Bạn đang đọc Ta Không Thành Tiên – Chương 35: Pháp khí của nàng
“Bây giờ ta mới trúc cơ mà, Khúc sư đệ cứ đùa”.
Cuối cùng Kiến Sầu cũng chỉ than một tiếng như vậy.
Khúc Chính Phong không nói nhiều nữa mà chỉ cười một cái, Kiến Sầu lại không hiểu tiếng cười này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Thung lũng trước mắt cuối cùng dừng chấn động.
Ba mươi sáu cây cột đá to lớn cao vút như lên đến tận trời, nền đá to lớn phía dưới có màu trắng xám, cả thung lũng thoạt nhìn giống như một công trình xây dựng đổ nát thê lương nào đó.
“Đây chính là kho vũ khí của Nhai Sơn ta”.
Khúc Chính Phong vừa nói vừa lấy ra một tấm lệnh bài đầu hổ màu đen bóng, đưa tay ấn về phía trước.
Tất cả mọi người dường như đều nghe thấy tiếng tách như tấm lệnh bài đầu hổ đó vừa khớp vào với vật gì đó.
Thế là một ánh vàng gợn sóng lấy lệnh bài của Khúc Chính Phong làm trung tâm lan rộng ra bốn phía.
Giữa hai cột đá hai bên mặt bằng vô cớ xuất hiện một bức tường đá tỏa kim quang.
Hoa văn điêu khắc, đồ đằng uốn lượn, giống hệt những gì Kiến Sầu đã thấy trên Nhai Sơn đạo.
Kho vũ khí!
Tự nhiên xuất hiện giữa hư không.
Sau khi Khúc Chính Phong ấn lệnh bài xuống liền thấy bức tường đá chậm rãi từ trong hư không hiện ra, chỉ chốc lát đã biến thành một cung điện đá to lớn hùng vĩ.
Trên tường trước mặt đám Kiến Sầu có hai cánh cửa cực lớn. Lệnh bài của Khúc Chính Phong đang nằm chính giữa khe của hai cánh cửa này.
Hắn nhẹ nhàng xoay tròn lệnh bài, hai cánh cửa cực lớn liền mở vào trong, từ bên trong chiếu ra ánh sáng chói mắt.
Kiến Sầu không thấy rõ bên trong có gì.
Các đệ tử còn lại cũng lộ vẻ tò mò, còn các đệ tử Kim Đan kì đã tới đây thì ánh mắt nóng rực.
“Kho vũ khí đã mở, mời các vị đồng môn theo ta vào trong”.
Khúc Chính Phong nói xong ngự kiếm đi trước, hóa thành một vệt sáng lao vào màn sáng lóa mắt trong cửa kho vũ khí rồi biến mất.
Kiến Sầu vai vế cao lại đứng ở phía trước nên đi theo phía sau Khúc Chính Phong, bay vào thứ hai.
Xuyên qua màn ánh sáng đó giống như xuyên qua một mặt gương huyền bí, bay ra khoảng cách chỉ hơn ba thước mà lại như bay qua một nửa biển cả.
Khi nhìn thấy cảnh tượng sau cửa, Kiến Sầu kinh ngạc.
Gió lạnh chợt nổi lên cắt vào mặt.
Trong gió dường như có những lưỡi dao băng làm người ta rét run.
Đưa mắt nhìn quanh, một màu trắng bạc, tuyết bay ngàn núi.
Xuyên qua cổng thạch cung không ngờ lại đi tới một băng nguyên mịt mờ. Từ xa đến gần, đỉnh núi đứng lặng, góc cạnh sắc nhọn, tất cả đều bị băng tuyết bao trùm, không nhìn thấy một chút màu lục, chỉ có băng trong suốt và tuyết trắng tinh.
Ngay cả không trung cũng là màu trắng xám, thỉnh thoảng có gió lạnh gào rít thổi qua.
Băng nguyên mịt mờ, mênh mông vô tận.
Had ra một hơi, không ngờ lại biến thành sương trắng mênh mang.
Kiến Sầu quay lại nhìn chỗ mình vừa đi qua nhưng lại không nhìn thấy cửa mà chỉ có không trung trắng xám và hai mươi mấy đệ tử Nhai Sơn đi theo còn chưa hết chấn động và xuýt xoa.
Thuật pháp của giới tu hành quả thật kì diệu.
Nàng còn nhớ trên đường tới đây còn thấy cổ thụ xanh mướt, chim hót thú kêu, thoáng cái đã ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết bay.
“Nơi này chính là kho vũ khí của Nhai Sơn ta”.
Khúc Chính Phong đứng lơ lửng trước mặt tất cả mọi người, giọng nói bình thản, dường như đã quen nhìn vẻ khiếp sợ của hết đám này tới đám khác đệ tử Nhai Sơn.
