Bạn đang đọc Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi – Chương 43
Trong tháp ngà* của trường học, thời gian tĩnh tĩnh trôi qua, con người tựa như tảng đá nằm dưới đáy nước, nhìn năm tháng chảy qua thân thể, vô tình được bọt nước mài giũa, được mài giũa ra bộ dáng mà năm tháng chờ mong.
(*Tháp ngà chỉ là một khái niệm, và mọi người sử dụng nó để minh họa cho sự không thực tế của cuộc sống hoặc để tránh xa bóng tối của xã hội.)
Lâu Xuân Vũ cũng trôi qua cuộc sống giống như mọi người, làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, bận rộn học tập, nhàn rỗi chính là đem thanh xuân tốt đẹp nhất cống hiến vào chuyện quan trọng thứ hai, nàng đếm số tiền tiết kiệm càng ngày càng khả quan hơn của mình, tính tính toán toán chi tiêu trong năm nay một chút, rốt cuộc liền có cảm giác yên ổn.
Tại học kỳ hai đại nhất, Lâu Xuân Vũ đã tích lũy đủ tiền, sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, nàng mua vé máy bay đi Cambodia.
Điểm tốt nhất ở Thượng Hải chính là nơi này là một đô thị quốc tế, sân bay Thượng Hải mỗi ngày đều có thật nhiều chuyến bay cất cánh hạ cánh, mang theo mọi người muôn hình muôn vẻ đi đến khắp nói trên thế giới.
Lâu Xuân Vũ chính là tham khảo cẩm nang của Tống Tây Tử.
Những nơi Tống Tây Tử đã đi qua nàng đều nhớ kỹ, trong số đó có cẩm nang du lịch về Cambodia, người kia chính là đi bằng con đường bộ tự do dành cho khách balo, người kia lại đặc biệt yêu thích thách thức, sẽ muốn thử qua những thứ khác biệt, có thể nhìn ra, người kia là vừa tìm hiểu, vừa ghi chép lại, luôn có thể phát hiện ra những điều mới mẻ, cho nên trong cẩm nang của người kia có thể đọc được rất nhiều điều hay.
Những văn tự cùng ảnh chụp kia, đối với Lâu Xuân Vũ mà nói là quen thuộc hơn hết thảy, ở kiếp trước nàng đã xem qua, ở kiếp này, nàng càng là cẩn thận mà đọc qua rất nhiều lần.
Nơi nàng muốn đến, là nơi trong những tấm ảnh Tống Tây Tử đã chụp, phong cảnh nàng muốn nhìn thấy, cũng là phong cảnh mà Tống Tây Tử đã gặp qua.
Cho nên Lâu Xuân Vũ đem mục đích đặt ở Cambodia, cũng là bởi vì Tống Tây Tử.
Sau khi Lâu Xuân Vũ lên mạng làm hộ chiếu điện tử, mua vé máy bay, đặt một lữ quán dành cho người trẻ tuổi ở Siem Reap.
Sau đó Lâu Xuân Vũ đi đổi một ít USD, bởi vì ngân hàng đều là đổi tiền chẵn, trong cẩm nang kiến nghị nên đổi thêm một ít tiền lẻ, bởi vì mỗi chỗ ở bên kia đều cần tiền boa, nếu như chỉ có tiền chẵn liền sẽ rất phiền phức.
Chỉ là nhất thời nửa khắc Lâu Xuân Vũ không thể nghĩ được nên đi nơi nào để đổi tiền lẻ, là Liêu Dật Vân kiến nghị cho nàng, “Ngươi tìm Tống Tây Tử a, nghỉ hè nàng còn từng đi nước ngoài, ta nghĩ trong tay nàng khẳng định có rất nhiều tiền lẻ.”
Lâu Xuân Vũ là vì chuyện này mà đến hỏi Tống Tây Tử.
Vừa khéo chính là Tống Tây Tử thật đúng là có một chút, biết nàng cần đổi tiền, ở trong điện thoại Tống Tây Tử liền đáp ứng, chỉ là số tiền kia Tống Tây Tử đều để ở phòng ở ngoài trường, không có ở trong phòng ngủ, vì vậy hẹn hôm khác lại nói.
