Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 67


Đọc truyện Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ – Chương 67


Đã hơn hai mươi ngày Cố Nguyên Bạch chưa nhìn thấy Tiết Viễn.

Y bận rộn sự vụ, sẽ không để tâm đến những chuyện khác.

Lúc này nghe thấy thị vệ trưởng đi vào, ngoan ngoãn đọc bài thơ kia lên cho y nghe, kỳ thật Cố Nguyên Bạch có chút buồn cười.

Giống như bị chọc cười mà buồn cười.

Thủ đoạn này của Tiết Viễn, là thủ đoạn đơn giản thô bạo nhất để tạo dựng thanh thế cho mình.

Y đứng dậy ra khỏi điện, dẫn theo mọi người đi xung quanh một vòng.

Hành cung thật sự rất lớn, Cố Nguyên Bạch dạo lung tung, thỉnh thoảng cũng nghe thấy có tiểu thị đang đọc bài thơ này.

Bài thơ này được phổ thành khúc, hơn nữa còn thêm vài từ vào đoạn cuối, khiến cả bài thơ mang một phong vị khác.

Cố Nguyên Bạch ngồi trong đình hóng gió, kiên nhẫn nghe cung nữ quét tước nhỏ giọng ngâm nga, nghe một hồi, đột nhiên y nói: “Thật là mỏng*.”
*黏糊: cầu góp ý T^T từ gốc là từ này nè, tui tra thì lúc nó ghi là dính, lúc ghi là mỏng, tui khum hiểu nghĩa là gì hết T^T
Điền Phúc Sinh không nghe rõ, khom lưng tới gần: “Thánh Thượng có gì dặn dò?”
“Phổ điệu có hơi mỏng.” Cố Nguyên Bạch nói: “Sửa lại một chút.”
Điền Phúc Sinh không hiểu những thứ này, nhưng lại nghe ra ý của Cố Nguyên Bạch.

Hắn nhìn thoáng qua cung nữ đang quét tước, dò hỏi: “Vậy để tiểu nhân đi hỏi thử xem là ai phổ khúc?”
“Đi đi.” Cố Nguyên Bạch thu tầm mắt lại, lấy một chiếc quạt xếp từ người bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ hai cái, hỏi: “Hỏi nàng, học bài thơ đó từ ai.”
Điền Phúc Sinh đáp vâng, nhanh chân đi qua.

Cố Nguyên Bạch cảm nhận được làn gió nhẹ từ quạt thổi tới, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, y quay mặt quạt lại, thì thấy bên trên vẽ một bức tranh sơn thủy uốn lượn.

“Cái này là ai đưa tới?”
Thị vệ trưởng tiến lên một bước, không quá tình nguyện nói: “Thánh Thượng, là Chử đại nhân đưa tới.”
Bút pháp tinh tế và nét chữ ẩn chứa khí khái này, quả thật hợp với hình tượng của Chử Vệ.

“Trẫm nhớ sinh nhật của trẫm còn hơn một tháng nữa mà.” Cố Nguyên Bạch buồn cười: “Vậy mà bây giờ đã bắt đầu hiến đồ lên cho trẫm rồi.”
Cả bức tranh lẫn chữ viết đều rất đẹp, Cố Nguyên Bạch nhận phần tâm ý này của Chử Vệ.

Y đứng lên, đi đến rìa của đình hóng gió, nhìn ra phía xa xa.

Làn gió nhẹ từ từ lướt qua, nhánh liễu cách đó không xa theo cơn gió khẽ lay động, tầm mắt Cố Nguyên Bạch thoáng nhìn, chợt thấy một góc áo lấp ló sau thân cây.

Cố Nguyên Bạch trầm ngâm một lát, vẻ mặt hơi động, y gấp quạt xếp lại, xoay người ra khỏi đình.

Người phía sau vội vàng đuổi theo, Cố Nguyên Bạch đạp lên bậc cầu thang cuối cùng, đi về phía cây liễu kia.

Khi sắp đến nơi, y dừng chân lại, mọi người xung quanh không hiểu chuyện gì, cũng theo phía sau y.

