Đọc truyện Ta Dựa Vào Vị Hôn Phu Nằm Thắng – Chương 27
Quý Hành không nói nên lời: “Phó Bằng Lan…”
Giọng Phó Bằng Lan bên kia vang lên: “Đừng suy nghĩ nhiều, em cứ suy nghĩ cho chính em đã.”
“Được rồi,” Quý Hành dừng lại một chút rồi viết đáp án của mình lên màn hình ánh sáng.
Một dấu tích được hiển thị kèm theo một chiếc thẻ có hai chữ “cơ hội” xuất hiện ở góc dưới bên phải màn hình của Quý Hành.
Cậu không biết nhắc nhở của Phó Bằng Lan là cái gì, nhưng phía bên kia vẫn có thể nghe thấy tiếng nai chạy ồn ào truyền đến, may mà cậu không nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Phó Bằng Lan…!lúc này tâm tình cậu mới dễ chịu hơn một chút.
Đếm ngược đến thời gian trừng phạt vẫn chưa kết thúc nhưng trận chiến của Phó Bằng Lan đã kết thúc.
Quý Hành nghe thấy tiếng anh ấy nói với mình từ phía bên kia cây bìm bìm: ” Quý Hành, anh vẫn ổn.”
Mặc dù biết đối phương không thấy mình nhưng Quý Hành vẫn gật đầu một cái: “Anh vất vả rồi.”
Câu hỏi thứ tư là về Sophia.
Lời nhắc quan trọng: Nếu bạn trả lời đúng, bên kia sẽ nhận được phần thưởng gấp đôi.
Quý Hành:??? Sao lần nay tốt bụng vậy? Cậu vẫn thấy nó có vấn đề chỗ nào ấy.
“Phó Bằng Lan?” Quý Hành đọc câu hỏi nhiều lần.
Cậu luôn cảm thấy rằng mình đã đọc sai, nhưng thực sự là đề nó thế.
“Em cần làm gì với câu hỏi này?”
Phó Bằng Lan gõ vào tường hai lần, giọng nói bình tĩnh của anh vang lên:” chọn đúng là được.”
Quý Hành chọn, câu hỏi tiếp theo không xuất hiện tiếp khiến cậu thở dài thườn thượt.
Lần này hình phạt diễn ra khá lâu.
Quý Hành cảm thấy cậu đã đợi rất lâu cho đến khi nghe thấy giọng nói đối diện: ” Quý Hành, vòng này đã kiếm lời, còn được phần thưởng nhân đôi.”
“Nhưng mà…!anh lại bị trừng phạt.” Quý Hành tâm trạng nặng nề đáp.
Điều này không quan trọng, có thể chắc chắn rằng tổn thất của chúng ta là tối thiểu thì tốt rồi.”
Quý Hành không còn gì để nói, câu hỏi cuối cùng của họ cũng ra rồi.
Quý Hành có một thẻ cơ hội, cậu không chút nghĩ ngợi trực tiếp mở nó ra để xem điều kiện sử dụng, phát hiện không giới hạn người dùng, vì thế không do dự chọn Phó Bằng Lan là người được nhận cơ hội.
Giọng Phó Bằng Lan cảm xúc không rõ: “Quý Hành, em…!thật là…”
Quý Hành bình tĩnh trả lời: “Anh xài cũng vậy thôi, chúng ta là của nhau mà.”
Quay lại câu hỏi, Quý Hành bắt đầu nhìn vào lời nhắc cuối cùng của mình: Câu hỏi này đã được trả lời đúng, phần thưởng ở phó bản mà bạn nhận được sẽ giảm đi một nửa và nếu bạn trả lời sai, bạn sẽ nhận được thêm một nửa phần thưởng của bên kia.
Không có hình phạt là tốt rồi.
Quý Hành lau mồ hôi trên trán, cậu vậy mà được phó bản nuôi ra nô tính(?), vậy mà còn cảm thấy nó khá tốt? Muốn phá hủy mối quan hệ giữa chúng tôi, Quý Hành lầm bầm: Không có cửa đâu.
” Quý Hành,” Phó Bằng Lan nhắc nhở, “Bên anh đã xong rồi, em không cần phải lo cho anh đâu.”
“Vòng này không có hình phạt,” Quý Hành thở ra một hơi, “chờ em, em chuẩn bị kết thúc rồi.
“Quý Hành dứt khoát viết câu trả lời chính xác.
Vào thời điểm cậu viết, bức tường bên cạnh cậu bắt đầu sụp đổ.
Quý Hành lần đầu tiên nhìn thấy bóng dáng của Phó Bằng Lan, nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng gần như dính máu của anh, và những xác nai sừng tấm nằm trên mặt đất xung quanh anh.
Quý Hành đã đếm tất cả..
Mười một cái đầu…!vậy mà anh còn cười tươi như thể không có chuyện gì càng khiến Quý Hành cay mắt.
Môi trường xung quanh liên tục thay đổi, và kết quả của những thay đổi là hai ngăn độc lập bắt đầu xuất hiện cạnh nhau và từ từ hợp nhất thành một.
Màn hình ánh sáng của hai người đồng thời xuất hiện trên tường, và nội dung của câu trả lời của hai người đều được hiển thị trên đó.
Quý Hành: “…” Trò chơi này ác vcl.
Cậu nhìn vào câu hỏi cuối cùng của Phó Bằng Lan:
[Câu hỏi 5: Nếu bạn có thêm một cơ hội, bạn muốn chọn lại câu hỏi nào?
A.2 B.3 C.4
( cả raw lẫn wiki đều A2 B2 nhưng t nghĩ có khi type nhầm nên tự ý sửa nha).
Nhắc nhở chính: Sau khi chọn, phần thưởng và hình phạt cho câu hỏi này sẽ được nhân đôi, nếu bạn không có câu trả lời chính xác, bạn có thể điền theo cách thủ công.
]
Quý Hành nhìn thấy chữ viết tay của Phó Bằng Lan đằng sau dấu chấm hỏi, màu đen trên nền trắng.
Không.
Hai chữ này đánh tan sự kiềm chế nãy giờ của Quý Hành, cậu thở gấp hơn, hung hăng quay đầu lại.
Phó Bằng Lan nhìn cái ót mượt mà của đứa trẻ, nụ cười của anh ta có chút trầm xuống.
Anh vươn tay ra, dừng ở trên đầu người kia một hồi cuối cùng cũng đặt tay xuống, nhẹ nhàng xoa xoa vài lần, giọng điệu bất đắc dĩ: “Có anh ở đây, anh sẽ cố gắng che hết mưa gió cho em.”
Nhưng Phó Bằng Lan thực sự có hơi chống đỡ không nổi, vừa nói xong, cơ thể anh đã ngã vào người Quý Hành, “Đừng giận nhé, anh có chút…!”Lời còn chưa kịp nói xong…
Quý Hành không quan tâm đến suy nghĩ của bản thân, cũng không quan tâm đến việc nhìn những phần thưởng dở hơi mà hệ thống đưa ra, cậu vội vàng kéo anh vào phòng.
Trần Chi Vọng nằm một mình một lúc lâu, vừa chuẩn bị ngủ gật thì cánh cửa bật mở, liếc nhìn xung quanh đã thấy thân hình của hai người cùng nhau, anh ta bĩu môi quay đầu lại, tự nhủ: “nói không với cơm chó, từ mình mà bắt đầu.”
Quý Hành không nghe thấy tiếng anh ta lẩm bẩm, cậu đỡ Phó Bằng Lan tới giường và nhẹ nhàng đặt anh xuống, “Bác sĩ Trần, anh tỉnh lại tới đây xem một chút.”
Trần Chi Vọng không cần cậu nói đã bật dậy vì mùi máu:” Sao lại thế này? Không phải hai người đi vệ sinh sao?”
“Có phó bản ẩn, nếu hai người vào sẽ kích hoạt.
“Quý Hành vô thức muốn chạm vào rương đồ của mình một lần nữa.
Vốn nghĩ không thể chạm được, ai dè cậu lại có thể mở nó ra.
Quý Hành dừng lại và nhận ra rằng đó là hiệu ứng phần thưởng của phó bản.
Cậu lấy ra tất cả dược phẩm có thể sử dụng đều lấy hết ra, “anh nhìn xem rồi chọn cái nào có thể dùng được đi.”
Trần Chi Vọng: “Không phải rương không dùng được sao?”
“Phần thưởng cho phó bản vừa rồi là loại bỏ hạn chế vật phẩm” Quý Hành vừa nói vừa nhìn Trần Chi Vọng thành thạo khử trùng tiêu độc cầm máu cho Phó Bằng Lan, mãi đến khi bác sĩ Trần nói không còn vấn đề gì mới dám thở ra, cả người dường như đã nhũn đi, thiếu tí nữa ngã mất rồi.
Trần Chi Vọng đỡ cậu mới thấy trên người cậu cũng có nhiều vết thương.
“Trong thế giới trò chơi, tốc độ hồi phục rất nhanh, vì vậy đừng lo lắng cho anh ấy.
Nhìn anh ấy vết thương đầy người chảy máu nhiều thế nhưng không có vết thương trí mạng đâu, cậu cũng lại đây tôi xử lý nốt vết thương của cậu.”
Trời bắt đầu sáng Quý Hành và Trần Chi Vọng mới được nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Quý Hành bị ai đó đánh thức, cậu mở mắt ra, trước mặt là Phó Bằng Lan, người đã thay quần áo, thoạt nhìn có vẻ bình yên vô sự, vừa cài cúc áo anh vừa nói nhỏ với Quý Hành: “Cặp song sinh đã mang quần áo cho anh để thay đồ.
Em cũng tắm rửa thay đồ đi, chúng ta xuống nhà ăn cơm.
“
Hai người trao nhau ánh mắt, không cần phải cái gì cũng phải nói.
Quý Hành đứng dậy thay quần áo.
Phó Bằng Lan thì ung dung dựa vào tường chờ đợi.
Quý Hành không thích ứng được việc anh nhìn cậu quá chăm chú, vì thế bắt đầu tìm chủ đề để nói: “Bác sĩ Trần đâu?”
“Đi tìm bác sĩ Từ.”
Quý Hành gật đầu, ” Chuyện phó bản ẩn hả?”
“Đúng rồi,” Phó Bằng Lan cả người dựa vào tường.
Một nửa khuôn mặt được tắm trong ánh nắng ban mai và một nửa khuôn mặt được bóng tối bao lấy khiến cả khuôn mặt anh ấy càng trở nên đẹp đẽ hơn.
“Tôi nói với cậu ấy rằng trò chơi này kiểm tra cảm tình và sự tin tưởng, vì vậy cậu ấy khăng khăng muốn tham gia với Từ Trường Phái.”
Nguyên văn lời nói của Trần Chi Vọng là: “Kiểm tra tình cảm và sự tin tưởng? Vậy thì tôi phải tham gia với Từ Trường Phái.
Chúng tôi muốn cảm tình không có cảm tình muốn tin tưởng càng không có tin tưởng, để xem có thể kiểm tra ra cái gì!”
Quý Hành líu lưỡi, bàn tay của cậu di chuyển một cái rồi dừng lại:” Anh ấy có biết có hình phạt không? “
“Có” Phó Bằng Lan bước đến, tiện tay đem cái nơ con bướm trên eo Quý Hành buộc chặt lại: “Cậu ấy nói đã nhịn lâu lắm rồi.”
Quý Hành: “……” Thật sự…!nhìn không ra…
Hôm nay trời vẫn đang ở trong mùa đông, và cậu bé mặc quần áo đẹp đẽ không xuất hiện để ăn sáng.
Cậu ta đã rất khó chịu từ hôm qua.
Có vẻ như cậu ta cũng không thích mùa đông như bà chủ, mặc dù căn phòng đã rất ấm…
Cậu bé song sinh bận đồ thủ công còn lại đang bận rộn trong bếp, vì vậy bữa sáng của người chơi hôm nay chỉ gồm bánh mì cháy và cháo ngũ cốc.
Tất nhiên, phần của bà chủ vẫn phải hoàn hảo.
Tất nhiên, trong thùng rác nhà bếp vẫn có rất nhiều thành phần đã bị hư…
Người chơi: “…” Chúng ta có thể thấy người mẹ kia khủng khiếp như thế nào.
Mọi người có lẽ chưa no nên sau bữa ăn Quý Hành đã đã phân phát một số thức ăn cho đồng đội của mình, sau đó khi nhìn thấy Từ Trường Phái, nghĩ nghĩ một hồi cũng hào phóng lấy ra nhiều thức ăn, mỉm cười nói: “Đây là viện trưởng an ủi mọi người.”
Biểu hiện của Từ Trường Phái rất lạnh lùng, nhưng đám người sau lưng anh ta quả thật rất đói nên rất vui sướng mà nhận lấy, còn rất cảm kích Phó Bằng Lan rộng lòng: “huhuhu Viện trưởng vẫn tốt như thế, vậy mà còn nghĩ đến chúng ta.”
Từ Trường Phái….