Đọc truyện Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung – Chương 22
Edit: Tracy
Sau khi phát hiện ra chỗ không đúng, khắp nơi liền trở nên có vô số sơ hở.
Y Chu chốc lát bò dậy, đi đến một chỗ khác.
Mẫu thú còn đang ăn cái gì đó, thấy hắn muốn đi liền dùng chân đem hắn câu lại, Y Chu vịn lấy tay gấu, từ trên tay nó bò xuống, thời điểm rơi xuống đất còn bị quăng cho té ngã thành một đống.
Hắn bò dậy, lắc lắc lông hướng mục tiêu chạy tới, Mẫu thú được ăn ngon nên sữa tươi đầy đủ, vì thế đem Y Chu nuôi đến trắng trẻo mập mạp, lúc chạy đi thịt trên người lúc la lúc lắc.
Chỗ hắn đi là nơi mà hôm qua Mẫu thú đi ăn, thời điểm tối hôm qua trở về Y Chu còn nhìn thấy ở đó có một đóng vỏ măng đấy.
Nhưng khi hắn đến, vỏ măng đã biến mất không thấy, trên mặt đất một mảnh bình thản, thậm chí còn có một tầng lá rụng phủ lên.
Y Chu cúi đầu ngửi ngửi, nhưng không ngửi ra được mùi vị gì, hắn lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó đi về trước hai bước, tìm địa điểm trong trí nhớ, chân trước vươn ra, phủi bay tầng lá rụng trên mặt đất.
Quả nhiên bên dưới lá rụng, có một mầm măng nhỏ nhô lên.
Cho nên nói… Đây thật sự là ảo giác sao?
Trong lòng có chút mê mang mất mát, Y Chu ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn nhìn chỗ Mẫu thú, gầm rì một tiếng, gục đầu xuống.
Ở chung mấy tháng tất cả đều là giả dối, cho dù là người kiên cường thế nào, cũng đều không thể tiếp thu được ngay.
Huống chi Y Chu một chút cũng không kiên cường, hắn vẫn còn là một bảo bảo* đó.
*còn nhỏ, đứa trẻ
Vùi đầu vào móng vuốt, Y Chu sâu kín thở dài, lại cúi gục đầu hừ một tiếng.
Những thứ này đại biểu cho điều gì, hắn bắt đầu tự hỏi tình huống hiện tại rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Hắn là ai, vì sao lại ở chỗ này, nơi này rốt cuộc là mộng hay là ảo giác, hay hoặc là… Ảo cảnh?
Thời điểm nghĩ đến ảo cảnh, rừng núi xung quanh nháy mắt trở nên rung động, hắn cả kinh đứng lên, nhìn về phía xa xa, mẫu thú tựa hồ vẫn không bị thứ này quấy rầy.
Y Chu chặc lưỡi, một lần nữa ngồi xuống, cằm gác trên móng vuốt. Phản ứng vừa rồi có lẽ đã cho hắn đáp án.
Nhưng ảo cảnh là chuyện gì nha? Hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua cái này, như từ này lại đột nhiên trong đầu hắn xông ra.
Có lẽ, có quan hệ với chính mình ở trong mộng?
Nghĩ đến thứ trong mộng, Y Chu hơi hơi ngẩng đầu, híp mắt nghĩ đến người xuất hiện kia là ai, còn có kinh văn rất dài rất dài kia.
Đó có phải là do nam nhân kia dạy hay không?
Hắn cảm thấy trạng thái hiện tại của chính mình cùng với kinh văn kia có quan hệ, tựa hồ sau khi niệm mấy lần, đầu óc vốn hỗn độn liền trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, bằng không hắn cũng không nhanh như vậy phát hiện ra chỗ không đúng.
Nghĩ như vậy, Y Chu bắt đầu đem đoạn kinh văn kia niệm lên, càng niệm, càng nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu.
Đó là một ngôi nhà có diện tích rất lớn, nóc nhà rất cao, có ánh sáng từ ngoài cửa số chiếu vào.
Hai bên sườn nhà có giá sách, nhưng trên đó không đặt mấy quyển sách, mà phần lớn đều là ngọc giản tùy ý vứt loạn, ở phía sau có một án thư rất lớn, sau án thư đặt một chiếc ghế dựa, một nam nhân nhìn không rõ mặt đang ôm một cục béo trắng đen, từ trên giấy viết xuống một chữ.
Hắn như trước không nghe được âm thanh, nhưng Y Chu có thể nhận thức được chữ viết trên giấy, hắn thậm chí có thể thông qua khẩu hình biết được nam nhân đang nói cái gì.
Cục béo được ôm trước ngực cũng không an phận, chốc lát lại động đậy một cái, đôi mắt cũng trái ngắm phải liếc, loay hoay nhìn trời nhìn đất cũng không nguyện ý nhìn giấy.
