Ta Không Muốn Sinh Hài Tử

Chương 15


Đọc truyện Ta Không Muốn Sinh Hài Tử – Chương 15

Nói làm liền làm, Lý Học Tuấn từ biệt Triệu Không xong, nhanhchóng thu thập một cái bọc y phục nhỏ, quyết định hôm nay liềncùng Vương Nhị cùng nhau hồi thôn. Sau đó mang theo Miêu Nhi cùng Vương Nhị đi đến một con đường khác, vừa đi vừa cùngVương Nhị giải thích: “Ông chủ của ta ở đầu thôn trấn phía Đôngmua một đại viện tử làm kho hàng, đến bên kia sẽ có ngườixem trư”

“Tiểu ca ca, huynh không cần cùng chúng ta nói thổ ngữ, đổi tới đổi lui, huynh cũng khó chịu, chúng ta có thểnghe hiểu, phải không, cha” Miêu Nhi kêu lên.

“Liền theo ý ngươi đi, đây là Học Tuấn không quên cội nguồn, bấtquá, nếu thấy khó chịu, trong lòng nhớ rõ ngươi xuất thân từ đâulà được, cũng không cần bắt buộc phải nói thổ ngữ, sẽ làm chongười khác chê cười đi”

“Không có gì đáng ngại đâu” Lý Học Tuấn ôn hòa nói.

Ước chừng sau một khắc chung (15 phút), nhìn thấy sân của mộttòa viện, Lý Học Tuấn dừng xe tiếp đón Vương Nhị, chính mình tiếnlên gõ cửa, người mở cửa hiển nhiên nhận thức Lý Học Tuấn, hỏiqua vài câu để lại là được rồi.


Thời đại này giám định trư không dựa trên tuổi tác mà dựa vàokinh nghiệm nhận định của chính mình. Hiện nay, thịt lợn bất luậnmập gầy, thị trường đều cố định một cân là sáu đồng tiền, một đầutrư dưỡng hảo cân nặng ước chừng có thể lên đến trăm kí, nộitạng của trư và đuôi trư là không đáng giá tiền. Bất quá, bởi vì sao sao sau khi sinh đứa nhỏ xong đều mua một chút trở về, thành racòn có vẻ quý giá.

Lái buôn kia cũng không ép giá, nghe nói là muốn hợp tác lâu dài,thu được bán quán tiền, này đã muốn cao hơn Miêu Nhi sởliệu. Vương Nhị lại không dự đoán được, chỉ mất chút củi lửa cùngđồ ăn cùng thêm một chút đồ ăn, lại được hơn lần thu hoạch đậunành tốt, tự nhiên không ý kiến. Hơn nữa Hỏa Kế lại đưa ra nửalượng bạc đài thọ, Vương Nhị trước kia bán chút đồ vật trong nhàtừng đồng tiền đều so đo thiệt hơn, bạc rất là hiếm thấy, lập tức hoan hỉ vui mừng thu bạc, thẳng nói chuyện hảo với chưởng quầy.

Lý Học Tuấn cùng vài Hỏa Kế nói lời từ biệt, biết người dân làng Lýbình thường sẽ không buông tha giữ người trấn trên ở lại ăn cơm.

Huống chi, hôm nay Vương Nhị cùng Miêu Nhi mới giải quyếtxong thỏa đáng được một sự tình, khẳng định còn đói bụng, liềnmang theo Vương Nhị cùng Miêu Nhi đến làng Lý: “Vương Nhịthúc, Miêu Nhi, hồi thôn sao không ở lại đây một khắc, các ngươiăn trước điểm tâm này nọ đi”

Vương Nhị nói: “Mua chút đồ giữa đường ăn là được rồi, khôngnên đi đêm, A sao của Miêu Nhi thân mình hiện nay đã lớn, đi đứngbất tiện, vẫn là nên sớm một chút trở về tránh lại làm cho hắn lolắng” Miêu Nhi ở một bên phụ họa.

Lý Học Tuấn thấy thế, chỉ phải dẫn bọn hắn mua một chút điểmtâm bình thường họ chưa từng được ăn. Khi tính tiền, Vương Nhịcùng Lý Học Tuấn lại cãi nhau một hồi lâu.

