Ta Không Muốn Sinh Hài Tử

Chương 62


Đọc truyện Ta Không Muốn Sinh Hài Tử – Chương 62

Con mèo nhỏ sau khi đem đồ ăn trưa nhổ ra hết, lúc này mới tốt lên được một chút, nghe câu hỏi của Ngô Tô nhi, lắc lắc đầu, hữu khí vô lực đáp:”Hiện tại dễ chịu hơn rồi, ta không chịu được mùi trong phòng đó, để ta thở một chút thì tốt rồi”

“Hai người các ngươi, ai cũng không khiến ta bớt lo được, Thạch, Thạch, mau giúp ta đi mời đại phu tới” Vương Nhị còn đang bận việc, Vương Đại Trụ thì chắc chắn phải thủ bên người Lí Giai nhi, Lí Học Tuấn chiếu cố con mèo nhỏ, cũng không thể ly khai, Ngô Tô nhi thì gấp đến độ xoay mòng mòng, thấy Lí Thạch đang đứng trước cửa phòng Lí Giai nhi cười tủm tỉm, liền hô lên.

“Ân, ta đi đây” Lí Thạch lên tiếng, liền đi ra ngoài.

“Ngươi nhanh lên một chút a” Ngô Tô nhi lo lắng nói.

Năm nay vừa qua xong, sau sự kiên trì của Lí Giai nhi, Lí Thạch phải dọn ra ngoài sống một mình. Vương Nhị mở hộ tịch ở trấn trên cho hắn, hiện tại Lí Thạch đích thực là sống một mình một nhà, được phân cho hai mẫu đất. Vương Đại Trụ cùng Lí Giai nhi lại giúp hắn cải tạo một khối đất hoang ở gần bờ sông, chỉ cần Lí Thạch kiên trì trồng trọt, lại không gặp thiên tai nhân họa, ăn no mặc ấm là chuyện không thành vấn đề.

Thời gian Lí Giai nhi chuẩn bị sinh, Lí Thạch vẫn còn đang cuốc đất, bởi vì trong nhà đều là một mảnh rối ren nên không có ai đi gọi hắn, chính mấy sao sao trong thôn nghe tin nên mới đi xuống ruộng gọi hắn tới. Thời điểm Lí Thạch vừa chạy tới thì Lí Giai nhi cũng đến thời khắc mấu chốt, nên tự nhiên cũng không ai đi tới bắt chuyện với hắn, Lí Thạch cũng không giận, cùng bọn người Vương Đại Trụ đứng chờ ở cửa để xem mặt của tiểu oa nhi, tự mừng thầm trong lòng.

Đại phu trong thôn hiện nay niên kỉ đã lớn, nhưng vẫn giúp mọi người xem một ít mao bệnh (bệnh nhẹ), lúc xảy ra ôn dịch, quan binh bao vây xung quanh thôn phóng hỏa, lão đại phu lúc này lại đang hái thuốc ở trên núi nên mới tránh được một kiếp. Lúc mọi người bắt đầu xây dựng lại thôn, lão đại phu mới từ trên núi xuống, trở lại thôn, liền thu dưỡng một đứa nhỏ sáu tuổi còn may mắn sống sót, nói là tương lai sau này của đứa nhỏ sẽ do ông phụ trách.

Tiểu hài tử gọi là Thiết Đản nhi, mạng đúng là lớn, lúc quan binh bao vây xung quanh làng, lúc trước bởi vì xuất hiện nạn châu chấu nên cha cùng A sao đứa nhỏ đã đem nó nhốt ở nhà, không cho bước ra khỏi cửa, nhưng vì tâm tính tiểu hài tử, cũng không hiểu được lợi hại. Sau khi bị cấm túc nhiều ngày, buồn đến phát hoảng, nên đã nhân lúc cha cùng A sao không chú ý liền lén trốn ra ngoài, ở tại bờ sông đùa giỡn. Lúc quan binh phóng hỏa, cũng có phái người đi chung quanh tìm kiếm, Thiết Đản nhi liền nín thở trốn dưới sông Hoàng Hà lúc này vẫn còn sót lại một vũng nước bẩn, bởi vì y phục của tiểu hài tử trong thôn đều là màu đen hoặc màu xám, lại đang ở trong vũng nước bẩn nên hắn mới thoát khỏi kiếp nạn. Quan binh đi rồi, Thiết Đản nhi dù sao vẫn chỉ là một tiểu hài tử, nhìn thôn bị hỏa thiêu, ngoại trừ khóc thì cũng không có biện pháp gì khác, lại tìm không được thức ăn nên đã bệnh nặng một hồi, những nhà may mắn còn sống sót tình cảnh cũng không khá hơn bao nhiêu nên tự nhiên không có một ai đi hỏi han Thiết Đản nhi, tiểu hài tử suýt nữa đã không còn…

