Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 13


Bạn đang đọc Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi – Chương 13


Trong mộng, mẹ của nàng không hỏi nàng muốn cái gì, chỉ là mua cho nàng một cái điện thoại di động.
Lâu Xuân Vũ cho rằng cha mẹ sẽ không đồng ý cho nàng mua máy tính, trong nhà cảm thấy mua máy tính phí tổn không nhỏ, huống chi Lâu Xuân Vũ muốn mua chính là một cái laptop.
Bất quá nàng lại nghĩ, tiền này là chính nàng làm thêm kiếm được, nàng muốn dùng thế nào chính là chuyện của nàng, cha mẹ nếu muốn ngăn cản, cũng không thể ngăn cản được quyết định của nàng.
Đã có tiền tự mình kiếm được, lực lượng của Lâu Xuân Vũ cũng đủ một chút, trên đường nàng đạp xe lên lớp, trong lòng lặng lẽ nghĩ đến dự định tiếp theo.
Chờ lên đại học, nàng có thể sẽ không còn nhiều thời gian như vậy để đi làm thêm, đại nhất khẳng định là không được, đại nhất việc học bận rộn, lịch học hầu như được xếp kín mỗi ngày, ngoại trừ thứ bảy chủ nhật còn có thể hơi rảnh một chút.
Mặc dù là từng trải qua cuộc sống bốn năm đại học, khi một lần nữa trở lại làm đệ tử, Lâu Xuân Vũ cũng không cảm thấy thoải mái, chuyên ngành khác biệt, hoàn cảnh khác biệt, nàng tương đương là học lại bốn năm, chuyện phải đối mặt chính là tránh không khỏi.
Sau khi giảng bài xong, mẹ của Đổng Giai Văn lưu Lâu Xuân Vũ lại ăn điểm tâm, trong lúc tán gẫu nghe nói Lâu Xuân Vũ là đi Thượng Hải học đại học, cách xa như vậy, sau này trở về cũng bất tiện, liền cảm thấy rất đáng tiếc.
“Nếu như Lâu lão sư có thể dạy Giai Văn lâu một chút thì tốt rồi, ta cũng có thể yên tâm một chút, các lão sư khác ta thật lo lắng, lúc trước ta đi tìm một sinh viên dạy tại nhà, ta không phải nói nàng dạy không tốt, nàng chỉ dạy những thứ trong sách giáo khoa, những thứ khác nàng sẽ không dạy, nàng cũng là đệ tử.” Mẹ của Đổng Giai Văn thở dài, “Ta là hy vọng khẩu ngữ của nữ nhi của ta được luyện thêm một chút, sau này ra nước ngoài sinh hoạt cũng có thể phát huy được tác dụng.”
Giống như vô tình được gia trưởng khen ngợi, trong lòng Lâu Xuân Vũ có một chút hư vinh rồi.
“Sau này các kỳ nghỉ hè nghỉ đông lão sư có thế tiếp tục về đây dạy thêm không?” Mẹ của Đổng Giai Văn muốn xác định kế hoạch trong vài năm tới của nàng, lão sư tốt như vậy liền khó tìm, chủ yếu nhất là thu phí thấp, hiệu quả kinh tế cso.
Lâu Xuân Vũ suy nghĩ một chút, nàng còn chưa nghĩ tới sau khi lên đại học sẽ như thế nào, nhưng mà khẳng định là sẽ làm thêm, chỉ cần nàng có thể chú ý chăm chỉ học tập, không ảnh hưởng chuyện đi học, nàng là cân nhắc tận khả năng kiếm nhiều tiền một chút.
Về phần nghỉ hè nghỉ đông trở về? Nàng suy nghĩ một chút, nếu như dễ dàng hứa hẹn, làm người ta chờ mong vô ích, bản thân lại có kế hoạch khác, đây không phải là để lỡ chuyện của người ta sao.
“A di, ngươi có thể tiếp nhận chuyện dạy học từ xa sao?”
“A? Dạy học từ xa? Từ xa làm sao học tập a? A di quê mùa rồi, không hiểu được.”
Trong một khoảnh khắc này, mạch suy nghĩ của Lâu Xuân Vũ liền mở rộng, nàng bối rối không biết là có thể trở về hay là có thể làm được những chuyện này hay không, người không có ở đây, nhưng mà không có nghĩa là không thể lên lớp.

Đây không phải là còn có internet sao, internet trở nên phổ biến, mọi người cũng sẽ bắt đầu tiếp nhận chuyện dạy học trực tuyến, trong tương lai thậm chí trở thành một loại xu thế.


