Đọc truyện Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí – Chương 26: Tích ngã vãng hĩ
Tiệc tạ ơn thầy ngày đó,
cực kỳ náo nhiệt.
Thông gia, bạn bè, lãnh
đạo, thầy giáo, từng lớp từng lớp hướng về phía Tần Bái Tường mời rượu, khen
ngợi ông biết dạy con. Có thể làm cha của thủ khoa thành phố mà tổ chức tiệc tạ
ơn thầy là kiêu ngạo của Tần Bái Đường, ông khác hẳn vẻ chững chạc ngày thường,
uống đến đỏ bừng cả mặt.
Hôm đó Tần Mạt lại nghỉ
ngơi, cùng Tần Vân Chí ngồi ở bàn chiếu dưới. Một bàn này toàn những đứa trẻ đi
đến cùng khách, trong đó có một người Tần Vân Chí quen biết, hai đứa trẻ làm ầm
ĩ cả bàn cơm.
Bên trái Tần Mạt là một
cô bé tóc ngắn khoảng mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng của cô bé thập phần nhẹ
nhàng khoan khoái, mắt rất to, làn môi hơi dày, nhìn qua non mềm như nước. Nàng
mặc một chiếc váy hồng liền thân, từ bộ ngực nhỏ bé trở xuống, chiếc váy tỏa ra
như hoa sen, làn váy vừa chấm đến đầu gối, khiến cả người nàng nhìn xinh đẹp mà
không mất đi vẻ hoạt bát của yêu tinh hoa sen.
Trên đời này mỹ nữ chẳng
thiếu, đáng tiếc hết lần này đến lần khác khước từ Tần Mạt. Tần đại công tử
đáng thương chỉ có thể âm thầm nuốt chua xót xuống, mỹ nữ không thuộc về nàng,
nàng cũng không thuộc về mỹ nữ, cuộc đời này thật đúng là một chuỗi bi kịch….
Cơm ăn được một nửa, một
bé trai cao gầy tong teo đeo kính mắt ngồi đối diện hơi nghiêng người qua lấy
nước chanh chỗ cô bé hoa sen, vì Tần Mạt hơi nghiêng đầu, nên bắt gặp mặt nàng
mang theo vài phần do dự, mà bàn tay nâng cái cốc lại càng run, ào một cái, cái
cốc đổ, nước chanh đổ tràn trên mặt bàn.
Tần Mạt vội rút khăn giấy
bên cạnh tay ra, lót nào nơi bị đổ để tránh bị ướt.
Bé trai kính mắt hốt ha
hốt hoảng nhận lỗi, cô bé hoa sen chớp con mắt to tròn, vẻ mặt vô tội, nhỏ
giọng giải thích: “Xin lỗi nhé, là mình cầm cốc không chắc, không liên
quan đến bạn. Bạn mau ngồi xuống đi, mình không uống nước chanh nữa.” Nói
dứt lời, nàng cũng lấy khăn giấy bắt đầu lau bàn.
Vẻ mặt bé trai kính mắt
vô cùng lúng túng, thật lâu mới ngượng ngùng ngồi lại chỗ.
“Cám ơn bạn.”
Cô bé hoa sen nghiêng đầu hướng Tần Mạt cảm ơn, gương mặt tươi cười ngọt ngào,
“Mình tên Liễu Tích, bạn tên gì?”
“Tần Mạt.” Tần
Mạt cười cười, khá hưng phấn, “Vậy có phải chị bạn gọi là Liễu Tư, hay là
Liễu Phi?”
Vấn đề này đúng là không
biết lấy đâu ra, vẻ mặt Liễu Tích ngạc nhiên nói: “Sao bạn biết vậy? Chị họ
mình tên là Liễu Phi đấy!”
“Mình có thần cơ diệu
toán, bạn tin không?” Tần Mạt nháy mắt mấy cái, Liễu Tích này rất hợp với
con mắt thẩm mỹ của nàng, nàng thật sự là không nhịn được mơ tưởng muốn trêu
chọc nàng ấy. Gi gây tai họa cho các cô nương đã không còn nữa rồi (ý nói thân thể
cũ của Tần Mạt – Tần Mạch),chỉ là gần tiểu
mỹ nữ, tính ra vô tội mà? Lại nói, nàng có muốn phạm tội, thân thể hiện tại
cũng làm không nổi. Giờ không có lực sát thương thì cũng thôi đi, nếu ngay cả
mơ tưởng cũng không cho, thử hỏi còn sống để làm chi hỡi trời!
Đôi môi đỏ hồng của Liễu
Tích cong lên, biểu tình ngơ ngác hỏi: “Sao có thể…” Sau một lúc lâu, nàng
cười nói: “Chắc chắn bạn biết chị họ mình đúng không?”
