Bạn đang đọc Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi – Chương 89
Bên này Tống Tây Tử vốn cũng chỉ cho là nói chuyện phiếm bình thường, kết quả bị một câu sắp khóc của Lâu Xuân Vũ, khơi gợi lên điểm mềm mại nhất trong lòng.
“Ngươi cũng không cần có gánh nặng trong lòng, chúng ta vẫn là cùng nhau như bình thường, ta không muốn làm ngươi cảm thấy ta đang đạo đức bảng giá* ngươi, ta xác thực không có ý này.” Trong điện thoại Tống Tây Tử nói với Lâu Xuân Vũ.
(*Là hiện tượng người ta sử dụng các tiêu chuẩn cao hoặc thậm chí phi thực tế để đòi hỏi, ép buộc hoặc tấn công người khác và kiểm soát hành vi của họ nhân danh )
Lâu Xuân Vũ dùng sức gật đầu, sợ Tống Giai ở trong phòng nhìn ra điểm gì, cúp điện thoại, đặc biệt đi vào phòng vệ sinh một chuyến, lau nước mắt sạch sẽ mới đi vào.
Trước khi Lâu Xuân Vũ đi vào Tống Giai đã nhận ra Lâu Xuân Vũ vừa mới khóc, bởi vì đôi mắt Lâu Xuân Vũ là đỏ bừng.
Bất quá nàng rất thông minh mà không nói gì, ngồi trên ghế yên tĩnh giả vờ làm tiểu hài tử nghe lời.
“Cho nên, ta nên gọi ngươi là tẩu tử?”
“Gọi ta là lão bản.” Sắc mặt Lâu Xuân Vũ nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, bày ra thái độ giải quyết việc công, chỉ là đôi mắt đỏ ửng của nàng đã phản bội nàng.
Tống Giai ngồi thẳng, nói: “Ân, nghe theo tẩu tử, gọi lão bản.”
Lâu Xuân Vũ liếc nhìn nàng một cái, hồ nháo a.
Nếu như đã thu nhận người, liền phải dùng cho đúng tác dụng, ban đầu Lâu Xuân Vũ cũng là dùng thái độ nghiêm túc mà xem Tống Giai như một phần tử của công ty sắp xếp công việc cho Tống Giai.
Nàng hỏi lúc trước Tống Giai thực tập đã từng làm qua công việc nào, không hỏi còn đỡ, vừa hỏi đến mới biết trước kia Tống Giai thật cái gì đều nguyện ý làm, nàng từng làm thêm ở KFC, đi giao hàng cho cửa hàng pizza, ở công ty của Tống Tây Tử liền làm phát tờ rơi trên đường, đến văn phòng hay phát tờ rơi quảng cáo, những công việc này đều làm, hỏi nguyên nhân, nàng nói là yêu thích, nàng thích làm đủ loại công việc, muốn trải nghiệm cuộc sống, không thích ở lại nhà.
“Đại khái là bởi vì lúc trước bị giam trong nhà quá lâu, ta liền đặc biệt muốn chạy đi khắp nơi, hơn nữa từ nhỏ không có chịu khổ, sau khi lớn lên liền thích tìm niềm vui trong đau khổ.” Tống Giai đối với cuộc sống làm thêm của bản thân đưa ra tổng kết.
Lâu Xuân Vũ nói: “Những chuyện ta yêu cầu ngươi làm, có thể mỗi ngày đều là lặp lại, ngươi có thể sẽ không còn nhiệt tình muốn tiếp tục làm, ngươi nguyện ý sao?”
“Ta có thể thay đổi a, chỉ cần có công việc cần làm, ta tùy thời có thể thay đổi tính cách của mình.” Tống Giai chính là không từ thủ đoạn mà muốn lưu lại, bởi vì một hảo lão bản như Lâu Xuân Vũ, nàng đi ra ngoài cũng tìm không được, huống chi, nơi này chẳng những có thể làm việc, còn có thể xem đến chuyện của bát quái Tống tỷ tỷ cùng Lâu tỷ tỷ, tương đương với thời điểm đầu tiên*, nàng có thể hảo hảo ghi nhớ a.