Cố Nguyên Bạch xoay người hỏi thị vệ trưởng: “Ngày ấy Tiết Viễn bị đánh năm mươi gậy, có nghiêm trọng không?”
Thị vệ trưởng cười khổ nói: “Thánh Thượng, đối với người có thân thể ốm yếu, chỉ cần ba mươi gậy thôi là có thể gây chết người rồi.

Cho dù là người có thân thể cường tráng, cũng ăn không tiêu năm mươi gậy này, dù không chết cũng bị trọng thương.

Thân thể Tiết đại nhân rất tốt, thế nhưng cũng cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng hai đến ba tháng.”
Một lát sau, Cố Nguyên Bạch mới nhẹ giọng nói: “Hắn đáng.”
Quốc vô pháp, tắc sẽ đại loạn.

*Một nước mà không có pháp luật, không tuân theo quy tắc, chắc chắn sẽ loạn.

Trong《 Hàn Phi Tử 》có nói rất nhiều về tầm quan trọng và mối quan hệ của luật pháp, thế lực và sách lược của quân vương, Cố Nguyên Bạch đã nghiên cứu rất kỹ vấn đề này.

Luật pháp đã cấm, Tiết Viễn không thể làm trái được.

Mặc dù hắn bày ra một màn lớn như vậy, đều là vì muốn ở lại bên cạnh Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch thở dài một tiếng, tìm một khối đá bằng phẳng rồi ngồi xuống, chỉ chỉ về phía cây liễu: “Đi xem thử sau cây liễu kia có người nào không.”
“Vâng.” Bọn thị vệ từ phía sau Cố Nguyên Bạch chạy đi, cẩn thận xem xét tình huống sau cây.

Cố Nguyên Bạch xoay nhẫn ngọc trên tay, ánh mắt vẫn nhìn về hướng nọ.


Đột nhiên, sau cây vang lên một giọng nói khàn khàn: “Thánh Thượng.”
Cố Nguyên Bạch khựng lại, vừa xoay người sang thì thấy, Tiết Viễn mặc một bộ y phục màu đen đứng thẳng tắp cách đó không xa.

Vết thương trên người Tiết Viễn, kỳ thực rất nghiêm trọng.

Mục đích của hắn là vì ở bên cạnh Cố Nguyên Bạch, về phần ngón tay út của thế tử An Nhạc hầu, hắn đã trả năm mươi gậy rồi.

Thế nhưng đối tượng không phải là thế tử An Nhạc hầu, mà là Thánh Thượng.

Vì để Thánh Thượng nguôi giận, hắn mới cam tâm tình nguyện chịu đánh năm mươi gậy này.

Cho dù Tiết Viễn mạnh đến đâu thì hắn cũng chỉ là một người bình thường, năm mươi gậy cứng rắn đánh lên, đánh đến máu thịt lẫn lộn, không mất hai ba tháng thì không khỏi được.

Thế nhưng Tiết Viễn không thể không gặp Cố Nguyên Bạch.

Từ xưa đến nay, Tiết Viễn chưa bao giờ biết cái gì gọi là lui về phía sau.

Bị thương thành như vậy, nhưng hắn vẫn gắng gượng dậy, một mực chờ đợi cơ hội Cố Nguyên Bạch ra ngoài cung tản bộ để nhìn một cái.

Nếu không gặp được, Tiết Viễn sẽ điên mất.

Khi Tiết Viễn điên lên rồi, ai cũng không thể kìm lại được.

Tiết tướng quân đã xuất chinh từ lâu, chỉ còn lại Tiết phu nhân tự mình ra cổng đứng canh chừng, không cho Tiết Viễn ra ngoài.

Khi ấy Tiết Viễn được nô bộc đỡ lấy, hắn nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua mẫu thân của mình, đáy mắt đen kịt che kín tơ máu đỏ ngầu hệt như người mắc bệnh nặng: “Nương, nhi tử đi xem một chút thôi.”
Giọng nói khàn đặc như sắp hỏng mất.

