Đọc truyện Ta Không Muốn Sinh Hài Tử – Chương 51
“Được, ta nghe nhi, ta sẽ không giúp nhi lộng” Lý Học Tuấnnhư kẻ trộm thấp giọng cười nói: “Vậy nhi lộng lộng giúp ta nha!”
“Cút, huynh tưởng huynh đẹp lắm sao, huynh tự lộng chính mình đi”Miêu Nhi không chút do dự dùng khuỷu tay thúc vào ngực củaLý Học Tuấn “Ta muốn ngủ, ngươi ít hồ nháo đi”
“Được rồi, được rồi, đừng nhúc nhích nữa, ngủ đi” Lý Học Tuấnthấy Miêu Nhi đích thực không có hứng thú, cũng đành thànhthật xuống, ôm Miêu Nhi rất nhanh đi vào trong giấc ngủ.
Miêu Nhi cùng Lý Học Tuấn hai người không thể dừng chân quálâu ở kinh thành, tìm hiểu không được cách người ta ấp ra gà con,hai người liền mua một số lượng lớn vải vóc cùng lương thực rồibắt đầu lên đường trở về.
Hơn mười chiếc mã xa hợp lại thành một đoàn xe không lớn khôngnhỏ, ban ngày chạy đi, còn ban đêm nếu không tìm được địaphương để trọ thì tìm một mảnh đất tương đối trống trải để lộ túc.
“Ông chủ, nghe nói vùng này gần đây không được thái bình cholắm, tốt hơn là chúng ta nên đi nhanh một chút” Một vị tương đốilớn tuổi chính là mã phu thừa dịp mọi người đang dừng lại nghỉtạm để dùng cơm thì tiến đến bên cạnh Lý Học Tuấn nhắc nhở nói.
“Di, lần trước ta đi ngang qua đây không phải vẫn còn hảo hảosao?” Lý Học Tuấn bỏ xuống lương khô trong tay hỏi.
“Xe xuất hành lần trước có người mang tin tức về, không nhất địnhđúng, nhưng chú ý một chút thì vẫn hơn” Lão xa phu nhếch môicười nói.
“Cũng đúng, một đoạn đường này dù phía trước hay phía sau đềukhông có bất cứ một khách *** nào, chờ dùng xong lương khô,chúng ta liền tăng tốc” Lý Học Tuấn gật gật đầu, đi ra bên ngoàinhiều, chuyện này vẫn nên chú ý một chút, nhưng lúc này Lý HọcTuấn cũng không đặc biệt để nó ở trong lòng.
Chuyện Lý Học Tuấn lo lắng nhất chính là thời tiết, tuy nói mã xađều được kiểm tra qua là sẽ không bị thấm nước, nhưng trời mưanếu tiếp tục lên đường sẽ không tốt, lương thực cùng vải vóc đềudễ bị ẩm ướt.
Đoàn xe dù đã tăng tốc nhưng đến khi trời tối đen thì vẫn khôngthể tiến nhập vào trong thành kế tiếp, hơn mười chiếc mã xa đànhphải dừng lại, tìm một nơi tương đối rộng rãi lại bằng phẳng đểdừng chân, tốt nhất là có thể tìm được một chút cỏ khô hay gì đóchẳng hạn để cho ngựa ăn. Lần này, đoàn xe đi một vòng thật xamới có thể tìm được một rừng cây nho nhỏ.
“Đêm nay dừng ở chỗ này nghỉ tạm, ngày mai chúng ta vào thành,ta sẽ hảo hảo khao mọi người một chút” Lý Học Tuấn dẫn đầu nhảyxuống xe ngựa nói.
Các mã phu nghe thế đều nảy sinh một trận hoan hô, chạy liên tiếpmấy ngày đường, cho dù lão xa phu bình thường đều chạy đi xavẫn có chút chịu không nổi.
….
Ban đêm, Miêu Nhi bị một bụng nước tiểu làm cho nghẹn tỉnh.Vừa nãy, Lý Học Tuấn có đốt đuốc đi tìm một ít nấm, rau dại cùngmấy cái gì đó về, sau đó nấu một bát canh lớn. Vài ngày nay Miêu Nhi đều gặm bánh bột ngô vừa khô lại vừa cứng, nên lúc thấybát canh Miêu Nhi đã uống liền một lúc hai chén lớn, hiện tạiđã bắt đầu chịu tội.
Miêu Nhi đẩy ra cánh tay đang ôm mình của Lý Học Tuấn, nhẹ nhàng đứng dậy, không có ý định quấy rầy đến Lý Học Tuấn đã mệt mỏi nhiều ngày.
“Ân, Miêu Nhi, làm sao vậy?” Lý Học Tuấn ngáp một cái, cố gắngchống mi mắt hỏi.
Ai, vẫn là bị chính mình làm tỉnh, Miêu Nhi vỗ vỗ cánh tay củaLý Học Tuấn, nhẹ giọng nói: “Ta đi vệ sinh một chút, huynh cứ ngủtrước đi”
Lý Học Tuấn thực sự quá mệt mỏi, mơ mơ hồ hồ nói “Không nên điquá xa”
“Ta biết, huynh cứ ngủ đi”
Miêu Nhi nhẹ nhàng đi qua mấy mã phu đang nằm ngổn ngangtrên mặt đất, chạy ra khỏi mã xa đang quây thành một vòng tròn.
….
Vào rừng cây, trong đó là một mảnh tối đen, đây là phiến rừng vẫncòn tương đối rậm rạp, ánh trăng đều bị mấy cành cây che khuất,ngay cả bóng người cũng không thể nhìn thấy.
Một trận gió thổi qua, Miêu Nhi đánh một cái rùng mình, trongngực run lên, không dám tái nhìn sâu vào trong rừng, cúi đầu cấptốc giải quyết một bụng nước tiểu của mình.
….
Lý Học Tuấn biết Miêu Nhi đi vệ sinh, đây là vùng hoang vu,trong lòng vẫn là có chút lo lắng, vẫn cố gắng chống đỡ không ngủđể chờ Miêu Nhi trở về.
Một trận tiếng động truyền đến, Lý Học Tuấn tưởng Miêu Nhi đã trở về, theo thói quen xoay ngườiôm lại, nhưng lại ôm trúng vào khoảng không, Lý Học Tuấn thoángcái giật mình tỉnh giấc, bên người lạnh lạnh, hiển nhiên Miêu Nhi vẫn chưa trở về, trong lòng cả kinh, lúc chờ Miêu Nhichính mình cư nhiên lại ngủ quên mất, buổi trưa lão xa phu đã nóiqua là vùng này gần đây không được yên ổn cho lắm, chết tiệt,chính mình hẳn phải nên chú ý một chút, như thế nào lại không đicùng Miêu Nhi.
Lý Học Tuấn đánh thức mấy mã phu dậy, nói đơn giản tình huốngđã xảy ra, cũng may mấy mã phu này đều là người từng trải, cấptốc an bài một nửa mã phu ở lại thủ, nửa còn lại đốt đuốc đi theoLý Học Tuấn tiến vào rừng cây tìm người.
“Ông chủ, nhìn xem, tiểu ca nhi hẳn là đã đi vệ sinh ở đây” Một mãphu vừa cẩn thận lại tỉ mỉ kêu lên.
Lý Học Tuấn giơ cây đuốc lên chạy tới, cúi đầu nhìn kỹ, trên mặtđất rõ ràng có dấu vết của một vũng nước, hai bên trái phải có rấtnhiều cành cây đã bị bẻ gãy, hoàn hảo, Miêu Nhi hẳn là chỉ bịnắm đi. Lý Học Tuấn tĩnh tâm lại, sau đó tỉ mỉ quan sát, thấy mấycái rễ của cây mây thì nhãn tình sáng lên, rễ cây mây một bên cóchút lỏng, hẳn là nó đã bị Miêu Nhi nắm chặt mà tạo thành.
“Đi qua bên này đi, bọn họ chắc không phải là một đám sơn tặcđâu, bằng không sẽ không trốn ở trong rừng cây để hạ thủ với mộtmình Miêu Nhi, trên mặt đất nước tiểu còn chưa có khô, khẳngđịnh là chạy chưa xa đâu, chúng ta mau đuổi theo đi” Lý Học Tuấnmột bên giơ lên cây đuốc chạy về phía trước, một bên giải thíchnói.
Nhìn dọc theo đường đi thì Miêu Nhi đều có giãy dụa, xuôitheo cây mây, cành cây bị kéo về một phía rất dễ để đuổi theo.
…
Trước khi trời sáng, Lý Học Tuấn cùng mấy mã phu tìm được mộtngôi nhà bằng gỗ nhỏ, hẳn đây là nơi được dựng lên để khi cóngười tiến vào rừng đốn củi hoặc săn thú thì nghỉ chân lại.
“Cút ngay, buồn nôn muốn chết, cút a, cút…”
“Ha ha, tiểu mỹ nhân, vẫn còn chống cự sao, chờ một chút ta sẽlàm cho ngươi thoải mái, ha ha…”
“Đại ca, hôm nay thật là may mắn, tùy tiện ngồi chồm hổm mộtchút lại có một tiểu ca nhi xinh đẹp như thế đưa lên tận cửa, haha…”
Còn chưa tới gần thì đã nghe thấy tiếng kêu của Miêu Nhi cùngtiếng cười to hèn mọn của hai người khác. Lý Học Tuấn tức giậnđến nỗi hai mắt biến thành màu đen, xông nhanh đến dùng mộtcước đá văng cánh cửa không mấy chắc chắn của căn nhà gỗ nhỏ.
Hai người đàn ông trung niên đang đè lên người của Miêu Nhisửng sốt, Miêu Nhi nhân cơ hội này dùng hai chân cố sức đá,sau đó từ phía trên giường gỗ lăn xuống, nhào vào trong lòng củaLý Học Tuấn.
“Oa, a, a, làm ta sợ muốn chết, hai người kia thật buồn nôn…”
“Được rồi, được rồi, không sợ, không sợ, có Học Tuấn ca ở đây” Lý Học Tuấn đem Miêu Nhi ôm lấy, ôn nhu dỗ dành nói.
Bởi vì lộ túc nên Miêu Nhi không có trực tiếp mặc quần yếmngủ, mà ở bên ngoài mặc một cái ngoại khố, thếnhưng sau khi bị bắt, ở trên đường lại không ngừng giãy dụa, nênđã trở thành rách mướp, hơn nữa vừa bị hai tên lưu manh mộtphen xé rách, nó đã sớm biến thành một cái quần manh.
Lý Học Tuấn buông Miêu Nhi ra, rất nhanh cởi ra áo khoác củamình bao lấy thân thể của Miêu Nhi “Trên người có đau nhức ởđâu không? Có lạnh không?….”
“Không có việc gì, hai người kia thừa lúc ta đang đi vệ sinh, độtnhiên từ phía sau che miệng ta, hai người đó lôi ta tới nơi đâykhông được bao lâu thì các huynh tìm tới” Miêu Nhi nắm chặtáo của Lý Học Tuấn đang khoát ở trên người mình đáp.
“Uy, đừng chạy, đồ lưu manh” Lý Học Tuấn dư quang thấy hai tênlưu manh gặp tình thế không ổn liền từ một nơi khác của căn nhàgỗ chuẩn bị phá vách để chui ra ngoài.
Mã phu bị rớt lại phía sau đúng lúc đuổi tới, nhưng hai tên lưumanh hiển nhiên rất quen thuộc rừng cây này, ở trong các lùm câylừa gạt các mã phu đi loanh quanh rồi chuồn mất tiêu.