Không quen.” Khóe miệng
Tần Mạt hơi nhếch lên, vạch ra đáp án “Thật ra mình đoán thôi, tuy không có
thần cơ diệu toán, nhưng vận khí của mình tốt, luôn luôn đoán trúng.”
Cái đầu nhỏ của Liễu Tích
lắc lắc, nói gì cũng không tín.
“Tích ngã vãng hĩ,
dương liễu y y; kim ngã lai ty, vũ tuyết phi phi.” (Khi đi tha
thướt cành dương, khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi – trích Kinh Thi, Tứ Thi
Ngũ Kinh). Tần Mạt không nhanh không
chậm nói, “Mình đoán trúng cũng vì thế, bạn là Liễu Tích, nếu như tên của
bạn đúng là lấy từ Tiểu nhã – Thái vi (trong Kinh Thi) mà bạn lại có chị hoặc em, thì tên cô ấy cũng có khả
năng lấy từ một câu này.”
Liễu Tích không thể tin
nổi khép hờ miệng, sợ hãi than: “Vậy mà cũng đoán được, bạn đúng là vận
khí tốt.”
Tần Mạt mỉm cười, vẻ mặt
bí hiểm. Nàng đoán trúng đúng là phải có may mắn lớn, ý nghĩa Hán ngữ luôn biến
ảo đa dạng, thi từ điển cố có chứa hai chữ Liễu Tích lại nhiều không chịu nổi,
vậy mà cũng c thể đoán trúng, không thể không nói là duyên số. Lại nói tên
người không nhất định phải bắt đầu từ nguồn gốc nào đó, mà Liễu Tích lại có chị
họ tên là Liễu Phi, cái này càng chỉ là phán đoán.
Liễu Tích thật ra là một
cô bé kiêu ngạo lại giảo hoạt, Tần Mạt liếc mắt một cái đã biết thật ra vừa rồi
là nàng cố ý làm đổ cái cốc, rất hiển nhiên, Liễu Tích không thích bé trai đeo
kính kia.
“Ai~, Tần Mạt, có
phải bạn cũng học trường Thị Tam của chúng mình không?” Chiêu giả vờ thần
bí này của Tần Mạt đã tương đối thành công, bình thường Liễu Tích rất hiếm khi
để ý ai, bạn bè cũng không nhiều, giờ lại bị một cô bé cùng lứa hù dọa, trong
lòng nàng ngược lại xuất hiện vài phần muốn thân thiết.
Vấn đề này Tần Mạt vẫn
luôn đáp : “Học kỳ sau mình sẽ đến Thị Tam trong thành phố học năm đầu,
còn bạn?”
“Mình cũng
thế!” Liễu Tích gật đầu, “Đúng rồi, Tần Vân Đình là chị bạn à?”
“Ừ.” Ý cười
trên mặt Tần Mạt sinh động thêm vài phần. Trong lòng nàng không thể không thừa
nhận, Tần đại cô nương quả không tệ, rất không tệ a!
“Chị bạn rất lợi
hại.” Liễu Tích bĩu môi, nửa là khen, nửa là không phục, “Nhưng về
sau khi mình thi vào trường cao đẳng, cũng sẽ không tệ đâu.”
“Mình thấy bạn rất
lợi hại.” Vẻ mặt Tần Mạt thành thật, nhưng thật ra lại bắt đầu cười trộm,
tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ, thật là đáng yêu, đáng yê cùng!
Liễu Tích cười ngọt ngào,
trong lòng rất hưởng thụ, cũng cảm thấy cô bé bên cạnh này khá thuận mắt. Nói
vậy, có nghĩa là nàng không muốn giao tiếp với kẻ ngu, cũng càng chán ghét
những kẻ hoan hỉ so sánh ganh đua với mình, tự cho là ta đây thông minh. Mà Tần
Mạt vừa thông minh thú vị, vừa khiêm tốn nhã nhặn thân thiết, Liễu Tích rất
thích kết giao với một người bạn như thế.
Kế tiếp hai người trò
chuyện với nhau thật vui, đến khi bữa tiệc kết thúc, đã bắt đầu gọi nhay bằng
tên. Liễu Tích còn mời Tần Mạt có thời gian rảnh thì đến nhà nàng chơi, Tần Mạt
cũng đồng ý.
Người là động vật quần cư[22],
Tần Mạt trước giờ cũng không phải là người chịu được vắng vẻ, ánh mắt nàng tuy
đầy vẻ soi xét, nhưng cũng có nghĩa là hi vọng có thể có nhiều bạn hơn.
“Mạt Mạt, lại
đây!” Khi các vị khách lục đục ra về, Tần Vân Đình đứng lên từ chiếc bản
trung tâm, nàng giơ tay lên gọi Tần Mạt, trên mặt cười nhẹ nhàng
Tần Mạt chào tạm biệt với
Liễu Tích, rồi thong thả cất bước lại gần.