Xem cái gì, hắn không nói.

Thế nhưng từ vẻ mặt của hắn đã nói lên rõ ràng, ai cũng không ngăn được, một cái liếc mắt này, hắn nhất định phải đi.

Tiết phu nhân biết nhi tử mình bướng bỉnh, bướng bỉnh đến mức có chút cố chấp, nếu không cho hắn ra ngoài, thậm chí hắn có thể dùng hai tay mà bò trên mặt đất, bò đến khi nào tới được nơi mà hắn muốn đến thì thôi.

Tiết phu nhân lau nước mắt mà nhượng bộ.

Cho đến hôm nay.

Khi Cố Nguyên Bạch cho rằng y và Tiết Viễn đã hơn hai mươi ngày không gặp, thì trong mắt Tiết Viễn, nó không dài như hai mươi ngày, thế nhưng dường như so với hai mươi ngày còn dài hơn.

Không phải ngày nào Cố Nguyên Bạch cũng ra ngoài điện tản bộ, mà cho dù tản bộ cũng không phải ngày nào cũng đến đúng một chỗ.

Tiết Viễn hoàn toàn dựa vào vận may, có đôi khi vất vả đợi cả ngày, ngay cả một cọng tóc cũng chẳng thấy đâu.

Cuộc đời này của Tiết Viễn, máu loãng cũng từng ngâm qua, mùi xác chết thối rữa bị hắn che lại, ruồi muỗi, sâu bọ, thời điểm chật vật nhất, so với một con chó rơi xuống nước còn thảm hơn nhiều.

Cho nên, thủ đoạn để có thể thấy được Cố Nguyên Bạch, với hắn mà nói, này căn bản không tính là gì.

Không chịu nổi thì không chịu nổi, hắn vẫn muốn được nói chuyện với Cố Nguyên Bạch.

Thường Ngọc Ngôn lan truyền bài thơ kia ra ngoài.

Từ khi《Đại Hằng quốc báo》thịnh hành, danh tiếng của gia hỏa này cũng không ngừng tăng lên, danh tiếng của hắn càng lớn, càng làm cho《Đại Hằng quốc báo》có địa vị hơn trong giới văn nhân, tạo nên một vòng tuần hoàn tốt đẹp.

Tiết Viễn dùng chút thủ đoạn nho nhỏ, liền kéo được thị vệ trưởng tới phủ.

Sáng sớm hôm nay, vết thương còn chưa lành, Tiết Viễn đã chọn một bộ y phục màu đen để che đi vết máu của mình, sau đó thẳng lưng bước đi, coi như vết thương phía sau không hề tồn tại, dùng ý chí cực mạnh mà bày ra dáng vẻ không vấn đề gì.

Giống như lúc này đang đứng trước mặt Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch nhìn Tiết Viễn.

Vẻ mặt Tiết Viễn trầm ổn, khóe miệng mỉm cười, thế nhưng trong mắt lại giăng kín tơ máu, râu trên cằm lộ ra vẻ chật vật.

Có một cỗ hương vị nam nhân chán chường.

Người lớn lên anh tuấn, cho dù đang chán chường cũng có cảm giác rất tiêu sái.


Nhưng cũng thật kỳ lạ, nếu nói đến tuấn tú, dung nhan của Chử Vệ kia còn tuấn tú hơn, thế nhưng nếu Chử Vệ chật vật, lại không có được cảm giác tiêu sái như Tiết Viễn.

Cố Nguyên Bạch thu suy nghĩ lại, nhẹ nhàng phất quạt một cái, trên mặt không có tức giận, cũng không có vui mừng: “Vết thương lành rồi?”
Lúc trước thị vệ trưởng đã nói, vết thương của Tiết Viễn phải nằm đến hai ba tháng mới lành được, thế nhưng hiện tại thoạt nhìn Tiết Viễn quá bình thường, hoàn toàn không có dáng vẻ của một người bị trọng thương.

Khóe miệng Tiết Viễn cong lên, đứng thẳng tắp, vẫn dũng mãnh như trước: “Thần rất khỏe.