Thiết Đản nhi đỡ lão đại phu, còn Lí Thạch thì hỗ trợ cầm cái hòm thuốc, lúc này Lí Học Tuấn đã đỡ con mèo nhỏ nằm lên trên giường. Vương Đại Trụ dù sao vẫn là lần đầu tiên chăm sóc cho ca nhi vừa mới sinh xong cùng tiểu hài tử, nên tay chân cứ luống cuống cả lên, còn đụng đổ tùm lum đồ đạc, Ngô Tô nhi đành phải qua bên này hỗ trợ nhưng trong lòng vẫn cứ vướng mắc chuyện của con mèo nhỏ, nghĩ đến con mèo nhỏ có thai, trên trán liền đổ mồ hôi hột.


Kỳ thưc, con mèo nhỏ ói ra xong liền thấy trong người dễ chịu hơn nhiều, lại nằm nghỉ một hồi, hiện tại đã không còn cảm thấy khó chịu, nhưng Ngô Tô nhi cùng Lí Học Tuấn đều mang một bộ dáng khẩn trương hề hề, cứ bắt hắn phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi, không cho ngồi dậy.

“Đại phu, ngài đã tới, mời vào, chúng ta lại làm phiền ngài nữa rồi!”  Ngô Tô nhi đứng canh ở trước cửa phòng Lí Giai nhi, mắt thấy đoàn người tiến vào thì nhanh chóng tiến lên tiếp đón, khách khí nói, con mèo nhỏ nhà mình từ nhỏ đã thể nhược, khi còn bé ba ngày thì có hết hai ngày mời lão đại phu đến, sau này mới khá hơn một chút.

“Ha ha, Vương sao sao sao lại nói vậy, cái gì phiền phức với không phiền phức, mèo con cũng được lão gia tử ta nhìn từ nhỏ đến lớn. Nghe nói Giai nhi sinh được một tiểu tử vừa mập mạp lại trắng trẻo, lão gia tử ta cũng muốn đến nói lời chúc mừng a” Lão đại phu vừa đi vừa nói, giọng sang sảng.

“Cảm tạ ý tốt của lão nhân gia, đi bên này, mèo con đang nằm nghỉ ở bên trong đó” Ngô Tô nhi dẫn lão đại phu cùng Thiết Đản nhi đi đến gian phòng của con mèo nhỏ.

Trong phòng, Lí Học Tuấn đang ngồi trên giường với con mèo nhỏ, thấy lão đại phu đi đến, thì nhanh chóng lui sang một bên.

Lão đại phu hỏi cảm giác của con mèo nhỏ, vừa cẩn thận bắt mạch “Không có chuyện gì đâu, do thời tiết hôm nay ấm hơn nên bao tử khó chịu là chuyện bình thường, cũng không cần uống thuốc gì đâu, đừng ăn thức ăn có quá nhiều dầu mỡ là được”

Ngô Tô nhi lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, còn Lí Học Tuấn thế nhưng lại có một chút thất vọng, con mèo nhỏ nói thầm “Ta đã nói là không có việc gì rồi mà, không nên khiến cho lão đại phu đi một chuyến như thế …”