Trên bàn trung tâm còn có
vài ban lãnh đạo nhà trường và thầy giáo đang ngồi, Tần ba Tần mẹ cùng ngồi
trên bàn, mà nhìn ý của Tần Vân Đình, hiển nhiên là muốn giới thiệu em gái mình
cho các thầy giáo.
Ánh mắt của vài lãnh đạo
nhà trường rơi lên trên người Tần Mạt, vẻ mặt xem kỹ đến từng chi tiết. Bọn
hiển nhiên không quên được quãng thời gian trước đây Tần Mạt bị “bệnh tâm
thần phân liệt”, nhưng Tần Vân Đình hiện giờ thủ khoa thành phố, bọn họ cũng
phải nể mặt Tần Vân Đình vài phần. Chưa kể thành tích ban đầu cũng tốt lắm, chỉ
cần Tần Mạt có thể đi học lại như trước kia, trường học sẽ để cho nàng học lớp
mười thêm lần nữa.
“Chị, gọi em có
chuyện gì?” Tần Mạt đứng bên cạnh Tần Vân Đình thật tự nhiên, nàng nhìn
điệu bộ này, cũng hiểu đại khái dụng ý của Tần Vân Đình khi gọi nàng. Nhưng
nàng cũng chẳng lo lắng vấn đề này, Tần Mạch năm đó không biết đã gặp biết bao
nhân vật quyền thế, trước mặt những người cấp cao của trường học này, đương
nhiên chẳng luống cuống gì.
Tần Vân Đình lần lượt
giới thiệu nàng cho những nhân vật quan trọng đang ngồi đây, Tần Mạt cũng lịch
sự đáp lại. Trong những người đang ngồi, quan trọng nhất là hiệu trưởng Thị Tam
Liễu Hàm Sơn, bí thư Đảng Tống Quân Ninh, thầy chủ nhiệm La Nguyên, và thầy chủ
nhiệm lớp của Tần Vân Đình, thầy giáo Vương Giai Hồng. Vương Giai Hồng là một
nữ giáo sư khoảng bốn mươi tuổi, thân hình hơi mập, tóc ngắn uốn cao, khuôn mặt
đầy sức sống.
Liễu Hàm Sơn mới bước vào
tuổi trung niên, không cao không thấp, diện mạo cũng bình thường, nhưng mang
mắt kinh, lại có vài phần phong độ của người trí thức. Ông là người đầu tiên
nói chuyện với Tần Mạt nói: “Trò Tiểu Tần, cảm giác gần đây thế nào? Học
kỳ sau nhập học, có lòng tin đạt thành tích tốt không?”
Ông nói lời này chẳng
khác gì là giấy thông hành cho Tần Mạt. Chỉ cần Tần Mạt tiếp lời không chệch
đường ray, chắc hẳn việc tiếp tục đi học không thành vấn đề.
“Giờ em vẫn đang học
thêm.” Tần Mạt khẽ mỉm cười, “Đa tạ Liễu hiệu trưởng đã quan tâm,
không thể cam đoan đạt thành tích tốt, nhưng em sẽ gắng hết sức mình.”
Biết lùi biết tiến, đây
là cảm giác của Liễu Hàm Sơn về Tần Mạt. So với mấy tháng trước, Tần Mạt hiện
giờ quả thật khác rất nhiều, nhưng Liễu Hàm Sơn cũng không yên tâm được bao
nhiêu. Nể mặt thủ khoa thành phố, nhưng trường học cũng không nhận một bệnh tâm
thần nhân làm học sinh. Nhưng ban đầu là Tần Mạt thi đỗ vào trường, để nàng đi
học trở lại cũng không tính là lạm dụng chức quyền.
Vương Giai Hồng tùy ý
trêu ghẹo Tần Vân Đình: “Đình Đình, em gái trò có thể sánh với sự khiêm
tốn của trò đấy!”
Tần Vân Đình cười dài :
“Tại bởi, Mạt Mạt là trò ngoan, không giống em không nghe lời. Cô à, học
kỳ sau cô dạy lớp mười, vậy thì nhận em gái em làm học sinh nhé?” Vương
Giai Hồng giáo viên đặc biệt của trường Thị Tam, năng lực của bà có thể nói là
đứng đầu. Tần Vân Đình muốn nắm đằng chuôi, cũng hi vọng Tần Mạt có thể được
học ở lớp của bà.
Vương Giai Hồng nhẹ đùn
việc lại: “Đương nhiên cô rất hoan nghênh, nhưng không được vượt qua phận
sự của chủ nhiệm ban. Chủ nhiệm La, thầy xem thế nào?” Tần Vân Đình là học
trò đắc ý của bà quả không sai, nhưng đây là Tần Mạt, thầy chủ nhiệm muốn nhận
nàng, cũng phải có một chút can đảm.
Tần Mạt thờ ơ lạnh nhạt,
dường như không nghe thấy gì.