Tống Tây Tử đặc biệt từ trong nhà đem một ít những tờ USD vụn vụn vặt vặt giá trị thấp thu thập lại, sắp xếp một ít, gấp lại, cất vào trong một cái túi nhỏ, đưa đến phòng ngủ, đưa cho Lâu Xuân Vũ đổi tiền.
“Ta có thể hỏi một chút sao? Ngươi muốn USD làm gì? Xuất ngoại a.”
“Đúng vậy a, ta đã lên kế hoạch đi du lịch, bên kia cần dùng đến USD, nhưng mà khi ta đi ngân hàng đổi tiền bọn họ chỉ đổi tiền chẵn, không đổi tiền lẻ cho ta.
Là tiểu Vân nói ngươi có khả năng sẽ có, ta liền tìm ngươi hỗ trợ.
Cám ơn ngươi, bất quá ta đều đổi hết rồi, ngươi có đủ dùng hay không a?” Lâu Xuân Vũ đem từng đồng tiền lẻ lần lượt đếm xong, cuối cùng con số thu được, không khớp với con số Tống Tây Tử thông báo.
“Ta tạm thời cũng không cần đến, hơn nữa ngươi cũng không cần lo lắng cho ta, ta muốn tìm người đổi cũng rất thuận tiện.
Đúng rồi.” Tống Tây Tử cầm lấy cái ghế chuyển đến Lâu Xuân Vũ bên người vị trí.
Thân thể Lâu Xuân Vũ phản xạ có điều kiện mà xê dịch sang bên cạnh một chút, quá gần, hai người sóng vai, lúc nói chuyện có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
Tống Tây Tử hỏi: “Ngươi muốn đi đâu, có xa hay không? Tự đi hay là đi cùng đoàn?”
“Là tự đi.
Đi Cambodia, ta muốn xem Angkor Wat.
Bởi vì ta không muốn mệt mỏi như vậy, chỉ muốn đến một điểm tham quan, cho nên không có đi cùng đoàn.”
“Nơi đó a, ta đã từng đi qua, ta có thể cho ngươi tham khảo một chút, chờ một chút, ta có làm một cẩm nang được viết ở trang mạng trường, ta gởi qua cho ngươi xem một chút.” Nói xong Tống Tây Tử điểm mở trang mạng trường của mình, tìm từ mấu chốt, nàng nhớ kỳ nghỉ hè cao tam nàng đã từng đi đến Angkor Wat, sau khi trở về dành ra vài ngày, sắp xếp lại ảnh chụp, viết cẩm nang kỹ càng.
Nàng xem qua những chương cẩm nang mà mình viết, nhất nhất điểm mở, link nhắn cho Lâu Xuân Vũ qua QQ, “Ta chuyển đường link cho ngươi, ngươi xem qua cẩn thận, hy vọng sẽ hữu ích cho ngươi.”
Lâu Xuân Vũ kỳ thật đã sớm đem toàn bộ nhật ký của Tống Tây Tử đều xem qua một lần, nàng đi Angkor Wat càng là bởi vì nhìn thấy cẩm nang Tống Tây Tử viết, ý nghĩ kia là bị Tống Tây Tử ảnh hưởng mới sinh ra.
Chỉ là hiện tại khi nàng nhìn đến đường link mà Tống Tây Tử gởi cho mình, nàng liền cảm thấy rất bất an, giống như hành vi phạm tội ác tày trời khi mình rình coi cuộc sống của khác người, lúc này bị người trong cuộc bắt gặp.
Nàng muốn đem sự chật vật giấu vào một góc thật sâu trong lòng, hy vọng Tống Tây Tử không phát hiện ra những chuyện mà mình đã làm.
Đặc biệt khi lúc này mình vẫn đang ngồi bên cạnh nàng, hai người ngồi gần như vậy, gần như vậy, gần đến nỗi trái tim của mình bởi vì bối rối mà nhảy lên với nhịp điệu rối loạn.