“Nhai Sơn đã tồn tại trên vạn năm, căn cơ rất sâu. Kho vũ khí này chính là chính là do tiền bối đại năng Hữu Giới kỳ dùng một kích khai phá, tách biệt khỏi Thập Cửu Châu, không nằm trong lục giới. Còn tất cả pháp khí bên trong, thấp có pháp bảo, cao có huyền bảo, thậm chí nghe nói nơi đây còn có danh kiếm tiên gia từng dùng, thánh khí đặc thù cao hơn huyền bảo… Có điều cuối cùng có thể nhận được cái gì thì còn phải xem duyên pháp của mọi người”.
Nói xong Hải Quang kiếm đỡ hắn chậm rãi hạ xuống.
Phía dưới là một đồng bằng trên băng.
Khúc Chính Phong hạ xuống, những người còn lại hạ xuống theo.
Lúc hạ xuống đất, Kiến Sầu thử giậm chân một cái. Mặt băng dưới chân rất dày không nhìn thấy đất, chỉ có vô số băng cứng đông lại, đạp lên không khác gì một tấm sắt. Nàng nhíu mày, nghĩ xem pháp khí rốt cuộc ở nơi nào.
Vốn đã định thu ánh mắt lại, không ngờ lúc nàng sắp ngẩng đầu lên lại thấy một hình thù lờ mờ dưới băng.
Băng dưới chân tuy trong suốt nhưng ánh sáng chiếu qua băng bị chiết xạ nên nàng không thấy rõ thứ phía dưới.
Tuy nhiên…
Kiến Sầu vẫn có thể cảm nhận được, hình thù dưới băng đó giống như một thanh kiếm.
Khúc Chính Phong quay lại phát hiện hành động của Kiến Sầu, hắn mỉm cười giải thích: “Như mọi người thấy, trên băng nguyên dưới chân này có vô số pháp khí. Chúng đều bị phong trong băng cứng vạn năm…”
Thế phải lấy ra kiểu gì?”
Có người thấy khó khăn nên không khỏi chất vấn.
Kiến Sầu cũng tò mò nhìn hắn.
Khúc Chính Phong nói: “Pháp khí trong kho vũ khí ít có vật phàm. Hễ là pháp khí thì tất có linh. Pháp khí Nhai Sơn vô chủ sẽ tự chọn chủ, nếu là hữu duyên thì tự nhiên có thể nhận được. Còn làm thế nào nhận được thì đó là việc của các ngươi. Các ngươi chỉ có thời gian nửa ngày để chọn lựa pháp khí, nếu nửa ngày sau vẫn không thu hoạch được gì thì cũng chỉ có thể cùng trở về. Thời gian không nhiều, chúc các vị đồng môn đều có thu hoạch”.
Khúc Chính Phong vừa nói xong, mọi người liền chắp tay cúi người tạ ơn hắn rồi tỏa ra bốn phía.
Kiến Sầu đứng yên đưa mắt nhìn bốn phía.
Có người tiếp tục tìm trên băng nguyên, nhìn thấy dưới băng có hình pháp khí liền vung kiếm chém xuống mặt băng, lại chỉ chém ra một ít băng vụn, mặt băng vẫn không hề suy suyển.
Cũng có người bay thưangr ra khỏi băng nguyên, bay về phía núi sông xa xa.
Dưới mặt băng dường như có vô số pháp bảo.
“Đại sư tỷ không đi sao?”
Hải Quang kiếm nằm trong tay Khúc Chính Phong, bây giờ ánh sáng đã thu lại, chỉ còn màu lam đậm bên ngoài.
Khúc Chính Phong thấy nàng vẫn đứng yên liền đi tới.
Kiến Sầu quay lại nhìn, đột nhiên tò mò: “Kiếm của Khúc sư đệ cũng lấy được ở đây à?”
Khúc Chính Phong cúi đầu nhìn Hải Quang kiếm trong tay mình rồi lại nhìn Kiến Sầu một cái, cười cười: “Đại sư tỷ đoán xem”.
“…”
Ôi.
Nói chuyện với tên này khó thật.
Kiến Sầu nói: “Ta chỉ hơi tò mò thôi”.
Nàng vừa nói vừa đi lại trên băng nguyên.
Khúc Chính Phong cũng đi theo nàng, không để ý đến chuyện vừa rồi.
“Lúc ở Lãm Nguyệt điện đại sư tỷ từng nhờ Chính Phong đi theo ba nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái ra ngoài, sợ con bé Giang Linh gặp chuyện. Mấy ngày nay đại sư tỷ hôn mê, Chính Phong vẫn không có cơ hội nói với đại sư tỷ tình hình hôm đó”.
Đúng vậy, quả thật có việc này.
Thực ra nếu lúc này Khúc Chính Phong không nói thì sau này Kiến Sầu cũng phải hỏi.
Nàng dừng chân nhìn Khúc Chính Phong, hỏi: “Chu Bảo Châu không giống như là một người dễ chung sống, Giang Linh không có việc gì chứ?”
“Tạm thời không có việc gì”. Khúc Chính Phong nói: “Hôm đó ta bám theo bọn họ ra cầu treo Nhai Sơn, Chu Bảo Châu liền quát Giang Linh, nói cô ta không hiểu gì hết. Giang Linh có vẻ rất tủi thân…”
Hắn kể lại mọi chuyện mình chứng kiến hôm đó.
