Bạn đang đọc Ta Không Phải Là Thần Tiên: Chương 4: Huyền Ảnh Thành
Sáng hôm sau, ba người chuẩn bị lên đường. Khương Vĩnh không khỏi kinh ngạc khi thấy Tử Y vận bạch bào nam trang. Nàng cũng chỉ nói qua loa rằng mặc như vậy để dễ đi lại mà thôi. Nhưng cũng có điều nàng hơi thắc mắc.
“Sao hai huynh lại đeo mặt nạ?”
“ Khi đến Huyền Ảnh thành muội sẽ biết” Khương Vĩnh cười lém lỉnh “Hiện tại chúng ta chỉ có hai con ngựa, muội muốn ngồi của ai?”
Tử Y nhìn Khương Vĩnh rồi lại nhìn Khương Triều, trong giây lát liền chọn ngồi cùng ngựa với Khương Vĩnh. Khương Triều tuy không nói gì, nhưng trong lòng lại khó chịu. Là chàng đỡ nàng đó nha, sao nàng lại ngồi ngựa của đại huynh chứ?
“ Vì ta ghét màu đen” Tử Y chẳng khó để biết được suy nghĩ của Khương Triều, lạnh lùng quẳng một câu rồi cùng Khương Vĩnh phi ngựa đi trước.
Huyền Ảnh thành cách kinh thành khoảng năm trăm dặm về phía nam, nếu so về độ náo nhiệt và sầm uất thì chỉ có hơn chứ không kém. Nguyên do rất đơn giản, Huyền Ảnh thành là nơi hội tụ nhiều võ lâm cao thủ nhất trong tứ quốc. Đặc biệt là trong dịp Đại hội võ lâm lần này, Huyền Ảnh thành còn muốn náo nhiệt hơn. Các khách điếm, trà lâu đều gần như hết chỗ, thậm chí ngay cả kĩ viện cũng chật ních người. Nhiều thương nhân cũng nhân cơ hội này mà kiếm trác, không từ thủ đoạn hay mánh khóe để thu lợi cho bản thân. Và còn một nguyên do nữa, Minh chủ võ lâm Lâm Hàn cũng tại nơi này, Đại hộ võ lâm cũng là do một tay y tổ chức.
Nhưng phàm là dân chúng của Đông Long quốc thì không ai không biết, đằng sau Huyền Ảnh thành còn rất nhiều bí mật ẩn giấu. Ví dụ như có một tổ chức sát thủ bí mật, hành tung vô định, không cần phân biệt là người tốt hay kẻ xấu, là chính phái hay tà phái, vào tay họ chỉ có một con đường duy nhất – đó là chết. Rất nhiều người nghi ngại vấn đề này nên hạn chế gây bất hòa nhau.
Bạch Vân Tử Y cau mày nhìn lên tấm bảng đen tuyền khắc chữ vàng “Huyền Ảnh Thành”. Sát khí cùng hắc ám phảng phất mọi nơi. Nàng không thích nơi này.
“ Thế nào? Muội không muốn vào sao?” Dù cùng ngựa nhưng cổ đại trọng việc nam nữ thụ thụ bất tương thân nên Khương Vĩnh vẫn giữ khoảng cách với Tử Y. Hắn thấy nàng cứ cau mày, liền không nhịn được bông đùa một câu.
“ Sau khi bước vào Huyền Ảnh thành, tên ta sẽ là Bạch Vân Đằng, là người phương Tây, hai huynh nhớ rõ một chút” Tử Y không chuyển mắt lạnh lùng nói, Khương Vĩnh sờ mũi cười gượng. Đi cũng nàng đúng là không khác nào cùng tảng băng.
Ba người tiến vào thành gây không ít sự chú ý ọi người. Khương Vĩnh và Khương Triều sớm đã quen ánh mắt của ngoại nhân, riêng với Tử Y lại chẳng một chút ảnh hưởng nào.
Thì ra Khương Vĩnh và Khương Triều trong giang hồ được gọi là Lam Huyền Song Long, đứng thứ hai trong bảng xếp hạng võ lâm sau Minh chủ Lâm Hàn. Khương Vĩnh là Lam Long công tử, với vũ khí Lam Mộc Vân Kiếm từng uy trấn giang hồ mấy năm liền. Khương Triều là Huyền Long công tử, trong tay ngự trị Lãnh Huyền Thiên Đao từng gây không ít sóng gió. Hai người luôn xuất hiện cùng nhau, rất ít trường hợp tách ra. Còn lí do vì sao họ phải đeo mặt nạ, Tử Y nghĩ họ là không muốn lộ danh tính thật, cũng như nàng khi còn ở thành phố Lục Hoa che giấu thân phận phù thủy.
Nhưng có lẽ Lam Huyền Song Long không phải là đối tượng khiến họ quan tâm nhất. Một ngoại nhân lạ mặt như nàng lại có thể đi cùng với Lam Huyền Song Long, hơn nữa lại mang một dung mạo tuyệt sắc động lòng người cùng khí chất lạnh băng đầy tuấn dật, không khiến ọi người tò mò mới lạ. Đã vậy có một số kẻ còn nổi sắc tâm. Nàng hiện tại đang trong thân phận nam nhân, vậy mà lũ nam nhân kia còn nhìn nàng bằng con mắt thèm thuồng, thật sự là quá mức biến thái.