“Nếu như có cái gì không hiểu ngươi liền nói với ta, ta cũng từng làm khách balo, chuyện ở bên kia làm ta vui vẻ nhất chính là thuê một chiếc xe gắn máy đi dạo ở khắp các phố lớn ngõ nhỏ, mẹ của ta lo lắng ta ở bên kia không hợp phong thổ, luôn khuyên ta không cần ăn quà vặt dọc đường, nhưng mà đến bên đó liền là nhập gia tùy tục, cho nên ta liền ăn uống rất vui vẻ, luôn không ngừng trải nghiệm, sau khi trở về ta phát hiện mình mập lên ba cân.
Hơn nữa giá cả bên kia rất thấp, ăn uống cũng rất tiện nghi.
Bất quá, ta vẫn là lo lắng ngươi sẽ ăn không quen.”
“Ta còn rất thích ăn món Tom Yum Goong và cà ri của Đông Nam Á bên kia, sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa ta liền chỉ đi vài ngày, ăn không quen ta liền mang theo vài gói mỳ liền tốt.”
“Như vậy rất rốt.
Ngươi có thể mua chút rong biển mang về, đồ ăn vặt ăn thật ngon.
Ta lần trước không ăn thử liền khá đáng tiếc, ngươi còn có thể đi spa, spa siêu cấp tiện nghi.”
Bất tri bất giác liền tán gẫu nửa giờ quanh đề tài này, thẳng đến khi những người khác trở về phòng, từ ngoài cửa liền nghe đến hai người trò chuyện vui vẻ như vậy, nhịn không được mà tò mò hỏi các nàng: “Các ngươi đang nói chuyện gì lại vui vẻ như vậy?”
“Nàng muốn xem Angkor Wat, ta chia sẻ kinh nghiệm với nàng.” Tống Tây Tử ngẩng đầu trả lời bạn cùng phòng.
“Angkor Wat, thật là trùng hợp a, đây không phải là nơi ngươi từng đi qua sao? Cẩm nang mà ngươi viết rất nổi tiếng, trong nhóm của ta có người gởi đường link bài viết của ngươi, ta còn điểm vào xem qua, lúc đó chỉ biết người viết cái này tên là Tống Tây Tử, còn nói danh tự rất đặc biệt, căn bản không nghĩ tới sẽ được sắp xesp vào cùng một phòng.
Ngươi nói có phải là có duyên hay không.”
“Đúng vậy a, ngươi nói duyên phận có phải là rất tuyệt vời hay không.” Tống Tây Tử đem những bình luận biết bên dưới bài cẩm nang của mình xem qua một lần, thật sự chính là không ít, đã hơn một nghìn bình luận rồi, mọi người xa lạ tích cực bình luận dưới bài đăng của nàng, còn có người mộ danh đến đăng ký trang của nàng.
Nàng cũng không biết bài viết này nổi danh như vậy.
“Đúng rồi, Xuân Vũ, ngươi tại sao lại muốn đi Angkor Wat?” Tống Tây Tử chính là thuận miệng mà hỏi ra câu hỏi này, nhưng mà khi những lời này thốt ra, Lâu Xuân Vũ bên cạnh bỗng nhiên liền im lặng, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn của nàng.
Lâu Xuân Vũ nói: “Ta nói ngươi đừng cười ta.”
“Ta sao lại cười ngươi?”
“Ta cũng xem cẩm nang của ngươi, ngươi đem nơi đó viết ra vô cùng đẹp, ảnh chụp cũng xinh đẹp như vậy, con người thật hấp dẫn, cho nên ta liền đặc biệt muốn đến đó một chút.” Lâu Xuân Vũ nói xong, hít sâu một hơi.
Lúc này Tống Tây Tử liền có chút xấu hổ, Lâu Xuân Vũ nói chưa dứt lời, đã nói ra nguyên nhân làm cho nàng bất ngờ, nàng không nghĩ tới Lâu Xuân Vũ nổi lên dũng khí xuất ngoại lại là bởi vì xem bài viết của mình.
