Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung

Chương 45


Đọc truyện Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung – Chương 45

Edit: Cám

Lời vừa nói ra Tư Hằng liền cảm thấy không ổn.

Một tay thu hồi đoản kiếm trước mặt Y Chu, tay khác đem bảo kiếm trả lại cho đồ đệ: “Quên đi, vừa rồi ta chỉ nói giỡn thôi, thanh kiếm này của ngươi đã đặt tên chưa?”

Y Chu cũng bị mấy lời vừa nãy của Tư Hằng làm cho sửng sốt, cho nên phản ứng chậm nửa nhịp.

Hắn lắc đầu, tiếp nhận kiếm Tư Hằng đưa qua, đưa mắt nhìn, lại hỏi y: “Sư phụ không phải nói kiếm tu chỉ có thể có một thanh kiếm thôi sao?”

“Cái này có chút đặc biệt.” Tư Hằng nghĩ nghĩ nói: “Thanh kiếm đầu tiên kiếm tu đúc được mục đích là muốn hiểu rõ hơn về kiếm, về sau khi đúc linh kiếm bản mệnh sẽ thông thuận hơn. Linh kiếm bản mệnh cùng nó phụ thuộc vào nhau, cho nên cũng không có vấn đề gì.”

Tư Hằng lại bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, chỉ có thể nhìn không thể dùng.”

Y Chu cạn lời, Thiên Ngoại Huyền Thiết hắn còn nâng không nổi, bất giác đối với việc rèn luyện linh kiếm trong tương lai sinh ra sợ hãi.

Bá đáo muốn chết!

“Sư phụ vừa rồi nói cùng ta đổi kiếm.” Y Chu nói: “Linh kiếm bản mệnh của ngươi sẽ không sinh khí chứ?”

Hắn vừa hỏi ra, sắc mặt Tư Hằng liền có chút kì quái.

Tựa hồ là xấu hổ, lại tựa hồ như có chút tức giận.

Y là giận chính mình.

“Sư phụ?”

Nghe được tiểu đồ đệ gọi, Tư Hằng hồi phục tinh thần, nén lại cảm xúc dao động, chỉ vào thanh kiếm trên tay Y Chu nói: “Kiếm này không được tùy ý đưa cho người khác.”

Phần lớn kiếm tu đều cao ngạo, độc lai độc vãng, bất cận thân tình, ngoại trừ kiếm thì không còn sở trường gì khác.

Cho nên đại đa số kiếm tu đều rất nghèo.

Nhóm kiếm tu nghèo cũng có thời điểm gặp được người mình ái mộ, vì vậy liền đem thanh kiếm đầu tiên mình đúc thành đem ra làm tín vật định tình, ý nghĩa cực kì độc đáo.

Loại truyền thống này không biết bắt đầu diễn ra từ khi nào nhưng vẫn kéo dài tới ngày nay, có điều người nhận không còn giới hạn là ái nhân, mà cũng có thể đem tặng cho hảo hữu hoặc thân bằng.

Nếu hai kiếm tu cùng trao đổi bảo kiếm, vậy linh kiếm bản mạng tâm linh tương thông đương nhiên cũng tiếp thu.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tư Hằng theo bản năng liền muốn cùng Y Chu đổi kiếm, đây là thanh kiếm đầu tiên do đồ đệ mình nuôi lớn luyện thành, với y mà nói ý nghĩa cực kì phi phàm.

Nhưng Tư Hằng cuối cùng cũng buông bỏ suy nghĩ này.

Y Chu từ lúc mở mắt ra tới nay, những thứ thấy được hiểu được cũng không nhiều, Tư Hằng rất có tự tin nếu y muốn, Y Chu nhất định sẽ cho.

Nhưng nếu về sau Y Chu gặp được bằng hữu cùng chung chí hướng hoặc là đạo lữ của hắn thì sao?

Y không thể không suy xét tới những việc này.


Y Chu nghe Tư Hằng nói, cũng không có bao nhiêu cảm xúc, hắn nhìn lại thanh kiếm trong tay, tuy rằng có ý nghĩa kỷ niệm, khó khăn lắm mới có được, nhưng bất quá cũng chỉ là một thanh kiếm mà thôi, nếu sư phụ muốn thì cho thôi, không có thứ gì so với sư phụ quan trọng hơn.