(*Đề cập đến thời gian sớm nhất sau khi sự kiện xảy ra.)
Không biết trong lòng Tống Giai đang suy nghĩ chuyện gì, trong lòng Lâu Xuân Vũ là đang sắp xếp cho Tống Giai.
Nàng để Tống Giai trước tiên bắt đàu từ việc đóng gói, đặc biệt là vài sản phẩm cần phải chú ý, như bánh bích quy, lọ thủy tinh dễ vỡ, đều phải dùng thủ pháp đặc thù là màng bong bóng khí để bao lại, có một vào loại Socola thậm chí còn cần đặt túi chườm nước đá vào, những thứ này đều những điểm cần chú ý khi đóng gói.
Ngoài ra còn phải kiểm tra hai lần các đơn hàng theo danh sách phân phối, nếu như có sai sót liền phải phát hiện kịp thời.
Bởi vì công ty đã được trang bị súng quét hình, trước khi đóng gói dùng súng quét hình quét qua mã vạch, sau đó có thể nhìn thấy toàn bộ thông tin về đơn đặt hàng trên máy tính bên cạnh, có thể phát hiện đơn đặt hàng không đúng hoặc là thiếu hàng, để kịp thời sửa chữa.
Tống Giai cũng là chăm chỉ ham học, lúc làm việc có gì không hiểu liền tích cực hỏi qua, Lâu Xuân Vũ cũng là người từng trải, biết rõ quá trình học hỏi này cũng không dễ dàng nắm bắt như vậy, hướng dẫn cả buổi, Tống Giai cơ bản đã thuận tay, chờ sau khi Lâu Xuân Vũ kiểm tra một lần phát hiện không có vấn đề gì, liền yên tâm để Tống Giai tự mình làm việc, nàng chỉ ở bên cạnh nhìn qua kiểm tra một chút xem có chỗ nào sai sót hay không.
Tống Tây Tử rất ngạc nhiên trước biểu hiện của Tống Giai ở chỗ của Lâu Xuân Vũ, sau khi Lâu Xuân Vũ về nhà liền đặc biệt hỏi nàng: “Bảo bối, Giai Giai ở chỗ của ngươi đi làm thế nào?”
“Rất tốt a, nàng làm việc chu đáo, cũng tích cực, người mới thỉnh thoảng phạm chút sai sót là khó tránh khỏi, là trong phạm vi ta có thể tiếp nhận.” Ban đầu khi nghe Tống Tây Tử gọi bảo bối, nhịp tim của Lâu Xuân Vũ còn đập rộn lên, sau dần cũng liền có chút chết lặng, lại nhìn bộ dạng Tống Tây Tử mở miệng chính là bảo bối, không biết nàng là làm sao học được nói những lời nói ngọt ngào này a.
“Nếu như nàng làm sai chuyện gì, ngươi liền hảo hảo phạt nàng.” Xem như là trưởng bối của Tống Giai, Tống Tây Tử là nửa điểm đồng tình tâm đều không có.
Nàng cầm lấy điện thoại, mở WeChat, xem qua lịch sử trò chuyện riêng tư của nàng cùng Tống Giai, Tống Giai oán giận nói với nàng — tẩu tử thật quá liều mạng a, bận rộn cả một ngày, thật sự chính là cũng không có nhìn thấy nàng dừng lại.
Tỷ tỷ ngươi hảo hảo khuyên nhủ tẩu tử, không cần để nàng quá vất vả, chú ý thân thể a.
Tống Tây Tử nhìn đến những lời này, cau mày, nàng cũng muốn khuyên nhủ Lâu Xuân Vũ phải chú ý thân thể, không cần quá mệt mỏi, cũng không biết bản thân nên làm sao mở miệng.
Nhưng thật ra Tống Giai mở miệng liền một câu tẩu tử, khiến cho Tống Tây Tử đọc qua có chút buồn cười, này làm cho nàng nên trả lời thế nào a?