“Rất tốt, đi ra ngoài xem một chút, xem qua những phong cảnh bất đồng.” Bàn tay Tống Tây Tử cầm lấy con chuột đang tùy ý điểm trên bài viết của mình.
“Ân ân.” Lâu Xuân Vũ nhịn không được mà nhìn sườn mặt Tống Tây Tử thêm vài lần, đem sắc mặt của nàng thu vào trong lòng mình.
Ở thế giới trong mộng kia, là vài năm sau nàng mới có cơ hội nhìn thấy ảnh chụp lữ hành của Tống Tây Tử, trong tấm ảnh Tống Tây Tử mặc bộ áo liền quần màu đỏ, sắc thái tươi đẹp chói mắt, tạo thành sự đối lập rõ ràng với tòa thành di tích cổ u ám thần bí phía sau nàng.
Khi đó Tống Tây Tử chính là bộ dáng vừa trưởng thành.
Lúc đó nàng đã cảm thấy Tống Tây Tử ở độ tuổi này, thoạt nhìn liền đặc biệt xinh đẹp, là loại xinh đẹp vừa đơn thuần vừa phô trương, nàng bởi vì hâm mộ, liền tưởng tượng qua nếu như mình có thể đứng ở bên cạnh người kia, cùng người kia cùng nhau được in hình trên tấm ảnh kia, trở thành hồi ức.
Mà lúc này, nàng xuất hiện cũng đã chậm, nàng không thể làm người bên cạnh Tống Tây Tử trong tấm ảnh kia, lại muốn đi đến nơi mà Tống Tây Tử từng đi qua, đứng ở cùng một nơi trong tấm ảnh kia.
Lâu Xuân Vũ biến mất khỏi trường học trong vài ngày, ngoại trừ vài người trong phòng 401, cũng không có quấy nhiễu đến người khác.
Khi nàng trở về, nàng mang theo một rương đầy đồ ăn vặt chia cho mọi người trong phòng, cũng mang về một ít vật lưu niệm, những thứ này đều là những thứ nàng mua được ở khu chợ địa phương sau một phen cò kè mặc cả.
Nàng dành vài ngày ở vùng nhiệt đới ấm áp, lây nhiễm sự nhiệt tình bên kia, khi nàng trở về mang trên mặt nụ cười sáng lạn, trong mắt giống như lóe sáng.
Nàng ở Phnom Penh năm ngày, mặc chiếc váy có họa tiết nhiệt đới, mang dép flip flops, cò kè mặc cả ăn những quán ven đường, cò kè mặc cả uống những hàng nước trái cây ven đường, đi taxi càng là cùng dân bản xứ trả giá đến bất diệc nhạc hồ, loại trầm mặc ban đầu của nàng bị cái nắng thiêu đốt ở nơi đây hông khô, nàng bỏ xuống sự hướng nội bình thường, ở nơi này lớn mật mà cùng người xa lạ nói chuyện phiếm, khi người khác tặng cho nàng những nụ cười, nàng cũng không keo kiệt mà dùng dáng tươi cười đáp lại.
Ở Angkor Wat, nàng để lại rất nhiều ảnh chụp, thuê camera ở nơi chuyên cho thuê camera, nàng lữ hành một mình, không có cách nào tự chụp ảnh, nàng chỉ có thể mở miệng nhờ người qua đường hỗ trợ.
Ở Angkor Wat nàng gặp hai nữ sinh Hàng Châu đi du lịch cùng nhau, tuổi tác xấp xỉ nàng, thậm chí còn đi cùng nàng, trên đường đi giúp nàng chụp rất nhiều ảnh chụp.
Lúc trở về nàng mang theo vài cuộn phim trở về.
Sau khi trở về nàng mang ra tiệm giặt Kodak cạnh trường để rửa.
Điểm tốt của ảnh chụp chính là khắp nơi đều có kinh hỉ, ánh sáng và khung cảnh được lưu lại trong khoảnh khắc chụp ảnh, trong một khắc kia những con người sống động được lưu giữ trong tấm ảnh, về sau mỗi lần lật xem đều sẽ biến thành hồi ức.