Đối với hành động của Y Chu, Tư Hằng lắc đầu cười nhạt, đưa tay ngăn lại động tác của hắn.

Y nói: “Chờ ngươi lớn lên một chút rồi quyết định.”

Thái dương ngả về tây, phủ lên người đem bóng hai người kéo dài, Y Chu hơi cúi đầu, hai người đứng nhau một khoảng, nhưng chiếc bóng cơ hồ lại ngang nhau.

Y Chu bĩu bĩu môi, “nga” một tiếng, đột nhiên lại ngẩng đầu hỏi: “Ta có khi nào không thể cao lên hay không nha?”

Cảm thấy càng nghĩ càng có khả năng, nửa năm này hắn cảm thấy mình không cao lên được tí ti nào!

Đối mặt với vấn đề này, Tư Hằng bật cười, không tỏ vẻ gì, chỉ nói Kim Đan Kỳ có trọng tố thân thể.

Vì thế Y Chu mới yên tâm.

Thanh kiếm Y Chu đúc thành có tên là Thường Thiên, sau khi luyện thành, hắn đều dùng thanh kiếm này luyện công khóa mỗi ngày.

Thanh kiếm dùng thất tinh thiết đúc thành so với kiếm gỗ nặng hơn rất nhiều, Y Chu dùng hồi lâu mới thích ứng được, ban đầu chỉ vẫy tay một cái cánh tay đã đau nhức khó nhịn, đến hiện tại đã thông thuận luyện xong tất cả chiêu thức.

Từ Ly Hận Thiên trở về đã hơn một năm, chuyện xảy ra trên tiệc mừng thọ cuối cùng cũng bị truyền ra.

Y Chu sinh hoạt đơn giản, mỗi ngày ngoài luyện kiếm, luyện thân pháp thì chính là cùng người khác luận bàn, chuyện về Ly Hận Thiên cũng là lúc hắn ra ngoài nghe được từ miệng đệ tử nội môn.

Nghe nói Lạc Hà Tông cầm đầu tụ tập một đám môn phái, yêu cầu Ly Hận Thiên đối với chuyện Ma Môn đưa ra một lời giải thích.

Bọn họ đều có tên trong danh sách chúc thọ lần đó, đều bị Ly Hận Thiên khấu lưu người, trong đó có vài đệ tử của một số tông môn đột nhiên biến mất.

Quan trọng là người đứng ta lần này thực lực không tầm thường.

Cầm đầu Lạc Hà Tông có một vị thái thượng trưởng lão, mấy năm trước vừa đột phá Động Hư, mới hơn 4000 tuổi, nếu không có gì ngoài ý muốn, ông còn có thể phù hộ tông môn 5000 năm.

Nếu trong thời gian đó có thể tấn chức đến đại thành, có khả năng sẽ trở thành người đứng đầu Tu Chân giới.

“Tu Chân giới từ sau khi Phi Tinh chân nhân phi thăng, cho từng có người nào đột phá đến đại thành, chưởng môn sáu phái bất quá cũng chỉ là Động Hư mà thôi.” Bên ngoài có người nhỏ giọng nghị luận: “Nếu ta là tông chủ Lạc Hà Tông, khẳng định cũng sẽ làm như vậy. Nếu thật sự có thể đạp đổ Ly Hận Thiên chính mình thượng vị, chỗ tốt có được cũng nhiều hơn, lại nói có tên trong sáu phái uy phong cỡ nào chứ.”

“Được rồi, ngươi cũng có phải tông chủ đâu, trước đột phá Kim Đan đi rồi nói.” Một đệ tử khác cười nhạo hắn: “Hơn nữa thời gian Thiên Nữ Ly Hận Thiên tấn chức Động Hư so với thái thượng trưởng lão Lạc Hà Tông còn sớm hơn nhiều.”

“Cảnh giới Thiên Nữ vốn không phải tự mình tu luyện được, cùng thái thượng trưởng lão Lạc Hà Tông ai thắng ai thua còn chưa biết được.”

“Sao lại không phải tự mình tu luyện chứ, Thiên Nữ tại Động Hư ngây người mấy trăm năm, tuyệt đối hiểu rõ Thiên Đạo hơn thái thượng trưởng lão Lạc Hà Tông mới tấn chức kia nhiều.”