Ngô Tô nhi cầm mấy quả trứng gà kín đáo đưa cho lão đại phu, trứng gà lúc này được xem như là đồ hiếm. Phía sau viện Ngô Tô nhi có dưỡng hơn mười con gà, mỗi tháng đem trứng gà đi bán cũng thu được một khoản, mấy con gà này chính là do năm ngoái con mèo nhỏ cùng Lí Học Tuấn cố gắng mãi không cần gà mẹ mà cũng ấp ra được gà con, hai người lúc đó do không biết cách nuôi đã đem 3, 4 con gà con đưa về, chỉ là mấy con này đều là gà mái, sau này con mèo nhỏ lại cùng Lí Học Tuấn đem một đống trứng nữa trở về, vừa may lúc đó lại có hai gà mái, Ngô tô nhi cắn răng đem hai mươi mấy quả trứng bỏ vào, may mà hai con gà mái đó cũng không tệ lắm, ấp ra được hai mươi con gà con. Bất qúa, dùng cách của con mèo nhỏ với Lí Học Tuấn, là không cần gà mái cũng ấp ra được gà con, nhưng lại không được suông sẻ cho lắm nên nhiều trứng gà cũng vì thế mà bị hư, chỉ ấp ra được khoảng  hơn mười con. Tuy số gà con ấp ra đều bị nhà giàu ở trấn trên bỏ ra một số tiền lớn mua, nhưng cũng không có bán hết, cho nên hiện nay Ngô Tô nhi thực ra không thiếu trứng gà.


“Đại phu, ngài nhận lấy đi, làm phiền ngài phải đi một chuyến, đem số trứng này về cho Thiết Đản nhi ăn” Ngô Tô nhi lôi kéo tay của lão đại phu không buông ra.

Lão đại phu thấy chối từ mãi cũng không được đành phải nhận lấy nói:”Vương sao sao, lão gia tử ta nói với ngươi một chút, mèo con hiện tại không hoài đứa nhỏ thật là tốt, ngày hôm nay hắn nôn ra, chủ yếu là do không ngửi được mùi trong phòng đó, bình thường cũng không có việc gì, các ngươi chỉ cần chú ý một chút là được. Ta nghĩ nếu mèo con mang thai thì sẽ nôn kịch liệt hơn đây nhiều, thân thể mèo con vốn không tốt, nếu mang thai thân thể sẽ bị tổn hại rất nhiều, các ngươi trước tiên phải tăng cường tẩm bổ cho hắn thật nhiều, hơn nửa năm hay một năm nữa rồi mới tính sau, lúc đó tuổi thọ của mèo con mới không bị ảnh hưởng, lão gia tử ta nói không dễ nghe cho lắm, Vương sao sao đứng trách”

Ngô Tô nhi liên tục lắc đầu “Không đâu, nhờ có ngài hảo tâm nhắc nhở, nếu không mèo con nhà ta phải chịu khổ rồi, ta đã nhớ kỹ, sau này ta sẽ chú ý hơn, vừa lúc Giai nhi cũng đang ở cữ, mèo con cũng nên theo đó mà tẩm bổ cho thân thể”

“Vương sao sao đi vào trong đi, ta cũng phải trở về a”

“Ân, ngài đi thong thả”

Ngô Tô nhi đi vào nhà dàn xếp hảo mọi chuyện của Lí Giai nhi cùng tiểu tôn tử, xoay ngươi phân phó Vương Nhị bắt một con gà mái làm thịt, một nửa dùng muối ướp, một nửa trực tiếp dùng khoai tây hầm cách thủy, hầm liên tục cho đến khi mặt trời lặn, cho đến khi nhừ mới thôi, múc một chén cho Lí Giai nhi, lấy thịt gà đã hầm đưa cho con mèo nhỏ ăn, lại bắt con mèo nhỏ uống thêm một chén canh gà lớn rồi mới bỏ qua cho con mèo nhỏ.

“Về sau, các ngươi cứ trở về đây ăn, đừng tự mình làm nữa” Buổi tối, khi con mèo nhỏ cùng Lí Học Tuấn chuẩn bị trở về, Ngô Tô nhi dặn dò.

“Ân, ta đã biết, A sao, ngươi mau vào đi thôi” Lí Học Tuấn đáp, Ngô Tô nhi đã nói qua ý kiến của lão đại phu với Lí Học Tuấn, hiện tại, Lí Học Tuấn ước gì có người giúp mình bắt buộc con mèo nhỏ ăn thêm.