Ngay cả công ty đào tạo của Tống Tây Tử sau này cũng liên kết với các lão sư, làm đào tạo trực tuyến, Tống Tây Tử thậm chí còn nghĩ ra một kế hoạch ươm mầm cho các lão sư chính yếu, đem vài vị lão sư trong tay kinh doanh trên Weibo, thường xuyên đưa những khóa học miễn phí lên các nền tảng xã hội, hấp dẫn được rất nhiều người hâm mộ.
Chỉ là Lâu Xuân Vũ còn chưa biết lúc này gia trưởng đối với phương thức này có thể chấp nhận tới đâu, nàng nói: “Ta cùng Đổng Giai Văn còn có Thi Bình Bình trao đổi QQ, chúng ta bình thường đều có thể giữ liên lạc, nếu như có vấn đề gì có thể trao đổi trực tuyến, nếu muốn lên lớp cũng không phải là không có cách, có thể thông qua video trực tuyến trên máy tính.

Tuy rằng người không có biện pháp gặp mặt, nhưng mà học tập hẳn là sẽ không để lỡ.”
“Như vậy sao.” Mẹ của Đổng Giai Văn dường như chưa thể chấp nhận những điều mới mẻ này.
Trong lòng Lâu Xuân Vũ tự giễu, nếu đổi lại là nàng, cũng sẽ không lập tức liền tin rằng hài từ có thể học được tri thức thông qua máy tính.

Phản ứng của mẹ Đổng Giai Văn là nằm trong dự liệu của nàng.
Cho nên nàng cũng không có cái gì thất vọng.
Lên lớp cho Liễu Quỳnh Anh, không thể thoải mái như khi lên lớp với hai nữ hài tử kia, mẹ của Liễu Quỳnh Anh có đôi khi liền xách ghế ngồi ở bên cạnh dự thính, hơn nữa có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh nghe cả một tiết khóa.
Liễu Quỳnh Anh cùng Lâu Xuân Vũ lên lớp dưới sự giám sát của Liễu mẹ, đặc biệt là Lâu Xuân Vũ, nếu như năng lực chịu đựng của tâm lý thấp một chút, lúc này liền sẽ bị áp lực đánh sụp.
Sau khi tan lớp Liễu mẹ còn có thể giữ Lâu Xuân Vũ lại, hỏi một chút vấn đề, cũng may Lâu Xuân Vũ có nền tảng sư phạm, cho nên Liễu mẹ đối với nàng đại khái là hài lòng, ít nhất từ quan sát bản thân của Lâu Xuân Vũ chính là như vậy không sai.
Khi biết Lâu Xuân Vũ thi đậu đại học, Liễu mẹ còn đặc biệt cho Lâu Xuân Vũ một cái hồng bao, Lâu Xuân Vũ không dám nhận, đẩy trở về nói nàng không thể nhận hồng bao của Liễu mẹ.
Liễu mẹ cứng rắn nhét vào trong túi của nàng, nói: “Ngươi cầm lấy, tiền này là a di cho ngươi, những ngày này thật sự là vất vả cho ngươi rồi, ngươi tuổi còn nhỏ mỗi ngày đều phải lên lớp, nếu như ngươi là nữ nhi của ta, ta không biết có bao nhiêu vui vẻ a.

Còn có a, không đơn thuần chỉ là cảm tạ ngươi giao dạy thêm cho nữ nhi của ta, cũng là cám ơn ngươi đã làm một tấm gương tốt cho nữ nhi của ta, thuận tiện ké một chút không khí vui mừng a.

Cầm lấy cầm lấy.”
“Cám ơn a di.” Lâu Xuân Vũ chối từ không được, liền nhận lấy hồng bao.

Ở trong hồng bao để hai tờ 100 nhân dân tệ mới tinh, số tiền trong hồng bao đối với người còn là đệ tử như Lâu Xuân Vũ mà nói chính là một phần nỗi lòng nặng trĩu.
Nàng lựa một cuốn sổ trong cửa hàng văn phòng phẩm, trên trang đầu tiên của cuốn sổ, nàng trích dẫn một câu thơ của Lý Bạch thơ đưa cho Liễu Quỳnh Anh “Đại bàng nhất nhật đồng phong khởi.

Phù dao trực thượng cửu vạn lý”.
(*Đại bàng một ngày bay lên cùng gió.

Bay thẳng một mạch chín vạn dặm.

