Đọc truyện Ta Dựa Vào Vị Hôn Phu Nằm Thắng – Chương 30
Không biết loại cây đó thuộc giống gì, bọn họ lại kéo tủ về lại chỗ cũ.
“Tuy không biết tác dụng lắm, nhưng không ngờ cậu thể mơ thấy điều liên quan đến phó bản…”.
Hình tượng của Quý Hành trong lòng Trần Chi Vọng đã thay đổi, trở nên cao lớn hơn hẳn: “Không biết trò chơi này cùng cậu có quan hệ họ hàng gì không?”
“Cảm ơn, nhưng tôi chỉ có một ông chú thôi.” Quý Hành nói xong cũng sửng sốt: “Không biết giờ chú ấy ở nước ngoài ra sao rồi?”
Phó Bằng Lan nhìn cậu một chút: “Nghĩ theo chiều hướng tốt một chút, chúng ta bây giờ ở Trung Âu cổ đại, làm gì có nước ngoài đâu?”
“Vậy nếu ở nước ngoài có khi nào gặp phó bản có kịch bản Trung Hoa 5000 năm trước này nọ không?” Trần Chi Vọng cười lên 1 tiếng: ” Hậu cung công lược? Tuỳ ý chọn một hoàng thượng hay hoàng hậu, thái hậu cũng toàn là boss bự cả.”
Quý Hành đang vừa tự hỏi vừa đi xuống lầu cùng hai người kia, đang đi thì Phó Bằng Lan dừng lại, nhìn chằm chằm vào chỗ ngoặc có bức tranh, vẫn là vẽ mùa xuân không có thay đổi, nhưng Phó Bằng Lan vẫn nhìn vào nó, còn nhìn một cách nghiêm túc.
Quý Hành thấy thế cũng nhìn qua vài lần thì phát hiện ra huyền cơ.
“Khung..” Quý Hành hơi hơi ngạc nhiên, khung của bức tranh bây giờ y hệt khung của bức tranh vẽ nam chủ nhân trên phòng bọn họ.
“Ừ”.
Phó Bằng Lan thu lại ánh nhìn, quay đầu nói với hai người còn lại:”Đi thôi”.
Trong phòng bếp hai đứa song sinh đàn bận rộn nấu nướng.
Nữ chủ nhân thì đang thong thả đi xuống lầu.
Hôm nay bà ta bận một chiếc váy dài, bên ngoài khoác chiếc áo hờ hững, làn váy theo động tác của bà ta mà đong đưa, khoan thai xuất hiện trước mặt đám người chơi.
Đa số đều biết đây là boss chân chính nên cũng không ai có ý nghĩ gì đặc biệt, chỉ có người đàn ông tóc đỏ có bạn cùng phòng đã chết, ánh mắt của hắn đã bán đứng suy nghĩ của hắn rồi.
Quý Hành thôi không nhìn nữa, chỉ có thể nói, không phải ai cũng to gan lớn mật.
Trên vai bị người ta vỗ hai cái, Phó Bằng Lan bỗng nhiên đứng dậy: “Thực xin lỗi, nút caid quần áo của tôi xỏ không đúng, có lẽ cần phải nhờ bạn tôi sửa lại một chút.”
Nữ chủ có vẻ ngủ không tốt, hoặc là do..
đêm qua không có ai chết, thế nên có vẻ ỉu xìu, vẫy tay cho có lệ nói: “Nhanh đi nhanh đi, còn có 5 phút nữa là ăn cơm rồi.”
“Tôi sẽ vào kịp.” Phó Bằng Lan kéo Quý Hành lên lầu, tới cầu thang lầu hai thit cởi giày ra rồi hướng lên lầu ba mà đi đến phòng ở cuối hành lang.
Hai người đẩy cửa vào, không biết Phó Bằng Lan có phản ứng gì, Quý Hành thì có hơi ngạc nhiên, cậu nhẹ nhàng “ồ” lên một tiếng.
Trong phòng chỉ có tủ quần áo dựa sát tường, ngoài ra cả phòng trống rỗng không còn gì cả, không hề giống nơi có người ở, còn về cuốn nhật ký? Quý Hành đã quan sát kỹ hết cả phòng rồi, “Vậy giờ chỉ còn tủ quần áo?”
Phó Bằng Lan vừa đi vào đã nhìn chằm chằm vào tủ quần áo.