Từ ngày đó về sau, mỗi buổi tối Vương Đại Trụ đều đi đặt sọt, bắt cá trở về để buổi trưa hôm sau luôn có cá tươi để ăn.

Sáng sớm, con mèo nhỏ cùng Lí Giai nhi mỗi người một chén canh trứng gà, giữa trưa, đặc biệt cho con mèo nhỏ cùng Lí Giai nhi một chén lớn trứng cá cùng canh cá, buổi tối, cách hai ngày lại giết một con gà mái. Lí Học Tuấn còn cố ý về lại trấn trên mua một lượng lớn thịt trở về, còn bỏ ra một số tiền lớn để mua mấy con dế nhũi…

“Ách, ăn thật ngon thật no a, A sao cũng thật là, mỗi bữa đều bắt ta ăn nhiều như vậy” Con mèo nhỏ xoa xoa bụng, đánh một cái ợ, bất mãn nói với Lí Học Tuấn.

“Để ta xem có béo thêm được chút nào không” Lí Học Tuấn lấy tay vuốt ve bụng của con mèo nhỏ một lúc, di, không tồi nha, đã có thêm một chút thịt rồi, ân, phải kiên trì thêm một thời gian nữa mới được, còn cố ý nói thêm “A, sao vẫn còn gầy như vậy, có phải hay không còn ăn chưa đủ”

“Nào có, ngươi nhìn thử đi, ta sắp no đến chết rồi đây này” Con mèo nhỏ chụp tay Lí Học Tuấn đang đặt lên bụng của mình bỏ ra.

Lí học Tuấn không chịu buông tay, trái lại đem hai tay của mình từ phía sau ôm con mèo nhỏ lại, sau đó tiến đến bên tai con mèo nhỏ thấp giọng nói:”Mèo con, chúng ta đã lâu không có ***, ân!”

Mặt con mèo nhỏ nóng lên, thân thiết đã một thời gian dài, kì thực mình cũng muốn, thân thể liền thả lỏng tựa về phía sau vào trong lòng của Lí Học Tuấn, thấp giọng hét lên “Lần này ta phải ở mặt trên mới được!”

Lí Học Tuấn cũng không giận, khóe miệng lộ ra một tia cười quỷ dị “Tốt, theo ý ngươi vậy”

“Ngươi nói chuyện phải giữ lời a!” Con mèo nhỏ híp mắt nói.


“Đương nhiên rồi!”

Đáng tiếc con mèo nhỏ đưa lưng về phía Lí Học Tuấn nên không phát hiện Lí Học Tuấn đang gian trá cười, đem chính mình bán đi, còn không tự biết.

“Uy uy, không phải nói ta ở mặt trên sao?” Con mèo nhỏ bị Lí Học Tuấn hầu hạ cho đến khi tiết ra một lần, vẫn còn đang thoải mái hưởng thụ dư âm còn sót lại, không đề phòng nên đã bị Lí Học tuấn nhân cơ hội đó tiến vào, lúc này mói kêu to lên.

“Mèo con, ngươi không phải muốn ở mặt trên sao?” Lí học Tuấn cố nén cười hỏi.

“Đúng, ngươi không phải đã đáp ứng rồi sao!” Con mèo nhỏ kiên định nói.

“Ha ha, để ta cho ngươi ở mặt trên” Lí Học Tuấn cười, ôm con mèo nhỏ xoay một vòng, để cho con mèo nhỏ ngồi ở trên người mình, lại đột nhiên nhấc thắt lưng lên “Như vậy là được rồi ha!”

“A, a ân, chờ, chờ một chút, a, a, ô, đều không phải, đều không phải mà…”

Lí Học Tuấn một bên cố gắng chuyển động, một bên cố ý nói:”Không phải cái gì, ngươi không phải đang ở mặt trên đó sao!”

“Ân, ân, a, ngươi, ngươi, ô ô,…” Con mèo nhỏ bị Lí Học Tuấn công kích mạnh mẽ làm cho nói không nên lời “Ta, a, nha, chậm, chậm một chút, ô, ừ, ha, ha…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.