“Tu vi cũng không phải tự mình khổ tu, sao ngươi biết Thiên Nữ có thể hiểu Thiên Đạo?”

“Chúng ta đều không phải Động Hư kỳ, hiểu được hay không hiểu được Thiên Đạo cũng không nói rõ đươc.” Một người khác phản bác: “Nhưng 2000 năm trước đó, chính là có một Động Hư đại năng thua trên tay Thiên Nữ đời trước, Thiên Nữ lúc ấy chỉ là Động Hư trung kỳ mà thôi!”

Mắt thấy bọn họ thảo luận càng ngày càng kịch liệt, bên cạnh có người đi tới khuyên nhủ: “Được rồi được rồi, ai thắng ai thua có quan hệ gì chúng ta đâu, Lạc Hà Tông lớn mật, cũng có dám chọc đến Thái Diễn Tông chúng ta đâu?”

Nhóm đệ tử nội môn này đối với tin tức lớn Tu Chân giới cực kì tò mò, lúc cùng nhau luận bàn cũng có thể thảo luận một phen.


Y Chu nghe một lúc, hiểu được từ đầu đến đuôi, liền phủi mông chuẩn bị trở về.

“Sư thúc?”

Hắn vừa xoay người, một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai.

Quay đầu, người đến đúng là Minh Nghĩa ăn mặc phục sức đệ tử nội môn.

Y Chu cùng Minh Nghĩa hơn một năm rồi không gặp nhau, lúc hắn xuất phát đến Ly Hận Thiên nghe nói Minh Nghĩa đang bế quan.

Hiện tại xem ra, lần bế quan này hẳn là cực kì thành công.

Minh Nghĩa đã đột phá Trúc Cơ gương mặt vẫn non choẹt, chỉ là dáng vẻ thêm phần ung dung, sư thúc chất hai người đi qua một bên, Y Chu dẫn đầu chúc mừng hắn.

“Còn phải cảm tạ trước đó sư thúc đã chỉ điểm cho ta.” Minh Nghĩa cười nói: “Bất quá một năm không gặp, cảnh giới sư thúc lại tăng lên rồi, ta cũng chúc mừng sư thúc.”

Đối với Minh Nghĩa khen tặng, Y Chu phất phất tay: “Sư phụ nói ta tiến cảnh quá nhanh, cần phải áp chế một chút.”

Lời này nói ra khó tránh khỏi có chút khoe khoang, Minh Nghĩa cũng không để ý, trên mặt như cũ vẫn mang theo tươi cười, mời Y Chu cùng hắn luận bàn.

Minh Nghĩa là pháp tu, dùng pháp bảo làm thiết xích*, không biết là hắn tích góp tiền mua được, hay là dùng điểm cống hiến đổi từ Thiện Công Đường.

*bản qt để là thước đo, tui tra thì thước còn gọi là xích, mà xuống dưới thấy làm bằng kim loại thiết nên tui tự ý kêu là thiết xích! (Nếu sai mọi người nhắc tui nhá!)

Thiết xích rất nặng, từ bên ngoài có thể thấy nó được làm bằng Thất Tinh Thiết, ngoại trừ nặng ra, còn có thể thả ra cuồng phong, người bị thổi trúng không thể đứng thẳng nổi.

Trải qua một năm không ngừng cùng người luận bàn, Y Chu cũng có không ít kinh nghiệm đánh nhau, chứ không hoàn toàn dựa vào trực tiếp giống như trước đó.

Nghiêng người tránh né pháp bảo, hắn ở trong cuồng phong đầy trời tìm được tung tích Minh Nghĩa, sau đó thân hình nhoáng lên, trước khi đối phương thay đổi vị trí, mũi kiếm Thường Thiên đã chỉa ngay ấn đường đối phương.

Minh Nghĩa bất đắc dĩ, thu hồi pháp bảo, nhẹ giọng nói: “Ta thua rồi, không nghĩ tới sư thúc đã lợi hại như thế này.”

Y Chu dời đi mũi kiếm: “Ta gần đây vẫn luôn cùng người khác luận bàn, cho nên mới lợi hại một chút mà thôi, nếu ta chỉ vừa mới tiến Trúc Cơ, khẳng định sẽ không thắng được ngươi đâu.”