Kiến Sầu nghe mà nhíu mày.
Khúc Chính Phong kể xong liền nói: “Nghe bọn họ nói, ta luôn cảm thấy Tiễn Chúc phái còn có âm mưu khác. Chuyện này khá lớn nên ta đã báo cáo lại với chưởng môn và sư tôn, mấy ngày nay đã bắt đầu điều tra. Nếu có kết quả gì Chính Phong sẽ báo cho sư tỷ, sư tỷ không cần quan tâm quá mức”.
Đúng là một người tinh tế và chu đáo.
Kiến Sầu nhớ tới đánh giá của mọi người đối với Khúc Chính Phong, nhất thời cảm thấy rất thú vị.
“Việc này làm phiền Khúc sư đệ, vậy ta cứ đợi tin tức là được. Bây giờ vẫn nên tìm xem trong kho vũ khí có thứ gì vừa tay không…”
Nói rồi nàng chạy tới rìa băng nguyên.
Nhìn xuống phía dưới, giữa băng nguyên và núi băng có một khe núi hẹp dài phủ kín tuyết trắng.
Những nếp uốn của dãy núi ở đây đều biến thành màu trắng thông thấu.
“Trong kho vũ khí có đủ loại pháp khí kì quái, đao thương kiếm kích, búa rìu câu xoa… Có điều trong giới tu hành tu sĩ dùng kiếm tương đối nhiều, Nhai Sơn ta cũng không phải ngoại lệ, lại có Bạt Kiếm đài nên người dùng kiếm lại càng nhiều. Trong kho vũ khí, chín thành chín đều là kiếm”.
Khúc Chính Phong đứng lại nhìn Kiến Sầu.
“Sư tỷ muốn pháp khí gì?”
“Ta?” Kiến Sầu suy nghĩ một lát: “Ta muốn một thanh hảo kiếm vừa tay”.
Không phải một thanh kiếm vừa tay mà là một thanh hảo kiếm vừa tay.
Kiến Sầu nhìn phía dưới khe núi, xung quanh cũng có một vài đệ tử Nhai Sơn đã bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Đến lúc này vẫn chưa ai có thu hoạch gì.
Kiến Sầu nhìn xuống dưới chân. Băng nguyên cao mấy trăm trượng. Nàng cười một tiếng, không ngờ lại tung người nhảy thẳng xuống phía dưới.
Khúc Chính Phong bị việc làm của Kiến Sầu làm giật mình, đồng tử không khỏi co lại một chút.
“Đại sư tỷ!”
Nhìn bóng dáng Kiến Sầu như một tảng đá cấp tốc rơi xuống dưới băng nguyên, mái tóc xanh giữa thế giới tuyết trắng giống như một nét bút trên tờ giấy trắng, vừa thuần khiết vừa đầy ý thơ.
Cuồng phong thổi qua mặt, tay áo phấp phới.
Độ cao mấy trăm trượng, lúc nhảy xuống có thể nói là chấn động lòng người.
Thấy Kiến Sầu đã sắp ngã xuống mặt băng cứng bên dưới, một ánh vàng trong suốt đột nhiên hiện lên, chiếc gương tròn rộng ba thước xuất hiện dưới chân Kiến Sầu nâng người nàng lên, vẽ thành một hình cung rực rỡ về phía trước.
Khi hạ xuống đất, Kiến Sầu đã ở chân núi đối diện với băng nguyên.
Quay đầu nhìn lại, Kiến Sầu nhìn thấy Khúc Chính Phong đứng trên băng nguyên cao cao, hình như đang định ngự kiếm.
Bởi vì ngược chiều ánh sáng nên không thấy rõ vẻ mặt hắn.
Có điều Kiến Sầu nghĩ, hẳn là hắn rất kinh ngạc.
Trên mặt lộ ra nụ cười, nàng thở ra một hơi, thấy tim vẫn đập kịch liệt trong lồng ngực, tinh thần trở nên phấn chấn hơn nhiều.
Một hồi lâu sau Khúc Chính Phong mới ngự kiếm bay xuống, hạ xuống bên cạnh Kiến Sầu.
Ánh mắt hắn hơi kì dị, hoặc nhiều hoặc ít.
“Đại sư tỷ đột nhiên nhảy xuống sẽ làm người khác sợ hãi”.
“Ngự kiếm thuận gió, từ mấy trăm trượng cao nhảy xuống, cũng có thể thuận gió mà lên…” Kiến Sầu không hề để ý, bắt đầu hồi tưởng: “Nếu là hai mươi mấy ngày trước, đó là chuyện ta nghĩ cũng không dám nghĩ”.
Khúc Chính Phong ngẩn ra nhìn Kiến Sầu, lại thấy nàng đã cất bước đi về phía trước.
Ngọn núi trước mặt này rất cao, trên mặt băng có hình dạng không ít pháp khí.
Kiến Sầu có thể nhìn thấy một cây đèn nho nhỏ bị phong bên trong, cũng có một số trường kiếm đủ kiểu.