Ngày thứ hai sau khi Lâu Xuân Vũ trở về, Tống Tây Tử gặp được Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ mang cho nàng một ít đồ ăn vặt, một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ tương đối lớn, còn có một chiếc vòng tay, khi đi dạo chợ đêm, nàng nhìn thấy đồ trang trí bằng gỗ, là một con mèo gỗ có đôi mắt thật to, thần sắc chất phác, đặc biệt khoa trương.
Nàng lúc đó nghĩ đều không cần nghĩ liền muốn mua, chủ tiệm trẻ tuổi luôn cường điệu đây là chế phẩm thủ công của hắn, đó là hình điêu khắc lấy nguyên mẫu từ con mèo tên là Kitty mà hắn nuôi dưỡng, vật trang trí này ngưng kết tâm huyết của hắn, cho nên không giảm giá, không thể bán rẻ.
Lâu Xuân Vũ bị sự thành khẩn của hắn làm cảm động, điểm mềm mại nào đó trong lòng bị xúc động đến, nàng không có trả giá tới thấp nhất, mà là có chút lưu lại một điểm không gian, chỉ trả giá một chút liền thanh toán.
Đợi đến khi nàng ôm lấy con mèo gỗ kia đi dạo chợ đêm, liền nhìn thấy có ít nhất ba gian hàng bán cùng loại sản phẩm kia, nàng bỗng nhiên ý thức được bản thân mềm lòng có chút dễ dàng.
Mà một lễ vật khác được Tống Tây Tử cầm trong tay, Lâu Xuân Vũ là mua vào ngày cuối cùng đi dạo chợ đêm, vòng tay màu sắc tươi đẹp, được dệt bằng một loại cây rất bền của địa phương.
Lúc đó Lâu Xuân Vũ chọn cái này nguyên nhân rất đơn giản, nàng xúc động nhất thời liền mua, phát hiện rõ ràng là không rẻ, sau khi trở lại lữ quán nàng đã xem kỹ qua chiếc vòng tay, mới nhận ra rằng lý do mà nàng mua nó là vì hoa văn trên đó trông giống như một chữ Tây.
Mà Tống Tây Tử cũng chú ý tới, còn cho rằng Lâu Xuân Vũ đặc biệt nhờ thợ thủ công dệt ra, liền muốn đeo lên ngay lập tức.
Lâu Xuân Vũ tiếp nhận vòng tay, Tống Tây Tử lập tức vươn cổ tay ra, kéo ống tay áo lên, “Cám ơn lễ vật của ngươi, ta rất thích.”
“Ta cũng mua những thứ không quá đắt, chính là một vài thứ không đáng giá.
Ngươi không chê thì tốt rồi.” Lâu Xuân Vũ đem vòng tay đeo lên cho Tống Tây Tử, cổ tay Tống Tây Tử nho nhỏ, sau khi mang lên, không biết là do bàn tay Tống Tây Tử nhìn đẹp mắt, hay là bản thân vòng tay rất đặc biệt, chiếc vòng tay bằng thực vật khiêm tốn đã trở thành điểm sáng trên cổ tay của Tống Tây Tử.
“Đưa tặng lễ vật, cao hứng cũng không kịp, làm sao lại còn chén cá chọn canh, vậy thật chính là không biết đủ.
Ta không gạt ngươi, ta thật sự vô cùng thích.” Tống Tây Tử dùng tay trái nhẹ nhàng vỗ về vòng tay trên cổ tay phải, mới đeo lên nàng liền đã cảm thấy rất yêu thích.
“Ta không nói ngươi gạt ta.” Lâu Xuân Vũ có thể đem tâm ý của mình đưa ra ngoài, được Tống Tây Tử tiếp nhận, nàng liền thỏa mãn.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Lâu Xuân Vũ: Lần này trọng sinh, ta có một mơ ước, ta muốn đi qua những nơi Tống Tây Tử từng đi qua, cũng xem như đã cùng nàng đi qua những nơi đó.
Tống Tây Tử: Ta một người sống sờ sờ ở đây, ngươi không nhìn thấy ta sao? Không thể cùng ta đi một lần sao?