Minh Nghĩ cười cười, không cho lời này là thật, đối phương mấy năm nay tiến bộ thế nào hắn đều xem trong mắt, từ một nhãi con cái gì cũng không hiểu cho đến bây giờ là một kiếm tu Trúc Cơ trung kì. Hắn ngày đó từ người chiếu cố bây giờ biến thành thủ hạ bại tướng, chỉ sợ thêm chút thời gian nữa, hắn sợ sẽ khó có thể sánh bằng người này.

Hắn có chút mất mặt, có chút chán nản, nhưng những cảm xúc đó chỉ đọng lại trong nháy mắt mà thôi.

“Đệ tử vừa xuất quan, còn cần phải rèn luyện cảnh giới thêm, đành cáo từ trước.” Hắn chắp tay nói với Y Chu.

“Ngươi đi đi.” Y Chu phất tay.

Cùng Minh Nghĩa tạm biệt xong, Y Chu ngẩng đầu thấy thời gian cũng không sai biệt mấy, quyết định trở về.

Trên Phi Lai Phong, Y Chu đứng giữa sân, ánh mắt dán vào cửa phòng đóng chặt xa xa.

Vừa muốn thu hồi tầm mắt, cửa phòng liền bị người bên trong mở ra, là người nọ đã lâu không gặp.


Sau ngày Y Chu đúc kiếm thành công Tư Hằng liền bế quan, một chuyến đến Ly Hận Thiên trước đó có được thời cơ đột phá, nhưng vẫn luôn không có thời gian hảo hảo tu luyện. Vốn sau khi hồi tông y liền phải bế quan, nhưng lại không yên tâm Y Chu, nên mới trì hoãn kéo dài.

Nhìn thấy Tư Hằng, Y Chu bước nhanh tới đón: “Sư phụ.”

Hắn nhìn chằm chằm đối phương, đôi mắt lấp lánh, lôi kéo pháp bào Tư Hằng cười tươi lộ ra răng nanh nhòn nhọn.

Chờ đến khi bên mặt bị người nọ nắm lấy, Y Chu mới kịp phản ứng, hắn lui ra sau một bước ra hình ra dáng hành lễ: “Chúc mừng sư phụ xuất quan.”

Ngón tay người nọ lại đuổi theo, không ngừng ở trên má Y Chu nắn niết, nam nhân nhẹ nhàng chậm chạp lên tiếng: “Hửm, có gì phải chúc mừng hả?”

Trước đó đánh với Thân Trạch của Tán Tu Minh, Tư Hằng trong tuyệt cảnh biến kiếm ý thành tuyệt địa phản sát. Lần bế quan này khiến y lại càng hiểu sâu thêm về kiếm ý, Tư Hằng rất tự tin nếu hiện tại gặp lại Thân Trạch, nội trong mười hiệp có thể giải quyết đối phương.

Chiến lực gia tăng tâm tình Tư Hằng cũng đặc biệt tốt lên, liền nhàn nhã khi dễ đồ đệ.

Y Chu sau khi nghe được, trên mặt có chút khó xử, hắn nhíu mày suy xét nửa ngày, mới mở miệng chậm rãi nói: “Đệ tử gần đây luyện tập một bộ kiếm chiêu mới, không bằng thỉnh sư phụ đến chỉ giáo, có được không?”

“Ngươi tới chúc mừng, ngược lại còn muốn sư phụ xuất lực?” Tư Hằng cười gõ gõ cái trán nhỏ kia, tuy rằng nói vậy, nhưng cũng không từ chối: “Có thể, luyện cho ta xem nào.”

Sau khi Y Chu bắt đầu luyện kiếm chỉ biết đến kiếm chiêu cơ bản, tổng cộng có mười ba thức, tuy nhiên biến hóa cũng có hạn.

Ban đầu cùng người luận bàn Y Chu cảm thấy nhiêu đó đã đủ dùng, nhưng về sau, chiêu thức đều bị người ta nhìn thấu, hắn liền rơi vào thế yếu.

Kiếm chiêu mới này là học sau khi Tư Hằng bế quan, có tên là “Mưa thuận gió hòa”, hắn tìm được trong một căn phòng.

Tuy rằng ngọc giản khắc kiếm phổ này có thể là do Tư Hằng cố tình đặt, nhưng khi nói lại chuyện này, hắn vẫn có chút bất an.

Nếu là hắn hiểu sai, chọc đối phương chán ghét thì làm sao.