Câu thơ trong bài thơ Thượng Lý Ung của Lý Bạch)
Nàng lại đến tiệm sách chọn lựa thật kỹ vừa khéo tìm ra hai quyển du ký* phổ biến hành văn dễ hiểu hình ảnh xinh đẹp để đưa cho Đổng Giai Văn cùng Thi Bình Bình.
(*Là một kiểu ghi chép lại hành trình, ngày nay còn dùng để chỉ những bài viết ghi lại kinh nghiệm du lịch.)
Kết thúc buổi dạy học ngày cuối cùng, Lâu Xuân Vũ nhận được lương của nàng, thậm chí so với dự tính còn nhiều hơn một chút, lớp buổi sáng ở nhà Liễu Quỳnh Anh, Liễu mẹ còn chuẩn bị một ít lễ vật cho nàng, để nàng mang đi, không cho phép nàng cự tuyệt.
Trước khi đi nàng cùng Liễu Quỳnh Anh trao đổi tài khoản QQ cùng số điện thoại di động, sau này nếu như có vấn đề gì có thể hỏi nàng.

Nếu như là vấn đề về việc học, nếu nàng đủ khả năng liền sẽ giúp Liễu Quỳnh Anh giải đáp.
Đến xế chiều khi nói tạm biệt cùng Đổng Giai Văn và Thi Bình Bình, tiểu cô nương còn là học sinh tiểu học khống chế không nổi tâm tình, liền bật khóc, Lâu Xuân Vũ cũng không thể chịu được bầu không khí ly biệt, khóe mắt có chút ngấn nước.
Cùng tiểu cô nương nhất nhất ôm một cái, đáp ứng về sau sẽ thường liên hệ, mới đem đệ tử dỗ dành tốt.

Còn hai tuần lễ sẽ đến ngày đến trường, Lâu Xuân Vũ đã chuẩn bị mọi thứ trước khi khai giảng.
Những đồ dùng cần thiết trong trường sẽ được phân phát sau khi khai giảng, không cần tự mình chuẩn bị, cần mang thêm một ít quần áo giầy dép đơn giản, cộng thêm nhu yếu phẩm sinh hoạt.
Lâu Xuân Vũ nhớ rõ khi bản thân mới vừa lên cao trung, nàng đã rất độc lập, mọi thứ đều là tự nàng chuẩn bị, ngay cả đi đến trường học đăng ký đều không có cha mẹ cùng đi, sau khi nàng đi vào phòng ở nhìn đến một phòng tràn đầy gia trưởng, vô cùng náo nhiệt, cha mẹ người khác vội vàng trải giường chiếu quét dọn gian phòng cho hài tử, nàng một mình lặng yên sắp xếp lại giường, đem đồ vật phân loại, làm quen với khuôn viên nhà trường.
Mà lần này là đi Thượng Hải, từ nơi này xuất phát Lâu Xuân Vũ phải ngồi xe di chuyển ba bốn giờ, đến nhà ga, lại phải đổi xe.
Khi Lâu mẹ cùng Lâu ba thương lượng có cần đưa nữ nhi đến trường học hay không, Lâu Xuân Vũ đã tìm hiểu xong lộ trình, chỉ chờ ngày khai giảng.
Năng lực hành động của Lâu Xuân Vũ khiến Lâu mẹ cảm thấy theo không kịp, về nhà một lần, Lâu Xuân Vũ đã mua máy tính, chỉ trong chớp mắt, hành lý của Lâu Xuân Vũ đều đã thu thập xong, bà muốn ra tay hỗ trợ sắp xếp lại quần áo, Lâu Xuân Vũ nói, quần áo mùa hè đều đã hảo hảo thu thập.
“Thời tiết lạnh làm sao bây giờ, có mang theo quần áo dầy một chút hay không.” Lâu mẹ lật ra quần áo Lâu Xuân Vũ đã sắp xếp tốt, liền chỉ có vài bộ hơi mỏng, ngay cả áo khoác đều không có.
Lâu Xuân Vũ nói: “Không cần mang theo, con đến Thượng Hải lại mua mới.”
Lâu mẹ có đầy một bụng những lời muốn nói, Lâu Xuân Vũ biết rõ, cho nên nàng trước một bước mà đóng cửa lại, làm cho Lâu mẹ không còn lời nào để nói.
Trước khi cánh cửa đóng lại, Lâu mẹ có thể nhìn thấy rõ ràng màn hình laptop để trên bàn của Lâu Xuân Vũ.
Bà có chút tức ngực, đã cảm thấy nữ nhi giống như thật sự không phải là nữ nhi mà mình từng biết, đôi khi luôn có một loại cảm giác bất lực đối với nàng.
Đứng ở trước cửa phòng Lâu Xuân Vũ hồi lâu, Lâu mẹ mới dọn dẹp xong tâm tình phức tạp mà rời khỏi.
Lâu Xuân Vũ không biết mẹ của mình đã đứng trước cửa thật lâu cũng không biết bà đã suy nghĩ rất nhiều.
Sau khi mua máy tính trở về, trong nhà không có mạng cũng là một vấn đề đau đầu.
Cũng may bên nhà hàng xóm có mạng, sau khi Lâu Xuân Vũ cùng hàng xóm thương lượng, liền mượn hắn một đầu cắm, cắm cáp internet, điều chỉnh thử vài lần, mới kết nối được internet.
Sau khi lên mạng nàng đăng nhập vào QQ của mình, đem danh sách những đồng học lúc trước sắp xếp lại.
Cũng nhìn thấy ứng dụng kết bạn từ nhóm sinh viên trong trường, nàng cũng được xếp vào một nhóm.
Nàng thêm số của phụ đạo viên*, phụ đạo viên đã thêm nàng vào nhóm, sau khi đồng ý, trước khi vào nhóm đầu tiên nàng nhìn vào danh sách thành viên ở phía bên phải, nàng tìm kiếm cái tên Tống Tây Tử, vừa rồi phụ đạo viên mới tham gia nhóm đã kêu gọi mọi người đổi thành tên thật, nàng tìm một vòng cũng không nhìn thấy cái tên Tống Tây Tử, không biết là nên thất lạc hay là nên yên lòng.
(*Kiểu như giáo viên phụ trách, người hướng dẫn)
Nàng thấp thỏm không yên đơn giản giới thiệu bản thân một chút, sửa xong danh tự liền yên tĩnh ngồi ngây người ở trong góc không lên tiếng.
Sau đó nàng đăng ký trên mạng nội bộ của trường, vài năm sau nơi này sẽ trở thành một trang web lịch sử, phát triển rất rực rõ, sau khi nàng đăng ký liền tìm kiếm danh tự Tống Tây Tử, quả nhiên nàng liền tìm được.
Nàng nhìn thấy tấm ảnh chân dung kia, trong lòng có một thanh âm đang vội vàng kêu gọi: Là nàng, chính là nàng, nhanh một chút nhìn xem, để cho ta nhìn qua một lần, đứng từ vị trí của một người xa lạ, thầm muốn quan tâm người kia đã sống như thế nào.