Nam nhân biểu tình bất đắc dĩ, hai tay nắm lấy nhéo nhéo lỗ tai cục béo, nói câu gì đó.
Cục béo trắng đen cũng không chịu thua thiệt, hoảng đầu tránh tay nam nhân, thuận tiện thưởng cho y cái liếc mắt xem thường.
Đầu bị người ta gõ một cái không nặng không nhẹ, nam nhân đem thịt lông trên đầu hắn nắm lấy, bất đắc dĩ cười cười, đem tiểu gia hỏa trong lòng bế lên, đưa đến trước mặt, hôn lên cái mũi hắn một cái.
Vì thế tiểu thú nguyên bản như cá chết, hiện tại như ăn phải thuốc nổ, điên cuồng giãy giụa lên.
“Ân~” Y Chu kêu một tiếng, che lại đôi mắt, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cảnh tượng này.
Tiểu gia hỏa ngây người mặt dại ra, mà hắn cơ hồ có thể hoàn toàn khẳng định, cái tên vừa ngu xuẩn vừa ngốc nghếch kia tuyệt đối chính là chính mình.
Nhưng hình ảnh trực tiếp xuất hiện trong đầu hắn, che đi đôi mắt vốn không phân biệt được thật giả của hắn.
Cảnh tượng còn đang không ngừng biến hóa, cục béo lớn hơn một chút, cảnh tượng lần này không có thân ảnh nam nhân kia, trong đó chỉ có tiểu gia hỏa tròn vo ló đầu từ trong góc tường ra, trái phải nhìn quanh, thấy không có ai mới lén lút nhảy ra.
Hắn phe phẩy mông chạy đến một gian nhà ở ngoài, cửa phòng đóng lại, tiểu đoàn tử tiến đến kẹt cửa, nhìn nhìn, sau đó vươn đầu ngón tay, cẩn thận mà đẩy cửa phòng ra một chút.
Trong phòng bày mấy cái ghế dựa, bên ghế dựa có một giàn trồng hoa rất cao, trên giá có một loại cây cỏ chỉ dài không quá hai mảnh lá cây, lá cây bên cạnh còn ố vàng, bộ dạng không sống được bao lâu.
Tiểu gia hỏa tròn vo nhìn chằm chằm cây cỏ vài lần, móng vuốt không tự giác cào trên mặt đất.
Trên mặt đất phủ kín ngọc thạch thạch, cào một lúc sau liền phát ra âm thanh chói tay. Cục béo sau khi nghe thấy, hoảng hốt thu hồi chân trước, cả người yên lặng cứng đơ như pho tượng, lại thấy không có chuyện gì phát sinh mới thở phào một hơi, tiếp đó tay chân nhẹ nhàng rất cẩn thận mà đi sang bên trái.
Phòng bên trái có một cánh cửa khác, đó chính là phòng ở chính trong căn nhà này, cửa đóng còn chừa ra chút khe hở, cục béo đi đến bên ngoài cửa, duỗi dài cổ nhìn nhìn vào bên trong, sau đó hóp hóp bụng, từ khe hở chui vào trong.
Bên trong có người, đang đưa lưng về phía hắn, ngồi trên nệm hương bồ, tựa như đang đả tọa.
Cục béo đen trắng ngẩn đầu, thu hồi móng vuốt, mỗi bước đi đều suy nghĩ cặn kẽ, nhưng nhìn người phía trước vẫn mặc nhiên không có phản ứng, hắn liền lớn gan hơn một chút, lắc lắc cái đuôi nhỏ nhắn mà gia tốc, nhào đến trên lưng nam nhân.
Nam nhân tựa hồ như có mắt sau lưng, thời điểm hắn sắp bổ nhào đến đột nhiên đưa tay ra, chuẩn xác túm lấy một cục béo lông trắng đen.
Y nắm tiểu thú trên tay, xách đến trước người, trên mặt mang theo ý cười rõ ràng, duỗi tay búng một cái trên trán cục béo.
Cục béo trên tay nhắm mắt giả chết, tứ chi đều rũ xuống, nam nhân cũng không tức giận, tiện tay đem cục béo “cất” vào trong lòng ngực, mở miệng nói một câu.
Lần này Y Chu nghe rõ, y là nói: “Cả ngày chỉ biết quấy rối, tới cùng ta học kinh thanh tĩnh, về sau thời điểm không thể khống chế chính mình thì niệm nhiều một chút, bằng không… ”
Y cúi đầu, đưa cục béo đến trước mặt, ánh mắt nguy hiểm, “Ta liền đem móng vuốt ngươi băm rớt.”
Cục béo rõ ràng không sợ loại uy hiếp này, không chỉ không chút an phận, còn đem chân trước hướng mặt nam nhân chụp tới.