Thời gian này, Thánh Thượng vẫn khỏe chứ?”
Thanh âm của hắn, thật ra trầm thấp khàn khàn hệt như người bị bệnh nặng, khàn đến nỗi lúc nói chuyện cảm giác như có sạn, ba chữ “vẫn khỏe chứ” cuối cùng phảng phất như có như không, giống như từ nơi xa truyền đến.

“Trẫm đương nhiên khỏe.” Cố Nguyên Bạch gấp quạt xếp lại: “Thay vì lo lắng cho trẫm, ngươi nên lo cho bản thân thì hơn.”
Tiết Viễn hơi hơi mỉm cười, văn nhã khéo léo như một người đọc sách được nuôi dưỡng trong thư hương thế gia*: “Biết thời gian này Thánh Thượng vẫn khỏe, thần yên tâm rồi.”
*dòng dõi có học vấn
Cố Nguyên Bạch dừng lại, nghiêm túc đánh giá hắn.

Ánh mắt của y đảo qua người Tiết Viễn, sắc mặt Tiết Viễn không chút thay đổi, chỉ hạ thấp tầm mắt: “Thánh Thượng nhìn thần làm gì.”
“Hình như Tiết khanh có chỗ nào đó không giống.” Cố Nguyên Bạch nhíu mày lại, nói không ra khác biệt chỗ nào, y nhìn Tiết Viễn một lần lại một lần: “Hình như Tiết khanh……”
Đột nhiên y phát hiện, Tiết Viễn lúc này trở nên quy củ hơn rất nhiều
Đứng ở đó hồi lâu, cũng chưa từng nhấc chân đến gần Cố Nguyên Bạch, trên người mặc một bộ y phục màu đen nặng nề, ngay cả khí thế cũng bắt đầu lắng đọng xuống.

Giống như những tâm tư, những lời nói đại nghịch bất đạo lúc trước đều bị chôn chặt trong ký ức của vài người, còn người đang đứng ở nơi này, chỉ là một thần tử sạch sẽ, cái gì cũng chưa từng làm mà thôi.

Tiết Viễn thản nhiên cười cười, hai tay vững vàng chắp sau lưng, chậm rãi nói: “Thánh Thượng, bây giờ đã là tháng tám.

Gió nổi lên rồi, Thánh Thượng có muốn đi thả diều không?”
Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu nhìn ngọn cây, ngọn cây dài mảnh bị gió thổi không ngừng lung lay.

Tiết trời trong xanh, hơi có chút cảm giác mát mẻ của cuối thu.

Quả thực là thời tiết tốt thích hợp để thả diều.

Đám thị vệ sau khi kiểm tra tình hình sau cây liễu liền mang tay không trở về, vừa nhìn thấy Tiết Viễn, bọn họ đều có chút kinh ngạc.

Đặc biệt là người hiểu rõ thương tích của Tiết Viễn như thị vệ trưởng, ánh mắt hắn nhìn Tiết Viễn muốn nói lại thôi, cực kỳ khó chịu.

Tiết Viễn lại không để ý đến bọn họ, hắn còn đang đợi Cố Nguyên Bạch nói chuyện.

Một lát sau, Cố Nguyên Bạch mới gật gật đầu: “Đi thôi.”
Tiết Viễn đã chuẩn bị sẵn diều, hắn cong lưng nhặt con diều lên, toàn bộ động tác lưu loát như nước chảy mây trôi.

Dưới lớp áo đen che lấp, miệng vết thương đã hơi hơi nứt ra.

Mặt Tiết Viễn không chút đổi sắc mà đi đến bên cạnh Cố Nguyên Bạch, lúc đi ngang qua bụi cỏ, đột nhiên nói: “Thánh Thượng đã nếm qua cỏ có vị ngọt chưa?”
Cố Nguyên Bạch bị lời nói của hắn hấp dẫn, quay đầu lại nhìn hắn, hơi nhướng mày: “Cỏ có vị ngọt?”
Y chỉ biết hoa có vị ngọt, khi hút ở phía dưới có chút mật ngọt chảy ra.