Mắng Tống Giai một chút, ngươi tuổi còn nhỏ lại biết quá nhiều a, ở trước mặt Lâu Xuân Vũ nói cái gì tẩu tử a, ngươi xem tẩu tử của ngươi liền đỏ mặt rồi…
Lại nói Tống Giai rất nhanh liền vào trạng thái, vừa mở miệng liền biết gọi tẩu tử, thoáng cái liền từ họ hàng của Tống Tây Tử trở thành đồng minh với nàng rồi?
“Ân, ta sẽ nghiêm khắc với nàng.” Lâu Xuân Vũ không biết Tống Tây Tử và Tống Giai có cuộc trò chuyện riêng liên quan đến nàng .”Còn có ta cảm thấy nàng đến cửa hàng của ta căn bản không phải để làm việc, là tới mua đồ ăn vặt, nàng thực tập một ngày, còn kiếm không đến 100 đồng, nhưng mà cơ bản mỗi ngày liền mua đồ ăn vặt đến 300 đồng, ta nói nàng không cần mua nhiều như vậy, nàng nói không sao là nàng thích ăn đồ ăn vặt, nói ta để cho nàng giá tiện nghi một chút, ta để cho nàng giá vốn, nàng liền rất vui vẻ mà ôm lấy đồ ăn vặt tan làm.” Nghĩ đến hình ảnh kia Lâu Xuân Vũ liền muốn đỡ trán, Tống Giai tiếp tục như vậy làm sao bây giờ, lương còn chưa đủ ăn.
“Ha ha, khó trách mẹ của nàng mấy ngày nay liền nói với ta nữ nhi làm sao lại trở nên hiếu thuận rồi, đưa về cho bà các loại đồ ăn vặt chưa từng thấy trước đây.” Tống Tây Tử rốt cuộc biết được nguyên nhân, nở nụ cười, “Ngươi không cần thay nàng bận tâm, đợi đến khi nàng ý thức được tiền lương của mình không đủ ăn uống, liền sẽ dừng lại, hẳn là do nàng chưa từng thấy qua nhiều đồ ăn vặt mới lạ như vậy, hiếu kỳ mà thôi.”
Nghĩ đến chuyện Tống Giai thỉnh thoảng gọi mình là tẩu tử, cách xưng hô như vậy khiến cho Lâu Xuân Vũ có chút không chịu nổi, nàng gọi lại Tống Tây Tử: “Ngươi có thể quản nàng một chút sao? Không cần để nàng gọi ta là tẩu tử, ta nghe có chút không quen.” Một mặt dường như là thân thiết trêu đùa, mang theo chút vui đùa, một mặt lại thời khắc nhắc nhở đến mới quan hệ giữa nàng và Tống Tây Tử, làm cho nàng thẹn thùng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm việc của nàng.
“Ta nói một chút với nàng, bất quá a, mối quan hệ giữa chúng ta bây giờ, nàng lại là muội muội của ta, nếu không thì nên gọi ngươi là gì a?”
“Ta nói nàng gọi ta là lão bản, không quản là cái dạng gì đều tốt hơn so với tẩu tử.”
“Vẫn là tẩu tử dễ nghe, cảm thấy có thể kéo gần khoảng cách, ngươi liền đừng giằng co, tiếp nhận a.”
“Không…!Rất kỳ quái.” Lâu Xuân Vũ cũng không phải là mất hứng, nàng phản đối chỉ là bởi vì cảm thấy kỳ quái.
Tống Tây Tử mỉm cười, hồi đáp cho Tống Giai một tin nhắn: Nàng mất hứng ngươi gọi nàng là tẩu tử, ngươi vẫn là đừng gọi nữa a.
Giai Giai giảm giảm đằng vu nhất*: Không không, ta gọi nàng là tẩu tử, trong lòng nàng kỳ thật đang vui a.