Tay gấu không mang theo quá nhiều sức lực, nhẹ nhàng mà dán ở trên mặt nam nhân, cục béo còn ác liệt mà đè đè sát sát, đem cái mũi cao thẳng dưới tay mà ấn cho biến dạng, sau đó hé miệng mà nở nụ cười.
“Còn không chịu nghe lời sao hửm?” Nam nhân bắt lấy tay gấu trên chóp mũi mà nhéo nhéo, sau đó đem tứ chi hắn cố định, đặt hắn trên đùi mặt đối mặt, uy hiếp nói: “Ta nói một câu ngươi nói một câu, không nhớ được, buổi tối không cho ngươi ăn cơm.”
Cục béo trên đùi vô tội mở to đôi mắt, mềm như bông mà ừ một tiếng, như đáp lời.
Vì thế nam nhân há mồm niệm lên, mỗi lần niệm một đoạn liền dừng lại, chờ cục béo trên đùi lúc sau ân ân vài tiếng mới tiếp tục niệm tiếp.
Mới đầu Y Chu chỉ nhìn, chờ nghe xong vài đoạn lúc sau, liền bắt đầu theo hình ảnh cục béo mà ân ra tiếng, hai cục béo hình thể không sai biệt lắm, ngữ điệu “hừ” ra cũng tương đồng, dần dần, hình ảnh cục béo trong ngoài tựa hồ như bắt đầu hòa làm một thể.
Trong không trung dần dần tối xuống, mẫu thú dừng động tác trong tay, đứng lên nhìn nhìn, sau đó tìm được mẫu thú đang quỳ rạp trên mặt đất, thẳng tấp hướng bên này đi đến.
Nó tựa hồ rất nóng nảy, bước đi như bay, nhìn thấy cây trúc chắn trước mặt còn thuận tay tát một cái bẻ gãy, nhưng chờ khi đến bên cạnh cục béo, động tác mới dần chậm lại.
Cục béo hai mắt nhắm nghiền, quỳ rạp trên mặt đất, tứ chi mở ra, thỉnh thoảng ân ân hai tiếng. Mẫu thú cúi người ngửi ngửi trên người nhi tử, sau đó vươn chân trước đẩy đẩy đem tiểu thú đẩy tỉnh, lại cắn lấy da lông trên người hắn kéo về sơn động.
Kinh văn còn chưa niệm xong, hình ảnh đã biến mất, Y Chu được Mẫu thú kéo trở về bỏ vào trong ổ, mở to đôi mắt nhìn nó liếm liếm lông cho mình.
Trên người bị liếm một lần, lông tốc đều cuốn thành một đoàn, hắn từ trong ổ bò dậy, tiến đến bên người mẫu thú, liếm liếm chân nó.
“Ân~” đẩy đẩy gấu lớn, Y Chu kêu một tiếng, cáo biệt với lão mẹ đã chung mấy tháng.
Mẫu thú tựa hồ nghe không hiểu, phát ra mấy tiếng hừ hừ trong mũi, cứ như vậy mà ngồi xuống. Nhưng thời điểm Y Chu chuẩn bị đi, lại giơ tay gấu ra ngăn lại.
Gấu lớn nhìn chằm chằm hắn, hai chân trước khoanh vòng lấy nhi tử, đem nhi tử đến bên người tát tát.
Y Chu bị tát tới lảo đảo, phải ôm chân gấu lớn mới có thể đứng vững, hắn ừ một tiếng, chân trước đỡ trên người gấu lớn chậm rãi đứng lên.
Rốt cuộc cục béo cũng đứng lên được trước mặt mẫu thú, Y Chu ngẩng đầu lên ngửi ngửi, sau đó thò đầu đến gần, cọ cọ trên mặt nó.
Gấu trúc không phải là một sinh vật có biểu tình phong phú, nhưng tóm lại vẫn có một ít biến hóa rất nhỏ.
Tỷ như lúc này đây, ánh mắt mẫu thú ôn nhuận, mở miệng ra từng cái từng cái liếm trên người tiểu toàn tử, tiểu gia hỏa cách có chút xa, nó liền vươn chân trước đem hắn câu trở về.
Trong lòng biết rõ hết thảy đều là giả, Y Chu vẫn là thiếu chút nữa mềm lòng, hắn ở trên người mẫu thú cọ qua cọ lại, mắt thấy trời bên ngoài càng ngày càng tối, lúc này mới dùng sức tránh thoát, chạy ra khỏi sơn động.
Động tác hắn quá bất ngờ, Mẫu thú nháy mắt không phản ứng kịp, thời điểm nhìn lại đã không thấy bóng dáng tiểu đoàn tử.
Phía sau vang lên tiếng dã thú rít gào, Y Chu chạy trốn càng nhanh hơn chút.