Rất nhiều, rất nhiều.
Trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một ý nghĩ: Nếu chuyển kho vũ khí này đến Thập Cửu Châu thì sẽ dẫn tới chấn động lớn thế nào?
Pháp khímà vát đầy trong băng như đồng nát.
Dường như nhìn thấu ý nghĩ của Kiến Sầu lúc này, Khúc Chính Phong nói: “Nhai Sơn luôn luôn lắm tiền nhiều của”.
“…”
Kiến Sầu quay đầu sang nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn không nói được gì nữa.
“Nếu đại sư tỷ cần tìm một thanh hảo kiếm thì phải tỉ mỉ một chút”. Khúc Chính Phong nói: “Hảo kiếm có linh, ngạo khí trời sinh, không giống kiếm khác”.
Ý hắn là…
Kiến Sầu quay lại nhìn rất nd kiếm dưới băng, hiểu ra: “Đa tạ Khúc sư đệ chỉ điểm”.
Nàng không dừng lại ở đây nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao của ngọn núi này, Lý Ngoại Kính liền đưa nàng bay lên đó.
Khúc Chính Phong đứng bên dưới nhìn, không lên theo.
Kiến Sầu càng lên càng cao, các loại pháp khí nhìn thấy cũng càng ngày càng nhiều.
Thậm chí nàng còn phát hiện có chỗ dưới mặt băng có cả vết máu, một số thanh kiếm không hoàn chỉnh mà bị sứt mẻ.
Những thanh kiếm này ở đâu ra?
Một ý nghĩ lướt qua trong đầu Kiến Sầu.
Vách núi như một mặt gương phẳng lì, Kiến Sầu có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong đó.
Càng lên cao, những hình thù trong băng lại càng ít.
Dần dần, Kiến Sầu dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Phía dưới có rất nhiều pháp khí, bên trên lại bắt đầu thưa thớt, có lúc trong tầm mắt chỉ có hai ba thanh.
Đa số pháp khí đều là kiếm.
Phong cách cổ xưa, tạo hình đặc biệt, có thanh như một vành trăng khuyết, có thanh thì rộng bản, mặt ngoài có hoa văn hình mây và sấm sét, âm thầm có lưu quang lấp lánh.
Kiến Sầu gần như đã dừng lại ở đây, tuy nhiên khi nàng ngẩng đầu lên…
Một hình bóng to lớn đột nhiên hắt vào trong mắt nàng.
Chỗ cao trên đỉnh núi băng cuối cùng trống rỗng, chỉ có mũi băng sáng long lanh, dường như không có một thanh kiếm nào dám ở lại khu vực này.
Một hư ảnh nằm giữa lớp băng cứng dày.
Nó dựng thẳng, mũi kiếm chỉ xuống phía dưới, dường như nằm ở trung tâm của cả ngọn núi băng, dài đến sáu thước, giống như vua của muôn kiếm đứng quan sát vô số pháp khí tàm thường dưới chân.
Khi Kiến Sầu nhìn thấy nó liền có kích động nổi da gà, dường như có một luồng khí lạnh đột nhiên từ hư ảnh thanh kiếm này len lỏi vào kinh mạch toàn thân nàng.
Sáu thước, cổ xưa.
Dường như văn tự từ thái cổ, yên tĩnh khắc trên thân kiếm.
Lưỡi kiếm sắc bén có hoa văn gợn sóng.
Một vết đỏ rất sâu như một sợi chỉ đỏ từ mũi kiếm kéo dài đến thân kiếm, như vết máu làm cho thanh kiếm này thêm vài phần hung ác!
Trong nháy mắt, Kiến Sầu bị chinh phục.
Nàng nghĩ, đây chính là thanh kiếm mình cần.
Cách lớp băng cứng dày, nàng nhìn nó, sự chấn động trong lòng khó có thể che giấu…
Kiến Sầu lơ lửng một chỗ đã lâu, Khúc Chính Phong phía dưới đương nhiên phát hiện.
Khi nhận ra vị trí Kiến Sầu đang dừng lại, hắn đột nhiên mở to mắt: “Nhất Tuyến Thiên?”
Nhất Tuyến Thiên chính là tên thanh kiếm này.
Từng có vô số đệ tử Nhai Sơn đi tới trước thanh kiếm này, muốn gọi nó ra. Tuy nhiên nó mãi mãi sừng sững, nguy nga không động, dường như đã mất tính mạng trong băng giá vạn năm.
Giờ khắc này lại có một đệ tử Nhai Sơn nhìn trúng nó.
Khúc Chính Phong không thể nào chuyển ánh mắt đi được nữa.
Vị đại sư tỷ này là người thần kì nhất Nhai Sơn từ trước tới nay, tốc độ tu luyện cực nhanh, lại có thiên bàn, thậm chí hắn còn nghe nói có đồn đại rất kì quái, chẳng hạn như thiên hư chi thể.
Có điều sư tôn không hề tiết lộ nhiều hơn, hắn cũng không muốn đi hỏi.