Tiết Viễn cười, nhìn kỹ vào bụi cỏ rồi nhanh chân tiến lên vài bước, từ bên trong bụi cỏ xanh rì hái ra vài nhánh cỏ có một bông hoa trắng bên trên.

Hắn cố ý dùng ngón tay nghiền nát nhánh cỏ này, mùi cỏ thơm thoang thoảng cùng với hương vị ngọt ngào tràn ra, dùng để che lấp đi mùi máu tanh như có như không trên người Tiết Viễn rất tốt.

Tiết Viễn không muốn để lộ ra vẻ mệt mỏi trước mặt Cố Nguyên Bạch.

Hắn đưa nhánh cỏ ngọt này đến trước mặt tiểu hoàng đế, bản thân chủ động nếm trước một miếng, hơi hơi nheo mắt lại, vừa lòng gật đầu.

Thấy hắn ăn, vẻ mặt cũng không tệ lắm, cung hầu bên cạnh Cố Nguyên Bạch mới nhận lấy một mảnh lá, sau khi dùng nước rửa sạch sẽ, lau qua một lượt rồi mới đưa cho Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch cầm lên nếm thử một miếng, kinh ngạc phát hiện thứ này vậy mà lại có vị ngọt không khác cây mía là bao, y lại nếm thêm một miếng nữa: “Cái này gọi là gì?”
“Các bá tánh đều gọi đây là cỏ ngọt.” Tiết Viễn: “Ngọt không?”
Cố Nguyên Bạch không khỏi gật đầu: “Vị ngọt thế này, nếu pha với trà uống, hẳn là có thể thành một loại đồ uống không tệ.”
Chuyện gì cũng kéo đến chính vụ, đây là đặc điểm của Cố Nguyên Bạch.

Tiết Viễn đổi chủ đề: “Thánh Thượng, cũng có không ít thứ có vị ngọt.

Mật hoa cỏ ngọt, khi các bá tánh không mua nổi đường, mà đứa nhỏ trong nhà lại muốn ăn ngọt, họ sẽ ăn những thứ này.”

“Vị rất ngon.” Cố Nguyên Bạch như đang suy tư gì đó: “Cũng không biết có thể trồng không.”
Vừa rồi Tiết Viễn vừa nhìn là có thể tìm thấy thứ này, như vậy cỏ ngọt hẳn là không khó gieo trồng lắm.

Nếu thứ này được trồng khắp đường phố, chứng tỏ đối với Đại Hằng, thứ này không tính là quý hiếm, thế nhưng đối với những quốc gia không có thứ này, Tây Hạ, Đại Việt, những quốc gia ở gần con đường tơ lụa,……!có lẽ bán khá tốt.

Nếu có thể bán được một phần thì sẽ có thêm một khoản tiền, thân thể Cố Nguyên Bạch không tốt, sống không được bao lâu.

Nhưng nếu y có thể sống lâu hơn chút nữa, y nhất định sẽ bán thứ này ra nước ngoài, hung hăng kiếm thêm một món tiền từ các nước lân cận.

“Thánh Thượng.” Thị vệ trưởng gọi: “Thánh Thượng?”
Cố Nguyên Bạch lấy lại tinh thần: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt của thị vệ trưởng đã xẹt qua Tiết Viễn rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là ngậm miệng: “Chỗ này trống trải, nếu muốn thả diều, vậy chỗ này là được rồi.”
Tiết Viễn nhìn trước nhìn sau một phen, gật gật đầu tán đồng: “Chỗ này cũng được.”
“Vậy thả đi.” Cố Nguyên Bạch nói: “Diều của Tiết khanh đâu, có hình gì thế?”
“Ở đây.” Tiết Viễn lấy diều ra, có thị vệ phối hợp với hắn, giúp hắn nâng diều lên, chờ đến khi gió nổi thì mới thả tay ra.

Con diều từ từ bay lên trời, trở thành một phong cảnh độc đáo trên hành cung tránh nóng.