May mắn hắn cùng sư phụ đúng là tâm ý tương thông.

Kiếm pháp “Mưa thuận gió hòa” lấy nhu thắng cương, khi sử dụng nhẹ nhàng lơ đãng, nhưng thực tế chờ ngươi lơ là thiếu cảnh giác, sẽ lập tức biến thành sát chiêu đoạt mệnh.

Y Chu luyện bộ kiếm pháp này cũng không lâu, không tính là quá tinh thông, chỉ có thể nói là quen tay.

Kiếm chiêu vũ động mang theo linh khí dập dờn, động tác nhìn cực chậm, nhưng với nhãn lực của Tư Hằng có thể dễ dàng nhìn ra tàn ảnh trong đó.

Đáy mặt hiện ra thần sắc vừa lòng, khóe miệng cong cong, Tư Hằng đối với sự tiến bộ của đồ đệ trong thời gian này rất tán thưởng. Nhưng chờ Y Chu kết thúc chiêu thức, y lại bày ra bộ mặt không cảm xúc, chỉ điểm những chỗ còn thiếu trong kiếm chiêu.

Y Chu gật đầu nghiêm túc ghi nhớ, chờ Tư Hằng nói xong bắt đầu hỏi han y tình hình bế quan lần này thế nào.

“Cũng tốt.” Tư Hằng biểu tình thoạt nhìn rất khiêm tốn, nhưng lời nói ra lại trái ngược: “Hóa Thần Kì hẳn là không tìm được đối thủ.”

Y Chu hai mắt trừng lớn, miệng khẽ nhếch, kinh ngạc cảm thán một tiếng, cảm thấy sư phụ mình thật lợi hại.

Cảm thán xong hắn lại nghĩ tới người tỉ thí cùng Tư Hằng trước đó: “Vị tiền bối Thái Huyền phái kia cũng không sao?”

“Tất nhiên.” Tư Hằng nói: “Hắn trước đó cũng đâu đánh thắng ta.”

Nói đến tu sĩ Thái Huyền phái, Tư Hằng lại nhớ tới đối phương từng có ý đồ dùng phá kiếm dụ dỗ đồ đệ nhà mình, tâm tình không khỏi bị ảnh hưởng.

Y mở miệng nói: “Tu sĩ Thái Huyền phái kia tính cách cổ quái, sau này ngươi gặp hắn, nhớ phải tránh xa một chút.”

“Nga.” Y Chu đối với vị Thái Huyền phái kia ấn tượng không tệ, nhưng lời sư phụ nói luôn luôn đúng a.

Hắn cả ngày ở trong tông môn, lần ra ngoài duy nhất cũng là đi cùng Tư Hằng, cho nên hắn cũng không để trong lòng lắm, sau khi đáp ứng liền nói cho Tư Hằng nghe chuyện về Ly Hận Thiên.

“Có người mất tích?” Tư Hằng từ miệng đồ đệ nghe được mọi chuyện từ đầu đến đuôi, rũ mi suy tư.


Thái thượng trưởng lão Lạc Hà Tông tiến cảnh Động Hư chuyện này y có biết, lúc ấy Thái Diễn Tông cũng phái người đến chúc mừng, đối với dã tâm của bọn họ Tư Hằng cũng không quá kinh ngạc.

Nhưng Ly Hận Thiên…

Tuy nói các nàng là một trong sáu phái, mấy năm nay lại dần dần suy sụp, cho dù muốn kinh sợ người ngoài, cũng không nên lựa chọn sáu đại môn phái dưới đại tông môn.

Tuy rằng hết thảy có vẻ như Lạc Hà Tông cầm đầu tông phái thiết kế toàn bộ, nhưng Tư Hằng mới xuất quan, hiểu biết về chuyện này cũng có hạn. Tư Hằng nhíu mày, nhìn về phía Y Chu: “Ngươi ngoan ngoãn ngồi ngốc ở nhà, ta đi tìm chưởng môn một chuyến.”

Y Chu gật đầu: “Hảo.”

Tư Hằng ra ngoài nửa ngày, sau khi từ chỗ Phi Vân chân nhân trở về tựa hồ như có tâm sự.

Y Chu hỏi không ra, bản thân cũng bắt đầu vội vàng, hắn nóng lòng muốn bản thân mau mau trở nên lợi hại.