Nhưng giờ khắc này hắn không thể không chú ý đến Kiến Sầu, bời vì có thể nàng sẽ rút ra được thanh kiếm này.
Kiến Sầu không biết mình có thể rút thanh kiếm ra hay không.
Nàng chỉ đặt tay trên lớp băng cứng vạn năm, một luồng khí lạnh lập tức theo đầu ngón tay chạy lên làm nàng phải run rẩy.
Ngón tay co lại, nhẹ nhàng gõ mặt băng, liền có âm thanh lanh lảnh vang lên. Kiến Sầu cảm thấy cả ngọn núi băng này cũng chấn động theo âm thanh này, nhưng nó vẫn sừng sững không động.
Duyên pháp…
Rốt cuộc cái gì mới là duyên pháp?
Kiến Sầu thật sự không rõ, Khúc Chính Phong cũng không nói rõ, dường như đây là một thứ rất huyền ảo.
Phải đục thủng băng cứng mới có thể lấy kiếm ra sao?
Nàng lật tay, Lý Ngoại Kính xuất hiện trên tay nàng. Ánh sáng lóe lên, đấu bàn to lớn xuất hiện dưới chân nàng. Nàng giơ kính chém tới, Lý Ngoại Kính liền rời tay bay ra, chém thẳng vào mặt băng phía trước.
Keng!
Một tiếng động lanh lảnh vang lên.
Lý Ngoại Kính bay cực nhanh, đập vào mặt băng như đập vào một chiếc chuông.
Ngay sau đó cả băng nguyên và cánh đồng tuyết đều vang vọng âm thanh này.
Tuy nhiên Kiến Sầu không chú ý đến việc này.
Trong tầm nhìn của nàng, Lý Ngoại Kính hóa thành một vệt sáng, sau khi đụng vào mặt băng không ngờ lại bật lại với tốc độ còn nhanh hơn.
Kiến Sầu nhanh chóng quay đầu tránh, thấy bên má có tiếng gió rít.
Vù!
Không ngờ Lý Ngoại Kính lại bị đánh bay ra ngoài.
Kinh hồn bạt vía.
Kiến Sầu quay đầu lại, nhìn thấy vệt kim quang đó đánh tới rìa băng nguyên phía xa.
Bên kia có một đệ tử Nhai Sơn đang đục mặt băng, dường như đã sắp động được vào thanh kiếm trong đó.
Đột nhiên một ánh vàng như lưu lý hiện ra.
Đệ tử đó còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy băng trước mắt nổ tung, Lý Ngoại Kính đánh mạnh vào vị trí hắn đang đục, lớp băng bên ngoài lập tức vỡ tan.
Rầm rầm…
Băng vỡ rơi xuống, thanh bảo kiếm phong trong băng cứng lập tức phóng lên cao.
Đệ tử đó không kịp kinh ngạc, mừng như điên nhảy thẳng lên nắm lấy thanh kiếm đang bay lung tung, reo hò không ngừng: “Kiếm! Kiếm của ta! Đi ra rồi!”
Tất cả đệ tử Nhai Sơn đang bận rộn xung quanh đều không khỏi quay lại nhìn.
Thanh kiếm vừa được giải phong ấn dường như hết sức hưng phấn, kéo theo đệ tử đó bay lượn trên không một hồi lâu rồi mới chậm rãi hạ xuống khe núi.
Phía dưới có sư huynh đệ đồng môn thấy thế lập tức hoan hô.
“Ha ha ha ha, làm tốt lắm!”
Đồng thời mấy người bạn quan hệ tốt liền giơ nắm đấm lên.
Đệ tử vừa nhận được kiếm cũng giưo nắm đấm lên đụng vào nắm đấm của bọn họ: “Cảm ơn cảm ơn!”
Cả khe núi chìm trong vui sướng.
Kiến Sầu đứng trên mặt băng trên cao, khóe miệng đột nhiên giật giật.
Nàng quay lại nhìn thành Nhất Tuyến Thiên không hề nhúc nhích trong mặt băng, lại nhìn Lý Ngoại Kính vẫn cắm sâu vào rì băng nguyên, khẽ động tâm niệm gọi Lý Ngoại Kính về, hóa thành một vệt sáng dưới chân nàng.
Đệ tử Nhai Sơn vừa nhận được kiếm vội vàng chạy tới, đứng bên dưới cung kính hành lễ với Kiến Sầu, sắc mặt vui mừng: “Đệ tử đa tạ Kiến Sầu đại sư bá ra tay tương trợ! Chúc đại sư bá nhận được một thanh hảo kiếm!”
Kiến Sầu không nói nên lời, chỉ có thể nói: “Chúc mừng sư điệt, không cần khách khí”.
Rõ ràng là nàng muốn đào thanh đại kiếm bên trong, ai ngờ lại bị bật ra, tình cờ thế nào thành ra giúp người khác?
Kiến Sầu cũng chỉ có thể làm như mình vừa làm chuyện tốt.
Nàng quay lại nhìn thanh trường kiếm sáu thước, đưa tay sờ sờ mặt băng, trừ một vệt trắng nho nhỏ thì không còn gì khác.