Hắn biết lối ra chỗ nào – chính là chỗ hôm qua nhìn thấy, cuối con đường duy nhất kia.
Thấy nhìn nhu tình công kích không có hiệu quả gì, gấu lớn phía sau thay đổi ý nghĩ chuẩn bị mạnh bạo tấn công, Y Chu bốn tiểu chân ngắn chạy nhanh như bay, trong rừng chạy tới chạy lui, tránh né công kích phía sau.
Trong rừng có nhiều cây trúc lớn ảnh hưởng ít nhiều đến hành động của gấu lớn, hơn nữa Y Chu chạy tới chạy lui quanh co vòng vèo, trong khoảng thời gian ngắn gấu lớn phía sau liền không đuổi kịp.
Nhưng tình huống cũng không mấy lạc quan, lúc trước Y Chu ở trên cây mới có thể nhìn rõ vị trí con đường kia, hiện tại ở trong rừng, bốn phương tám hướng đều là trúc, không có vật làm mục tiêu, hắn liền mất đi phương hướng.
Chạy chạy trốn trốn giống như ruồi nhặng hồi lâu Y Chu có chút mệt, hắn thở hổn hển né tránh Mẫu thú cắn tới, chạy về phía một hướng khác.
Y Chu vừa chạy vừa chú ý xung quanh ý đồ muốn tìm phương hướng chính xác, Mẫu thú vẫn đuổi theo phía sau, hắn phanh gấp một cái rồi chuyển hướng, thay đổi đường đi.
Khi hắn thơi đổi đường đi, khóe mắt nhìn thấy một cây đại thụ, cái cây kia nhùn rất quen mắt, liếc mắt là có thể nhìn ra đó chính là cây chính mình thường xuyên trèo.
Vật mục tiêu đã xuất hiện, ngày hôm qua chính mình đã nhìn về hướng nào nha?
Y Chu vừa chạy vừa thở, trong đầu nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua.
Cành khô phẩm chất không giống nhau, Y Chu vừa chạy vừa nhìn, rốt cuộc cũng nhớ được phương hướng hôm qua, hắc lắc đầu chạy tới chỗ đó.
Gấu lớn phía sau vẫn đuổi theo không tha, thể lực hắn sắp sửa tiêu hết, rất nhiều lần đều bị đuổi sát, thời điểm hắn mệt đến mức sắp nằm liệt xuống thì rốt cuộc cũng thấy con đường kia.
Hai bên đường không có chướng ngại vật, rất trống trải, Y Chu trong lòng có chút lo lắng, nhưng vẫn dùng chút sức lực sọt lại vọt qua.
Sau khi lên đường, Y Chu cảm thấy chính mình khẳng định sẽ bị đuổi kịp, nhưng đi một lúc lại cảm giác âm thanh sau lưng dần dần thu nhỏ, phát hiện gấu lớn đã ngừng lại, nó đứng ở trên đường nhìn mình, ánh mắt vẫn như cũ ôn nhuận.
Y Chu ngừng lại.
Mẫu thú tựa hồ lại thấy được hy vọng, nhìn hắn kêu to hai tiếng, muốn gọi hắn trở về.
Cục béo choai choai trên đường lui về sau bước, thời điểm đi, lại quay về phía gấu lớn kêu to một tiếng.
“Ân~” Ta phải đi rồi.
Kêu xong hắn liền quay đầu, đi vào trong sương mù.
Sương mù rất dài, hắn đi vào thân thể bắt đầu phát sinh biến hóa, từ một cục béo nhỏ liền biến thành cục béo lớn, lại biến thành thiếu niên mười tám mười chín tuổi, cuối cùng thân thể dần dần thu nhỏ lại, dừng lại thành một tiểu đồng năm sáu tuổi.
Cuối cùng bước ra một chân, Y Chu giẫm vào hư không, thân thể liền rơi xuống, trước mắt là một mảnh hắc ám, cái gì cũng không nhìn thấy.
Đợi cho cảm giác rơi xuống biến mất, khi Y Chu mở mắt ra, bên cạnh xuất hiện chính là nam nhân mang vẻ mặt nhàn nhã nhìn chằm chằm hắn.
Vừa mới tỉnh lại, Y Chu có chút mê mang, không biết trời trăng gì, nhưng nhìn người trước mặt lại theo bản năng có thể tin tưởng được.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân nở ra một nụ cười tươi, cực kì ngốc.
__________________
Editor lảm nhảm: tui quyết định rồi, chương này ước chừng hơn 6k từ lận, nên tui chia làm 2 up lên, hiu hiu…. Rất dài… Rất rất dài… Cực kì dài… (๑-﹏-๑)
Ps: cầu iu thương, cầu ủng hộ, cầu vote…. (・”з”・)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –