Ta Dựa Vào Vị Hôn Phu Nằm Thắng

Chương 24


Đọc truyện Ta Dựa Vào Vị Hôn Phu Nằm Thắng – Chương 24


Chương 24
( lúc edit phó bản này là cơm chiều, nma bối cảnh Trung Âu, thường chỉ có trà chiều cơm tối, lúc nãy t cũng seach của hoàng gia Anh thì cũng chỉ có trà chiều lót dạ, mà Mama Thuỵ Mộng mời cơm, nên t tự sửa làm cơm tối nhé).
Đã gần đến giờ, cả ba người đi ra ngoài vừa hay đụng phải Manh Manh và Lâm Dao ở cửa.

Trần Chi Vọng vẫn khó ở với Lâm Dao, mà Manh Manh thấy Quý Hành thì không nhịn được mà khen: “Em trai tôi giỏi thiệt luôn, bận đồ nữ cũng hợp gì đâu á.”
  
Quý Hành chưa kịp nói lại thì Phó Bằng Lan đã liếc Manh Manh một cái.

Cô nàng bị liếc cũng hiểu mình nói sai vội vàng sửa: “không không không phải, ý tôi là Hành Hành thiệt đẹp á, viện trưởng có mắt nhìn tốt lắm luôn~”
  
Trần Chi Vọng:”…!”Vậy tôi có phải là người duy nhất không biết gì không?
  
Quý Hành khẽ thở dài: cậu không cảm thấy được an ủi tí nào.

  
Năm người bước xuống lầu, khi đi qua góc lầu lúc đầu họ xuất hiện, Quý Hành phát hiện đóa hoa hướng dương trước đó đã biến mất.

  
Vị trí ban đầu của hoa hướng dương đã biến thành một cái cây với những trái cây nhỏ màu đỏ có màu trắng làm nền, tương phản rõ ràng với những cành cây và trái cây.
  
“Hình như tôi đã hiểu ý nghĩa của các mùa xuân, hạ, thu, đông…” Quý Hành quay đầu lại, hơi cau mày: “Đây là cây sồi xanh Châu Âu.”
  
“Cho nên một ngày bắt đầu là giờ cơm tối…!bốn ngày vừa tròn bốn mùa.

“Phó Bằng Lan nói tiếp.
  
Quý Hành gật đầu: “Hiện tại tôi đoán là như vậy.

Lúc mới lên lầu, tôi đã đặc biệt nhìn kỹ chỗ này.


Lúc đó nó vẫn còn là hoa hướng dương.”
  
Trần Chi Vọng: “Vậy bốn mùa này có ý nghĩa gì? ” chắc chắn hệ thống sẽ không cho họ đi du lịch miễn phí.

Phó Bằng Lan nói: “Bây giờ chỉ có thể quan sát tiếp, chú ý cẩn thận hành động.”
  
Họ xuống nhà ăn vừa đúng giờ, phát hiện đôi song sinh đã ngồi ổn định ở vị tri của mình, rũ đầu ăn một cách thành thật.
  
Chờ khi Quý Hành ngồi xuống mới thấy một nửa trong số mười hai người có mặt là mặc quần áo của nữ, không tính hai người Manh Manh Lâm Dao, mấy người kia đều phải nam bận đồ nữ, điều này giúp Quý Hành an ủi phần nào.

  
Mama Thuỵ Mộng mình ở một đầu chiếc bàn dài, không hài lòng nhìn về hai nơi còn sót lại ở trong bàn.
  
“Những người không đúng giờ thực sự rất đáng ghét, chúng ta đừng chờ đợi nữa, mọi người hãy ăn trước đi.”
  
Nhưng đám người chơi không có ai muốn nếm thử thức ăn, thành ra dao nĩa trên tay họ có vẻ dư thừa.
  
Quý Hành nhìn kỹ thức ăn, không có thịt, cậu quay sang nhìn Phó Bằng Lan, bên kia đã bằ đầu ăn rồi.

Quý Hành cũng không do dự mà ăn theo, mùi vị cũng được.

Không ngờ cậu vậy mà có thể ăn bữa cơm bình thường trong phó bản.
  
Phó Bằng Lan ăn rất yên tĩnh, giống như ăn đồ ăn bình thường mà thôi.

Có anh với Quý Hành dẫn đầu, mấy người kia cũng lục tục ăn.

Có lẽ thức ăn bình thường họ có mùi vị không tốt lắm, nên chỉ trong chốc lát đã bật chế độ tham ăn rồi.

  
Mama Thuỵ Mộng rất hài lòng với điều này, nhẹ nhàng lắc ly rượu vang đỏ trên tay.

  
Hai người đến muộn cuối cùng là hai người đi sau Phó Bằng Lan lúc mới vào ải.

Có vẻ do không thống nhất được ý kiến trong trang phục, quần áo hai người đều có dấu hiệu bị xé nát, biểu tình cũng xấu, đặc biệt là người nam mặc đồ nữ, có lẽ là thua lúc tranh chấp.
  
Mama Thuỵ Mộng không nói gì mà nâng ly rượu lên, xuyên qua thứ chất lỏng màu đỏ nhìn về phía hay người kia khiến Quý Hành sởn cả tóc gáy, cậu lại nhớ tới cảnh Thuỵ Mộng tham lam thu lấy máu trước đó.
  
Sau khi ăn xong, hai người đến muộn bị yêu cầu vào bếp dọn dẹp đống hỗn độn, tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng bọn họ tất nhiên không dám đối đầu npc.

  
Trời đã chạng vạng, nhưng vì cửa sổ phủ đầy tuyết nên không có vẻ gì là mờ sáng, chỉ thấy Mama Thuỵ Mộng đang thu dọn quần áo và cau mày nhìn các con trai của mình.

  
“Lạnh quá, con ghét nhất mùa đông.” Một trong hai đứa trẻ sinh đôi cẩn thận nói: “Mẹ ơi, chúng ta không phải là có lò sưởi áp tường sao?”
  
Nói xong lại thì thất thần: “Con buồn ngủ rồi, con mệt nữa, nếu không con đã ra ngoài kiếm thêm ít bó củi về rồi.


Quý Hành vẫn luôn nghĩ biện pháp phân biệt hai đứa này.

Không biết vì gì mà cậu thấy có hơi lạ.

Từ lúc nhìn thấy hai đứa là song sinh là đã thấy lạ, hai đứa còn phân biệt ngồi hai vị trí bên sườn của nữ chủ nhân, một đứa bận đồ may thủ công nhưng thô ráp, một đứa bận đồ lại đẹp đẽ.


Lúc trước không để ý, giờ nhìn lại mới thấy quần áo chế tác thủ công của đứa trước hình như là chế biến từ phế phẩm giá rẻ.

Quý Hành đem sự chú ý đặt lên đứa bận đồ thô ráp.

Đứa bé trai này từ nãy đến giờ vẫn luôn có biểu tình lo sợ bất an, cậu ta nhìn Mama với ánh mắt cầu xin: “Con sẽ đi ra ngoài kiếm thêm củi về đốt lò.”
Biểu cảm trên mặt mama cũng hiền lành hơn nhiều: “Vậy mới đúng chứ, làm việc là trách nhiệm của người đàn ông, có đúng không Thuỵ Mộng?
 
Hai cậu nhóc đồng loạt gật đầu:” Dạ thưa mẹ.”
Nhưng cuối cùng chỉ có một đứa bé đi.

Cậu đi vào kho mang ra rất nhiều công cụ, chọn một trong những chiếc rìu yêu thích của mình, sau đó ra ngoài trong gió tuyết.

Ngay khi cậu ta rời đi, Phó Bằng Lan cũng đứng lên vỗ vai Trần Chi Vọng, “Đi thôi, đàn ông thì phải làm việc.”
  
Trần Chi Vọng: “??? ”
  
Quý Hành cũng đoán được điều này.