Bây giờ nàng đã hiểu, thanh kiếm này mình không lấy được.
Mặc dù không muốn rời nhưng Kiến Sầu cũng biết thời gian có hạn, nàng rất thức thời hạ xuống, chọn bừa một thanh trường kiếm nhìn vừa mắt rồi giơ kính đập tới.
Lần này lại rất đơn giản.
Răng rắc vài cái, mặt băng đã bị nàng đập nát. Nhìn thanh trường kiếm bên trong, Kiến Sầu vui mừng, thầm nghĩ: Chọn thanh này vậy.
Nàng vươn tay ra định cầm lấy thanh kiếm này.
Băng cứng xung quanh đã bị đào hết, Kiến Sầu cho rằng có thể dễ dàng cầm thanh kiếm này lên, không ngờ thanh kiếm này lại…
Không hề nhúc nhích!
Nàng sửng sốt, không chịu thua cuộc, dùng sức rút mạnh. Thanh kiếm đó vẫn đứng im không động.
Khúc Chính Phong để ý tới cảnh tượng kì lạ này, cau mày đi tới.
Kiến Sầu thật sự là không sao hiểu nổi: “Thanh kiếm trên kia đã đành, thanh này rõ ràng đã đào ra rồi, tại sao lại vẫn không nhúc nhích…”
Lúc này lai có tiếng băng vỡ vang lên sau lưng.
Kiến Sầu quay đầu nhìn lại, thì ra là một Nhai Sơn khác đi tới trước một bức tường băng, thanh đoản kiếm bên trong không ngờ lại xé băng bay ra, tự động bay đến trong tay hắn.
Lại có tiếng reo hò ầm ĩ.
Đây là kiếm chọn chủ.
Khúc Chính Phong thu ánh mắt lại nhìn bàn tay cầm kiếm của Kiến Sầu, chần chừ một lát rồi nói: “Kiếm có linh, thanh kiếm này hình như không hợp với sư tỷ, không chọn sư tỷ cho nên không động. Hay là đổi thanh khác đi”.
“…”
Kiến Sầu cũng không biết cảm giác trong lòng mình là gì.
Nàng chậm rãi rút tay về, đứng tại chỗ nhìn thanh kiếm này, nói: “Ờ, thế thì đổi thanh khác vậy”.
Nói rồi Kiến Sầu thay đổi phương hướng, thầm nghĩ có khả năng là phẩm chất của kiếm quá cao, coi thường loại tiểu lâu la mới Trúc Cơ kì như mình, thế là nàng tiếp tục hạ xuống phía dưới, lại bắt đầu đục băng.
Âm thanh răng rắc lần nữa vang lên.
Lần này còn nhanh hơn lần trước, chỉ một hai nhát, thanh trường kiếm toàn thân đỏ như lửa đã xuất hiện trước mắt Kiến Sầu.
Bởi vì băng xung quanh đều đã bị đục hết, thanh kiếm này lơ lửng trên mặt băng, phát ra linh lực rung động khe khẽ.
Kiến Sầu nghĩ, lần này thì được rồi chứ?
Nàng đưa tay ra cầm kiếm.
Cầm…
Cầm…
Cầm…
Cầm không lên!
Kiến Sầu ngớ ra.
Khúc Chính Phong cũng há hốc mồm.
“Tại sao lại thế?”
Hắn cực kì kinh ngạc.
Nói chung, chỉ cần có thể đục được mặt băng, dù kiếm không chủ động nhận chủ thì cũng sẽ để mặc cho người ngoài lấy đi, chưa đến mức rút cũng rút không nổi như thế này.
“Kiến Sầu đại sư bá, ngài không lấy thanh kiếm này à?”
Một đệ tử Nhai Sơn đi tới chỗ Kiến Sầu vừa đục kiếm, dễ dàng rút thanh kiếm đó lên, giơ về phía Kiến Sầu, lên tiếng hỏi nàng.
Kiến Sầu cứng nhắc quay cổ lại, nhìn thấy một cảnh tượng khiến nàng không nói được gì.
Thanh trường kiếm lúc trước nàng sống chết không rút ra được, không ngờ lại bị một đệ tử cũng vừa trúc cơ thoải mái cầm trong tay.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Kiếm trong kho vũ khí này đều ghét mình hay sao?
Nàng không trả lời, cúi đầu nhìn thanh kiếm đã lơ lửng trên không mà vẫn không cho mình cầm lấy này, chợt cảm thấy trong lòng lạnh toát.
Tên đệ tử Nhai Sơn đó thấy Kiến Sầu đang rút khác, suy nghĩ một lát liền hiểu ra, thì ra đại sư bá coi thường thanh kiếm này.
Hắn sờ sờ cằm, dứt khoát cất thanh kiếm đó đi, khom người vái Kiến Sầu: “Đa tạ đại sư bá ban cho kiếm”.
Kiến Sầu không quay đầu lại, nói cứng nhắc mà đờ đẫn: “Sư điệt không cần đa lễ, đừng khách khí”.
