Khúc Chính Phong đứng ở chỗ cũ, hai chân không hề di chuyển, dường như chỉ nhẹ nhàng phất tay áo gạt bụi bặm ra.

Đòn tấn công đáng sợ lập tức tan thành mây khói.

Hắn chầm chậm bước tới, dường như không nhìn thấy đồng tử co lại kịch liệt và ánh mắt trở nên nguy hiểm cực độ của Đào Chương.

“Họa địa vi lao ngươi cũng đã phá, bây giờ chúng ta nói chuyện”.

Giọng nói lạnh nhạt, trên mặt Khúc Chính Phong không có nụ cười nhưng lại khiến người khác cảm thấy rất ôn hòa, có điều vẻ điềm đạm lúc này lại khiến đối pương không thể nào từ chối được.

“Môn hạ Nhai Sơn công chuyện bận rộn, không có nhiều thời gian. Nếu trong ba ngày không thể giải quyết sẽ giết ngươi quay về phục mệnh”.

Cả phòng chìm trong yên tĩnh.

Đào Chương nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Khúc Chính Phong.

Kiến Sầu cực kì kinh ngạc, có điều vẻ mặt Khương Hạ bên cạnh nàng lại như viết rõ “quả nhiên là thế”.

Người phá vỡ yên lặng vẫn là Khúc Chính Phong, hắn thoáng nhìn hai người đứng cạnh cửa, nói: “Đại sư tỷ, bát sư đệ, vào đi”.

Khương Hạ vội vàng đi vào, Kiến Sầu cũng không nói gì đi vào theo.

Ánh mắt Đào Chương lướt qua khuôn mặt không ngừng biến ảo của Mạc trưởng lão, sau đó lại chuyển đến chiếc Lý Ngoại Kính trong tay Kiến Sầu, dường như kinh ngạc vì thứ trong tay nàng không phải kiếm. Sau đó hắn nhìn tiểu mập mạp Khương Hạ một cái, cuối cùng lại nhìn về phía Khúc Chính Phong.

“Môn hạ Nhai Sơn, đệ nhất nhân trên bia Tứ Trọng Thiên, dưới xuất khiếu không có đối thủ, Khúc Chính Phong?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.