Nhưng mà Tống Tây Tử làm sao lại cần một người xa lạ quan tâm.
Tống Tây Tử có rất nhiều bằng hữu trên mạng, cùng người xa lạ cũng có thể tán ngẫu thành một đoàn.

Cuộc sống của nàng phong phú khiến cho Lâu Xuân Vũ nhìn cũng không kịp nhìn.
Mà ở nơi này, Lâu Xuân Vũ thấy được một Tống Tây Tử khác, không phải là hình ảnh phiến diện trong trí nhớ, mà là một Tống Tây Tử hoạt bát sinh động sẽ oán giận sẽ nói đùa tự giễu.
Trên bài viết của Tống Tây Tử ghi lại những công việc bán thời gian của nàng, nàng lầm đường lỡ bước, bị bạn xấu kéo đi tuyển sinh trong kỳ nghỉ hè, âm thầm dùng máy in của ba ba để in quảng cáo, sau khi bị ba ba phát hiện thiếu chút nữa đã bị lộ chuyện, trời ngày hè rất nóng liền đạp xe đi phát tờ rơi, chỉ đổi lấy một chai nước khoáng, hai người học trưởng keo kiệt liền một chai cocacola đều không đành lòng mua cho nàng, nàng tức giận đến mức đòi tiền lương cao gấp đôi.
Nàng cũng viết việc đầu tiên nàng làm sau khi nhận lương từ công việc bán thời gian chính là đi du lịch, sống ngoài ký túc xa, tạm thời đi tham quan một địa điểm thu hút, kết quả thiếu chút nữa đã không có cách nào trở về.
Lâu Xuân Vũ không dám kết bạn với Tống Tây Tử, sau khi đánh dấu trang của nàng, liền dành cả một ngày để xem qua tất cả những bài viết của nàng.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tống Tây Tử: Ta xác định ta là bị theo dõi, có một tài khoản mỗi ngày đều truy cập vào trang của ta, phía dưới mỗi bài viết đều có ghi lại những lần truy cập của nàng.
Học trưởng: Ngươi không nên suy nghĩ lung tung, ngươi nên nghĩ đến mặt tích cực, có lẽ là mẹ của ngươi quan tâm ngươi, cho nên đăng ký tài khoản đến theo dõi tình hình mới của ngươi?
Tống Tây Tử: Ta đây tình nguyện là bị theo dõi…
Học trưởng: Tin nhắn quấy rối còn gởi tới sao? Có muốn ta giúp ngươi một tay báo cảnh sát hay không?
Tống Tây Tử: Vẫn là thôi đi.

Báo cảnh sát quá nghiêm trọng.

Ta nghĩ có lẽ là người ta vô ý nhắn nhầm…
Học trưởng: A ~~~~~
Tống Tây Tử:…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.