Cố Nguyên Bạch dùng quạt xếp che đi ánh nắng chói chang lóa mắt, vừa ngẩng đầu lên thì thấy hình dáng của con diều.

Có hơi kinh ngạc một chút, thế mà lại là một con diều hình chim én bình thường.

Y vốn cho rằng với tính cách của Tiết Viễn, con diều hẳn phải là loại to lớn kiêu ngạo.

Lại không nghĩ rằng sai mười phần, con diều này cực kỳ bình thường, bình thường đến mức Cố Nguyên Bạch cũng có chút ngạc nhiên.

Sau khi kinh ngạc xong, Cố Nguyên Bạch lại có chút buồn cười, y cong cong khóe môi, đang muốn thu tầm mắt thì đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua, con diều lung lay như muốn rơi xuống đất, ngay trước khi nó kịp rơi xuống, Tiết Viễn lại giật giật dây, vừa lúc một trận gió khác thổi tới, con diều lại bay lên một lần nữa.

Chỉ trong chớp mắt khi con diều tới gần, dường như Cố Nguyên Bạch thấy trên con diều có ghi mấy chữ.

Thả diều được một lúc, thị vệ trưởng liền đi tới cầm lấy đồ vật trong tay Tiết Viễn, hắn âm thầm tận tình khuyên bảo: “Tiết đại nhân, thân thể là quan trọng nhất.

Bây giờ ngươi mang một thân thương tích này đến trước mặt Thánh Thượng, còn không phải là tự mình chịu tội sao, cần gì phải thế chứ?”
Bọn họ còn chưa biết chuyện xảy ra lúc trước, chỉ đơn thuần cho rằng Tiết Viễn vì báo thù cho đệ đệ mà đắc tội với An Nhạc hầu, cho nên mới bị Thánh Thượng khiển trách.

Thị vệ trưởng càng ở chung với Tiết Viễn lâu, càng cảm thấy Tiết Viễn là một người tốt, chỉ là cách nói chuyện không dễ nghe, thái độ cũng không tốt mà thôi.

Hắn thật sự lo lắng cho Tiết Viễn: “Ngươi tự hành mình như vậy, đến cuối cùng, chẳng phải vết thương sẽ càng thêm nghiêm trọng sao?”
Tiết Viễn: “Vậy chịu thôi.”
Hắn đưa diều cho thị vệ trưởng, bước nhanh về phía Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch đang cân nhắc chữ viết trên diều, thấy hắn đi tới bèn thuận miệng hỏi: “Đó là cái gì?”
“Thần tiện tay viết hai dòng mà thôi.” Tiết Viễn tùy ý liếc mắt một cái rồi thu tầm mắt lại: “Viết chơi chơi, Thánh Thượng không cần để ý.”
Cố Nguyên Bạch ừ một tiếng, không còn hứng thú xem diều nữa, mà cùng Tiết Viễn đi đến một chỗ nghỉ ngơi râm mát cạnh đó rồi ngồi xuống, nhìn thị vệ trưởng còn đang dẫn theo người cực cực khổ khổ mà thả diều.

“Thánh Thượng, lúc trước là thần quá phận.” Đột nhiên Tiết Viễn nói: “Sấm sét mưa gió đều là hoàng ân.

Thần kiến thức thiển cận, ánh mắt nông cạn, lại ít đọc sách, cho nên không hiểu quy củ.”
Cố Nguyên Bạch không khỏi quay sang nhìn hắn một cái.

Khóe môi Tiết Viễn cong lên, nếu không phải trong mắt giăng kín tơ máu đỏ ngầu, thì nhất định sẽ phong độ nhẹ nhàng mà ôn tồn lễ độ.

Đây không phải là Tiết Viễn, hoặc là nói, cái cảm giác này không phải là cảm giác mà Tiết Viễn đem lại cho Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch không khỏi nhíu mày lại, một lát sau mới nhàn nhạt nói: “Trẫm đã quên rồi.”
Ý cười trên mặt Tiết Viễn chưa hề biến mất, chỉ gật gật đầu, sau đó dời tầm mắt đến cánh diều bay cách đó không xa.