(*Ở đây vốn là Gia gia giảm giảm đằng vu nhất, nhưng mà từ Gia 加 và Giai 佳 cùng phát âm là Jiā, câu này hình như có nghĩa là cộng cộng trừ trừ về bằng một)
Tây Tử: Thật sao?
Giai Giai giảm giảm đằng vu nhất: Vô lý.
Ai có thể trốn được hoả nhãn kim tinh của ta.
Đúng rồi, ngươi chuẩn bị khi nói với gia đình chuyện của tẩu tử a, ba ba của ta muốn giới thiệu cho ngươi xem mắt một nam nhân.
Ta nghe trộm được, là một bác sĩ, tuổi trẻ tài cao tướng mạo anh tuấn.
Tây Tử: Giống Ngô Ngạn Tổ cũng vô dụng.
Ngươi dùng hết thảy biện pháp để giúp ta ngăn cản a, muốn ta tìm đối tượng là chuyện không thể nào, không cần vì ta mà tốn sức.
Giai Giai giảm giảm đằng vu nhất: Được rồi, nhưng mà ta có thể lấy lý do gì a, ta rốt cuộc cũng không thể nói thật.
Tây Tử: Cái đầu nhỏ của ngươi liền hoạt động một chút, giải quyết chuyện bên ba ba của ngươi.
Giai Giai giảm giảm đằng vu nhất: Ta hối hận nói với ngươi những chuyện này.
Ở độ tuổi này tại sao ta phải chịu đựng nhiều áp lực như vậy a.
Tây Tử: Xuân Vũ nói ngươi không cần mua nhiều đồ ăn vặt như vậy, nàng suy nghĩ thay ngươi, sợ tiền ngươi kiếm được không đủ để bù vào.
Giai Giai giảm giảm đằng vu nhất: Oan uổng a, mẹ của ta nói ta mua, mẹ của ta đều đã thanh toán lại cho ta rồi, chính bà muốn ăn, không phải là ta muốn ăn, bản thân ta cũng không có ăn bao nhiêu.
Tây Tử: Không thể nào.
Giai Giai giảm giảm đằng vu nhất: Thật sự chính là mẹ của ta ăn! Ta lừa ngươi ta là con heo nhỏ.
Bà rất thích ăn những thứ này, đúng rồi, đặc biệt là túi lưỡi vịt lần trước tẩu tử đưa cho ta liền ăn rất ngon, lại cay lại sảng khoái, ta còn chưa ăn mấy miếng đã bị mẹ của ta cầm đi, còn nói là sợ ta ăn nhiều ảnh hưởng đến chuyện phát triển, ta đều đã đến độ tuổi này rồi, ta còn phát triển cái gì, rõ ràng là bà muốn ăn.
Tây Tử: Được rồi, là ta hiểu lầm ngươi.
Còn có tại sao ngươi được ăn thử đồ ăn vạt, nàng cũng chưa từng cho ta nếm thử qua.
Giai Giai giảm giảm đằng vu nhất: Ngươi sẽ không đáng thương như vậy đi, ta mỗi ngày đều có rất nhiều đồ ăn vặt có thể ăn a.
Tây Tử: Hảo, ta biết rồi, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi a.
Tắt điện thoại, Tống Tây Tử có một lát ngây người, Lâu Xuân Vũ giống như thật sự chưa từng cho nàng thử qua đồ ăn vặt, những thứ bán trong cửa hàng, ngoại trừ ban đầu để ở nhà, nàng có cơ hội ăn thử một chút, phần lớn đều rất ít khi nhìn thấy ở nhà, Lâu Xuân Vũ sẽ không mang về nhà.
Nàng thật sự không để ý có thể ăn thử hay không, chính là so đo vì cái gì Tống Giai đều có, nàng lại không có?
Nghe những lời này của Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ sửng sốt một chút, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tống Tây Tử: “Ta nghĩ ngươi không thích ăn đồ ăn vặt.”
“Ta chưa từng nói qua a.” Tống Tây Tử cẩn thận nhớ lại một chút, nàng khẳng định chưa từng nói qua bản thân không thích ăn đồ ăn vặt.