Tay lại dùng sức lần nữa.
Rút kiếm!
…Không rút ra được.
Kiến Sầu quay sang nhìn Khúc Chính Phong một cái: “Khúc sư đệ, có phải thanh kiếm này có gì đó kì dị không?”
“… Ta từng dẫn rất nhiều đệ tử đến kho vũ khí, nhưng vẫn chưa hề thấy tình huống như thế này”. Khúc Chính Phong cũng rất kinh ngạc, không biết nên nói như thế nào. Hắn bước tới, nói: “Để ta thử xem”.
Kiến Sầu buông tay, tránh ra một bước để Khúc Chính Phong đi đến gần.
Khúc Chính Phong lấy hơi, vươn tay về phía thanh kiếm đó, năm ngón tay cầm chuôi kiếm, còn chưa phát lực thì thanh kiếm đó đã bị hắn rút ra nắm trong tay.
Lúc này cả hai người đột nhiên đều yên lặng.
Tình hình quá mức kì lạ.
Khúc Chính Phong đưa kiếm cho Kiến Sầu, cho rằng nếu là người ngoài rút kiếm cho nàng thì sẽ không có vấn đề gì.
Kiến Sầu cũng muốn biết kết quả, thế là đưa tay ra cầm lấy kiếm, đột nhiên từ trên kiếm lai có ánh đỏ bắn ra.
Á!
Kiến Sầu kêu một tiếng kinh ngạc, vội vàng rút tay về. Ngón tay trắng muốt đã đỏ bừng, chính là bị ánh đỏ vừa rồi đánh trúng.
Trái tim nàng trĩu xuống.
Kiến Sầu ngơ ngác đứng tại chỗ, không nói được một câu nào.
Khúc Chính Phong càng không ngờ…
Hắn cầm kiếm trong tay một lúc lâu, muốn nói gì đó, lại thấy Kiến Sầu mím môi, độ cong gần như lạnh lùng.
Nàng không nói tiếng nào, xoay người đi, giơ Lý Ngoại Kính trong tay lên đập xuống. Một lát sau, lần lượt từng thanh trường kiếm xuất hiện trước mặt nàng.
Tuy nhiên tình hình vẫn giống hệt trước đó.
Không có một thanh kiếm nào cho Kiến Sầu cầm lấy.
Chúng như đang bài xích gì đó, lại kiêng kị gì đó…
Một lần, hai lần…
Một thanh kiếm, hai thanh kiếm…
Kiến Sầu đập ra vô số kiếm, lại vẫn không nhận được một thanh nào.
Không biết đã qua bao lâu, tất cả đệ tử Nhai Sơn đều đã tìm được thanh kiếm mình thích, nhưng Kiến Sầu vẫn không thu hoạch được gì.
Mọi người đều phát hiện tình hình dị thường này, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, hơi lo lắng nhìn Kiến Sầu.
Đã đến giờ rồi.
Kiến Sầu cuối cùng dừng lại, thanh kiếm trước mặt nàng vẫn không hề nhúc nhích.
Bên cạnh có tiếng bước chân vang lên, Khúc Chính Phong đi tới, giọng hơi ảo não: “Đại sư tỷ…”
Đã đến giờ rồi.
Kiến Sầu chớp chớp mắt, nói: “Ta biết”.
“Có lẽ là kho vũ khí xảy ra vấn đề gì đó, đại sư tỷ không cần lo lắng. Sau khi về chúng ta báo cáo việc này với sư tôn và chưởng môn xem có thể giải quyết được không. Hôm khác mở kho vũ khí cho một mình đại sư tỷ cũng được…”
Vốn muốn nói mấy lời an ủi nhưng Khúc Chính Phong không biết nguyên nhân kiếm không chọn Kiến Sầu nên những lời an ủi này cũng rất yếu ớt.
Kiến Sầu ngẩn ra rất lâu, kì thực lúc này trong đầu nàng trống rỗng.
Tình hình này không giống nàng nghĩ.
Thậm chí không có bất cứ một thanh kiếm rách nát nào nhìn trúng mình.
Nàng không nhịn được cười khổ một tiếng: “Chẳng lẽ kiếp trước ta đã làm chuyện gì ngược đãi chúng?”
Xem như một câu đùa, nhưng Khúc Chính Phong không cười được.
Kiến Sầu quay lại nhìn hai mươi mấy đệ tử còn lại đều đã tụ tập cùng nhau, mỗi người cầm một thanh kiếm. Nàng cũng không thể làm mất thời gian của mọi người nữa, liền nói: “Không sao, chẳng qua là không có một thanh kiếm vừa tay thôi. Có lẽ ra khỏi kho vũ khí đến nơi khác sẽ được. Lý Ngoại Kính nó có chê ta đâu”.
Nàng cười một tiếng rồi đi qua bên đó.
Khúc Chính Phong nhìn theo bóng lưng nàng bằng ánh mắt phức tạp, sau đó quay lại nhìn vô số thanh kiếm bị đập ra, chúng vẫn sừng sững không động trong gió trên tuyết vực băng nguyên.