Những người đang mặc đồ nam không ngần ngại đứng dậy thu dọn đồ nghề đi ra ngoài, trừ hai người đang dọn bếp và 4 người bận đồ nữ….!
  
Quý Hành cảm thấy ở chung với nữ boss quá vướng víu, vừa nhấc góc váy định động đậy thì boss – vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi- mở miệng hỏi: “Cô gái, cô muốn làm gì vậy? Phụ nữ thì phải ở trong phòng ấm chờ đợi.

Nếu cô thấy chán quá thì, hoa hồng ngâm nước tắm cho buổi tối tôi chưa kịp chuẩn bị, cô có thể qua đó lấy một ít hoa.”
  
Quý Hành:”…!”Quả nhiên quần áo dùng để phân biệt giới tính!
  
Mọi người nhìn vào góc phòng khách, ở đó có rất nhiều hoa hồng, Quý Hành thắc mắc khi tắm cần nhiều hoa như vậy luôn hả?
  
Quý Hành lại phát hiện cặp song sinh biến mất.
  
Đôi mắt của boss nữ đảo qua: “Người con gái bận váy có viền ơi, tôi đang nói với cô đấy” Boss nữ nhìn Quý Hành “Trong số rất nhiều người, chỉ có cô là phù hợp nhất để mặc đồ của tôi.

Có vẻ như chúng ta đã có duyên, hãy đến cùng tôi uống chén trà đi, mặc kệ đám người xấu xí đi làm việc đi.



  
Quý Hành cúi đầu liếc nhìn quần áo của mình, ừm, đều là viền hoa.

  
Đám đàn ông thì còn đỡ, dù sao cũng chỉ là đóng vai phụ nữ, không đẹp cũng không sao, nhưng khó chịu nhất là Lâm Dao, cô ta liếc Boss nữ xong nhìn qua Quý Hành, trong mắt mang theo nhiều ý nghĩa.
  
Hùng – xấu xí- Manh Manh giận mà không dám nói, vào lúc hái hoa lẩm bẩm một mình: “Hoa hồng xinh đẹp ơi, tôi ở đây cầu xin ngài, xin hãy trừng trị bà chủ độc ác bị bệnh đi, ví dụ như bị ốm không nói ra tiếng được ý.”
  
Quý Hành phát hiện boss nữ có rất nhiều tật xấu, tam quan không đúng, đàn ông thì phải làm việc, người xấu xí thì phải làm việc, tính toán kỹ lưỡng, hai người trong bếp đến muộn cũng phải làm việc.

  
Quý Hành nhìn chằm chằm vào cánh hoa hồng trong tách trà, suy nghĩ về những vấn đề khác nhau, lâu lâu lại liếc ra ngoài cửa sổ, trời lạnh thế nay không biết Phó Bằng Lan bọn họ chịu nổi không.

  
“Hai người rất tình cảm nhỉ?” Giọng bà chủ vang lên bên tai Quý Hành, “Tôi chỉ không biết, bộ sưu tập trò chơi của tôi sẽ khiến cô ấm lòng hay…” Cô ta cố ý không nói hết lời, nở một nụ cười tinh nghịch.
 
“Ý cô là trò chơi gì?” Quý Hành bình tĩnh hỏi.

  
“Đó là loại trò chơi mà các cặp đôi và bạn bè thường không dám thử,” cô ta nói, ánh mắt đột nhiên thay đổi, “Tôi không nên nói với cô nhiều như vậy.

Cô gái xinh đẹp thì không nên tò mò nhiều quá…!”
  
” Ở trước mặt cô thì có ai dám xưng mình là xinh đẹp đâu.

“Quý Hành vì khách sáo mà không cần liêm sỉ luôn.

  
Bà chủ nở nụ cười tươi, nhưng trên mặt lại đau khổ, cô ta lắc đầu: “Cho nên càng xinh đẹp, lòng tò mò càng nặng…”
  
Quý Hành nhìn cô ta chằm chằm, trong lòng cậu có suy đoán táo bạo..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.