“Có, chính là khi ta vừa chuyển nhà kho, ta nói với ngươi, chỗ này của ta có rất nhiều đồ ăn vặt, đều là sản phẩm mới, hỏi ngươi có muốn ăn thử hay không.”
Vừa nói như vậy, Tống Tây Tử liền nhớ tới, nhớ tới tiền căn hậu quả, sau đó liền cau mày đến càng lợi hại, “Khi đó chúng ta đang chiến tranh lạnh, ngươi nhớ không?”
Lâu Xuân Vũ le lưỡi, hình như là, khi đó thiếu chút nữa liền mặt cũng không thấy được rồi, đừng nói là tiếp nhận hảo ý của nàng.
“Vậy là ngươi muốn ăn hay không?” Lâu Xuân Vũ thiếu chút nữa đã cho rằng Tống Tây Tử đang cùng mình đòi thức ăn là hài tử chỉ mới tám tuổi.
“Ta không muốn ăn.” Tống Tây Tử bình tĩnh mà đứng lên, bất lộ thanh sắc mà đi vào phòng của mình.
Sau đó, trên mặt bàn xuất hiện thêm một chén thủy tinh, trong chén luôn không ngừng xuất hiện những món ăn vặt mới, thay đổi các chủng loại khác nhau.
Ngay cả Tống Giai cũng tới kháng nghị, nàng lên WeChat oán giận cùng Tống Tây Tử, nói hộ khách Nhật Bản cho biết đã gửi đến những viên kẹo nhân rượu trái cây rất dễ thương, nàng gần đây biểu hiện rất xuất sắc, đóng gói đặc biệt chăm chỉ, chính là muốn tẩu tử thưởng thức ăn cho mình, nhưng mà tẩu tử lại đem kẹo nhân rượu trái cây kia đóng gói mang về nhà, làm hại nàng không được ăn, nàng liền cảm thấy kì quái, bản thân tẩu tử không ăn a, vậy là đưa cho ai ăn a.
Tống Tây Tử nói nàng không biết.
Giai Giai giảm giảm đằng vu nhất: Vậy chính là có tiểu tam rồi, tỷ tỷ ngươi nhất định phải trông coi tẩu tử, không cần để nàng đem đồ ăn vặt đem cho tiểu tam bên ngoài.
Tống Tây Tử nói nàng đừng suy nghĩ miên man.
Khi đến tủ lạnh lấy đồ uống, ở trong tủ lạnh thấy được một hộp quà, phía trên dán giấy note, là chữ viết xinh đẹp của Lâu Xuân Vũ, viết cho Tây Tử a.
Tống Tây Tử mang theo tâm tình tò mò mà mở hộp quà này ra, bên trong là những viên kẹo mang màu sắc tươi đẹp, tạo hình là những trái tim rất nữ tính.
Nàng cầm lấy một viên cho vào trong miệng, vị ngọt cùng hương trái cây lan tỏa trên đầu lưỡi, bỗng nhiên trong một khoảnh khắc, lớp kẹo đường kia nổ tung, rượu trái cây được lớp kẹo đường kia bao bọc tan chảy ra, nổ tung trên đầu lưỡi, trước mắt dường như tràn ra một chùm pháo hoa nhỏ nhỏ.
Tống Tây Tử là người không thường ăn kép, đối với loại kẹo nhân rượu trái cây này cũng phải dành lời khen ngợi, sau đó nghĩ đến những lời nói của Tống Giai, nhịn không được mà bật cười trước tủ lạnh, nào có cái gì tiểu tam, người được cho ăn không phải là mình sao.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Độc giả: Ta muốn ăn kẹo!
Tác giả: Ta không có tiền mời các ngươi ăn kẹo, nhưng mà, ta có thể cho nhân vật chính ăn kẹo, dù sao cũng không cần tốn tiền.
Độc giả: Ăn kẹo ăn kẹo.
Tác giả: Được rồi, ngươi xem, được ăn đường rồi.