Khúc Chính Phong cất bước định đi tới, dẫn mọi người ra khỏi kho vũ khí về Nhai Sơn.
Không ngờ lúc này từ chân trời đột nhiên có một bóng đen bay tới.
Vù.
Tốc độ quá nhanh, tiếng xé gió vang lên.
Khúc Chính Phong nhìn, không ngờ bóng đen to lớn này đang bay cực nhanh về phía Kiến Sầu.
Hắn hô to một tiếng: “Nguy hiểm!”
Các đệ tử Nhai Sơn phía trước Kiến Sầu cũng đều kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên, hô to với Kiến Sầu: “Đại sư bá cẩn thận!”
Kiến Sầu cảm thấy phía sau có một trận cuồng phong thổi tới. Nàng bắt quyết gọi Lý Ngoại Kính lên, ánh vàng rực rỡ từ dưới chân nàng bay lên.
Nàng quay lại, còn chưa kịp phản ứng đã thấy bóng đen to lớn đó từ trên cao đập xuống.
Vù vù vù!
Cuồng phong cuồn cuộn!
Kiến Sầu mở to mắt, hoàn toàn không kịp tránh.
Bất kể là Khúc Chính Phong hay là các đệ tử Nhai Sơn phía trước đều không kịp ra tay cứu giúp.
Kiến Sầu cảm thấy bóng đen đó như một lưỡi đao với khí thế mạnh mẽ chém thẳng vào mặt mình.
Trong nháy mắt bóng đen bay đến trước mặt, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy nó.
Một thanh khai sơn cự phủ!
Thân búa màu đen có khắc ấn phù cổ xưa, bên trên có ánh sáng màu vàng nhạt không ngừng lưu động, hoa văn có vài chỗ không hoàn chỉnh, trên lưng búa có một lỗ tròn lõm xuống, han gỉ loang lổ.
Khi đó Kiến Sầu cho rằng mình sẽ bị chiếc búa từ chân trời bay đến này chém thành hai nửa!
Chát một tiếng.
Chiếc búa nặng nề chém xuống, lưỡi búa sắc bén đâm vào mặt băng cứng cách chân Kiến Sầu một thước.
Răng rắc răng rắc…
Tiếng băng vỡ vang lên.
Mặt băng dưới chân Kiến Sầu vô số vết nứt rồi nổ tung.
Uy lực của nhát bùa này hết sức kinh người.
Thanh búa lớn này cao bằng người Kiến Sầu, lưỡi búa dài đến ba thước, rộng một thước rưỡi.
Han gỉ màu đỏ thâm như đã trải qua gió táp mưa sa rất lâu.
Bể dâu, cổ xưa, dấu vết của năm tháng.
Trên cán búa to lớn có hình đầu lâu, ngoài ra còn có vô số hình ác quỷ khắc trên đó, dường như bị lửa địa ngục giày vò, muốn vùng vẫy thoát ra khỏi cây búa này.
Hai chữ triện cổ khắc trên thân búa.
Kiến Sầu rõ ràng không biết hai chữ này nhưng khi nhìn thấy lại biết có có nghĩa gì: Quỷ Phủ.
Khúc Chính Phong đứng ở chỗ cũ, ánh sáng xanh thẳm trên thanh trường kiếm Hải Quang thu lại như cá voi hút nước.
Ngẩn ra một hồi lâu, đột nhiên hắn cười lên, bước tới nắm tay thành nắm đấm giơ về phía Kiến Sầu.
Kiến Sầu ngước mắt lên, một hồi lâu vẫn không hiểu ra sao, có điều vẫn vô thức nắm tay lại chạm vào nắm đấm của Khúc Chính Phong.
Nàng nhìn thấy nụ cười kì quái của Khúc Chính Phong, cũng nghe âm thanh mang ý cười của hắn.
“Chúc mừng Kiến Sầu đại sư tỷ”.
Chúc… Chúc mừng?
Kiến Sầu chậm rãi thu tay lại, nhìn thanh búa còn to hơn cả người mình này, đột nhiên kích động muốn quỳ xuống.
Trong đầu nàng dần dần hiện lên một bóng người.
Cơ bắp cuồn cuộn, mày rậm mắt to, vẻ mặt đôn hậu, thanh búa lớn dày nặng vác trên vai như một người khổng lồ.
Chu Cuồng!
Lại nhìn thanh búa trước mắt này, còn lớn hơn, khoa trương hơn, dày nặng hơn, hung ác hơn thanh búa của Chu Cuồng.
Đã bào muốn một thanh kiếm cơ mà.
Kiến Sầu sụp đổ.
Hai mươi mấy đệ tử Nhai Sơn phía sau đều trợn mắt há mồm.
Cây búa to lớn, Kiến Sầu sư bá nhỏ nhắn mảnh dẻ.
Đây… đây đúng là…
Rất bạo lực!
Đệ tử đầu tiên dùng khai sơn cự phủ của Nhai Sơn, còn là một nữ tu sĩ!
Đúng là tin nóng, cực kì nóng!