Thường Thiên được Tư Hằng khắc lên kiếm pháp so với trước càng nặng hơn một phần, Y Chu tận lực ổn định mũi kiếm, thời khác luyện kiếm lại nghĩ: Chẳng lẽ Tu Chân giới sắp loạn rồi ư?

Mặc kệ là loạn hay không loạn, cũng không có quan hệ gì tới hắn.

Y Chu như cũ mỗi ngày sáng sớm luyện công khóa, đi luận bàn, có chỗ nào không rõ sẽ đến tìm Tư Hằng chỉ điểm, thời gian còn lại đả tọa tích góp pháp lực, cứ thế lặp đi lặp lại.

Tư Hằng lại ra ra ngoài, nghe nói là chuyện liên quan đến tiểu phái phụ thuộc Thái Diễn Tông, lần này y đi ra ngoài không mang theo Y Chu, chỉ báo với hắn một tiếng không được ở nhà lười biếng mà thôi.

Thường Thiên kiếm càng ngày càng nặng hơn, Y Chu không biết trọng lượng cụ thể, chỉ là mỗi lần sau khi kết thúc công khóa, hắn đều thử đi nâng khối Thiên Ngoại Huyền Thiết một chút.

Tư Hằng lúc đi đem huyền thiết để lại, xung quanh được pháp trận bảo vệ, ngoại trừ Y Chu ra bất luận kẻ nào đi vào đều sẽ bị tru sát.

Y Chu mỗi ngày đều đến thử xem, đáng tiếc ngày qua ngày, huyền thiết không hề lay động dù chỉ một ít.

Tư Hằng đi rất lâu, nhưng cũng thường xuyên truyền thư về, thậm chí còn kèm theo một ít đồ chơi thú vị.

Đem thư mới truyền đến xem xong, Y Chu giũ ra đồ vật đối phương gửi đến.

Đó là một kiện pháp y, có vẻ như là đồ vật đặc sản, pháp y này khác với trường bào tay dài bình thường, cổ tay áo cùng ống quần đều được buột chặt, theo lời Tư Hằng bởi vì hoàn cảnh nơi đó đặc thù, rất dễ bị các loại côn trùng quấy nhiễu, cho nên liền đem quần áo làm thành hình thức này.

Bộ quần áo này kì thật không tồi, mặt trên còn thêu cổ trùng linh động như thật, cổ trùng thoạt nhìn cũng không đáng sợ, thân hình uốn lượn thậm chí còn mang theo chút mỹ cảm.

Y Chu nhìn hình vẽ trên đó, bĩu môi, đặt quần áo xuống.

Chỉ là thẩm mỹ người nào đó có tật xấu, đồ vật tốt thế này lại dùng sợi tơ màu xanh biếc thêu ra, cố tình màu nền lại là nâu thẫm.

Đối với món đồ này Y Chu không mấy hứng thú, quay đầu đi ra ngoài.

Đem kiếm pháp “Mưa thuận gió hòa” luyện lại mấy lần, hắn cảm thấy tâm tình bình phục không sai biệt lắm, lại trở về phòng, tiếp tục phí công vô ích với khối huyền thiết kia.

Tư Hằng đi chuyến này nửa năm, cuối cùng cũng xong việc trở về.

Y trước tiên đi tìm Phi Vân chân nhân báo cáo, sư thúc chất hai người nói chuyện hồi lâu, Tư Hằng mới trở về Phi Lai Phong.

Lúc ấy đúng vào buổi sáng, Y Chu vừa làm xong công khóa, chuẩn bị cùng huyền thiết tương thân tương ái một phen rồi đi tìm người luận bàn, hắn mới vừa nửa ngồi xổm xuống, trong lúc vô ý quay đầu, liền nhìn thấy bên ngoài phòng xuất hiện một người.

Người kia đứng nghịch sáng, nhìn không rõ mặt, nhưng thân hình kia quá mức quen thuộc, không cần tốn thời gian phân biệt nghĩ ngợi, Y Chu đã buột miệng thốt lên hai chữ: “Sư phụ!”

Tay hắn đặt dưới huyền thiết, cũng không biết bởi vì quá mức kích động hay đã dùng đủ lực, huyền thiết vốn không hề phản ứng đột ngột di chuyển ra một khoảng.

_____________

Cám: *che mặt*…………


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.