Quý Hành cùng anh đẩy tủ quần áo, thấy sau lưng nó y hệt phòng họ, cũng là cái cây có nhiều dây đằng rập rạp treo đầy vách tường.
Ở trong đó không những có nhật ký, còn có rất nhiều ảnh chụp.
Quý Hành lúc trước ở trong phòng nữ chủ chỉ thấy ảnh hai người, còn có vẻ vì tình mà xé đi nam chủ nhân, nhưng ảnh chụp ở đây lại là một nhà bống người hai lớn hai bé.
Phó Bằng Lan cầm quyển nhật ký xuống, hai người mở ra xem thử, chỉ thấy trong quyển nhật ký có một dòng: ” các người muốn xem cái gì?”
Câu nói này khiến hai người giật mình, Quý Hành cũng cảm nhận được trong phòng nhiều thêm một ánh mắt, cậu cứng người mà từ từ quay lại, nhìn thấy 1 trong hai đứa song sinh vốn phải đang nấu cơm hiện tại đang đứng trước cửa, lãnh đạm nhìn hai người: “Xem xong chưa?”
Quý Hành khẩn trương không thôi, cậu có cảm giác đây là tận thế của mình, nhưng Phó Bằng Lan lại như không có gì, đem quyển nhật ký trả lại chỗ cũ, còn cùng Quý Hành kéo tủ lại vị trí ban đầu.
Quý Hành không dám nhìn đến biểu cảm của đứa nhóc kia, Phó Bằng Lan lại vui vẻ đi qua chỗ đứa nhóc kia, còn ngồi xổm xuống vỗ vai nó “Chúng tôi tới trợ giúp cậu có một tuổi thơ vui vẻ.
Cậu có ước nguyện gì có thể nói, chúng tôi giúp cậu thực hiện.”
“Thật sao?” Đứa nhóc cười thật tươi: “có thể giúp tôi giết “nó” sao?”
“Nó” là ai hiện tại hai người cũng đã ngầm biết, Phó Bằng Lan vẫn bình tĩnh nói: “Cậu thật sự muốn giết “nó” sao?”
“Cũng không phải là giết thật” Đứa nhóc nói về đề tài này mà không có chút nào đau khổ: “Nó dù sao cũng là do tôi tạo ra.
Tôi ở đây có một viên thuốc, mấy người cho nó uống, nó sẽ mất đi linh hồn, một lần nữa trở thành thực vật.” Đứa nhóc mở tay ra, trong lòng bàn tay là một viên thuốc màu đen.
Phó Bằng Lan cầm lấy, quay đầu cho Quý Hành một ánh mắt, cậu hiểu ý mà đi lại gần hai người: “Thời gian sắp hết, nên đi xuống lầu thôi.”
Thằng nhóc cùng bọn họ đi xuống lầu, hắn đi trước hai người đi sau.
Phó Bằng Lan không phát ra tiếng động dùng khẩu hình nói với Quý Hành: “là giả.”
Đây là Thuỵ Mộng giả.
Quý Hành gật đầu, nhớ lại cảnh tưởng lúc nãy, vậy viên thuốc kia cũng có vấn đề.
Một hồi lâu mới xuống đương nhiên khiến nữ chủ tức giận, nhưng không cần bọn họ lấy cớ, đứa nhóc kia đã nói trước: “Lúc nãy con quên lấy rượu vang đỏ cho người, là hai người họ giúp con lấy.”
Sắc mặt nữ chủ khá hơn, sẽ vuốt nhẹ má của đứa nhóc, hiếm khi mỉm cười: “Ngoan lắm, ngồi xuống ăn cơm đi.”
Quý Hành ngồi xuống, ánh mắt nhìn về một Thuỵ Mộng chỗ khác, dường như không có cảm giác tồn tại.
Nó rủ đầu bĩu môi, ấm ức như thể giây tiếp theo sẽ oà lên khóc.
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Tạm hôm nay ngắn một xíu nha~~ chương 29 nó dài mà tui muốn stress luôn =))) đùng cái nó dài dã man vậy không kịp thích ứng luôn.
Hôm nay t bận qua nhà họ hàng nên chỉ edit được một đoạn, không có convert khó edit thật sự, vì wikidich có đôi khi nó tối nghĩa dã man T__T.