Cuối cùng, vẫn là Lý HọcTuấn nhanh tay thanh toán trước, liền bị Vương Nhị oán giận mộthồi lâu. Lý Học Tuấn giải thích nói sau khi đi theo ông chủ mới,được ăn ở miễn phí, mỗi quý còn có quần áo mới, tiền công liềnkhông dùng cho việc gì, trừ bỏ lưu cho A sao, chính mình cũngkhông thiếu thứ gì.

Ba người ngồi trên xe bò, không nhanh không chậm, rốt cuộctrước khi tia sáng cuối cùng tắt cũng đến được đầu thôn. Vừa tiếntới thôn liền nhìn thấy Đại Trụ đứng ở lộ khẩu nhìn xung quanh,khi nhìn thấy xe bò liền hưng phấn chạy lại:“Cha, Miêu Nhi, con chờcác ngươi đã lâu, A sao nói phải đợi các ngươi cùng nhau ăn cơmchiều”

Vương Nhị cùng Miêu Nhi cười lên, biết Lý Học Tuấn vội vã vềnhà gặp mặt A sao của mình liền cho hắn đi trước. VươngNhị lại dặn Miêu Nhi cùng Đại Trụ dẫn bò về nhà uy cỏ, uy norồi, ngày mai lại trả trở về, hắn phụ trách đưa xe cùng ***g sắt đếnnhà thôn trưởng trả trước.


……..

“A sao, A sao, con đã trở về” Còn chưa vào tới cửa, đã nghe giọngcủa Miêu Nhi la to lên.

“Còn cha con đâu?” Ngô Tô Nhi một bên vừa đáp lời, một bên vừahỏi.

“Cha đi trả xe, chúng ta bán trư ước chừng được nửa lượng bạc,kia thương gia còn phái người đến xem đám trư còn lại, A sao đoán xem ai được phái tới” Miêu Nhi hưng phấn mà ồn ào “LàHọc Tuấn ca ca, chính là Học Tuấn ca ca cùng thôn với chúng tađó”

Ngô Tô Nhi chờ Miêu Nhi ngồi xuống, cho cậu uống mộtngụm nước, mới hỏi tiếp: “Học Tuấn hiện nay có tiền đồ tốt”

Miêu Nhi đem chuyện của Lý Học Tuấn nói một cách ngắn gọnlại cho A sao, lại nói: “Hôm nay may mắn có Học Tuấn ca ca hỗ trợ, bằng không con và cha cũng không có thuận lợi được như thế,hắn còn nhận thức được rất nhiều người”


Ngô Tô Nhi cũng thực cao hứng thay Lý Học Tuấn, nói với mọingười trong nhà, ngày mai mua thêm vài loại thức ăn, hảo hảochiêu đãi Lý Học Tuấn.

Vương Đại Trụ hiện tại trầm ổn rất nhiều, nghe Miêu Nhi nóixong, tuy rằng cao hứng nhưng không giống như trước kia gọi tớigọi lui, chỉ ở một bên hắc hắc cười.

Vương Nhị vừa vào cửa, đã đem nửa lượng bạc giao cho Ngô Tô Nhicất giữ, lại mang về điểm tâm cấp Đại Trụ ăn. Vương Đại Trụ khôngchịu, nói phải đợi cơm chiều xong mọi người cùng nhau ăn.

“A Tô, ta xem dưỡng trư là một công việc kiếm tiền tốt, chờ mấyđầu trư còn lại bán xong, ta cùng Đại Trụ hảo hảo đem chuồng lợntu bổ lại một phen, ngươi về sau liền cùng Miêu Nhi ở nhà uy trư,đừng xuống dưới phơi nắng”

“Uy trư có mất bao nhiêu thời gian đâu, như thế nào lại khôngxuống, cũng không phải sao sao của quan gia, làm như thế mọingười sẽ chê cười” Theo nhận thức của Tô Nhi, cả nhà ở ngày không racửa làm việc chỉ có người lười cùng sao sao của quan gia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.