Liều mạng nói ra cảm tình đè nặng trong lòng, đây là lần đầu tiên trong đời Tiết Viễn nói những lời này.

Thế mà lại bị Cố Nguyên Bạch quên mất.

Nhưng cũng không sao.

Tiết Viễn sẽ chuẩn bị thứ gì đó tốt hơn.

Đằng trước, đám người thị vệ trưởng đang tập trung nhìn cánh diều hình chim én, đằng sau, Cố Nguyên Bạch và Tiết Viễn từ trong bóng râm đi ra, chậm rãi tới một cái đình hình tứ giác.

Đình tứ giác được xây dựng trên con đường gỗ, hai bên đường đều là ao hồ xanh biếc phiếm ánh vàng, chim tước bay tới, trước khi tới gần người lại bỗng chốc bay đi.

Tiết Viễn thấy rõ chiếc quạt xếp trên tay Cố Nguyên Bạch: “Thánh Thượng, cái quạt này của ai vậy?”
“Chử Vệ.” Hai chữ này vừa nói ra, Cố Nguyên Bạch liền cảm thấy có chút vi diệu, hiện tại nam chủ công trong sách có tâm tư đối với y, vậy nam chủ thụ kia phải làm sao bây giờ?
Y đau đầu đến day day mi tâm, không nghĩ tới ngoài việc làm hoàng đế, còn phải kiêm thêm chức chuyên gia cảm xúc và mai mối.

Tiết Viễn dời tầm mắt từ cây quạt đi: “Thì ra là Chử Đại nhân làm.”
“Bút mực tranh chữ của hắn đều là độc nhất vô nhị.” Cố Nguyên Bạch thuận miệng nói: “Sợ là trăm năm sau cũng sẽ thành trân bảo trong tay người khác.”
Tiết Viễn cười cười, chợt duỗi tay chỉ chỉ phía trước: “Thánh Thượng, người xem, phía trước có một con chim đang cho chim con ăn.”
Cố Nguyên Bạch nhìn theo hướng tay hắn chỉ, lại chẳng thấy gì: “Ở đâu?”
“Thần cả gan xin phép nắm tay Thánh Thượng.” Tiết Viễn: “Để thần chỉ cho người xem.”

Cố Nguyên Bạch dừng một chút, không nhìn nữa: “Không cần.”
Tiết Viễn cũng không bắt buộc, hắn thong thả mà hầu hạ bên cạnh, bước chân không nhanh không chậm, cho dù bị từ chối cũng không thất vọng.

Sau khi tới đình tứ giác, Cố Nguyên Bạch đang muốn tìm một chỗ để ngồi xuống, Tiết Viễn lại nói trước: “Thánh Thượng đừng vội, để thần lau qua đã.”
Hắn lấy một chiếc khăn tay màu trắng từ trong người ra, lau sạch bụi bặm trên ghế ngồi trong đình.

Thật ra cũng chẳng cần phải lau, từ khi Thánh Thượng giá lâm đến hành cung tránh nóng, thái giám và cung nữ lau chùi quét tước cực kỳ chăm chỉ cần cù, chỗ nào cũng sạch sẽ, không chút bụi bặm dù là nhỏ nhất, chỉ sợ va phải Thánh Thượng, sẽ bị trừng phạt.

Tiết Viễn vừa cong eo xuống, Cố Nguyên Bạch liền ngửi thấy một mùi máu tanh như có như không, y nhăn mày lại, lần theo mùi máu tươi, ngửi thử một lần nữa lại thấy mùi của một vài loại thảo dược và cỏ xanh.

Cố Nguyên Bạch khịt mũi, càng ngửi càng cảm thấy mùi máu tanh ban đầu nhạt đi không còn nữa.

Y đang định tiến gần thêm một bước, nào ngờ Tiết Viễn đột nhiên đứng lên, phần lưng rắn chắc đánh úp lại, đập lên mũi Cố Nguyên Bạch.

“……”
Thân thể Tiết Viễn cứng đờ trong chốc lát, nhanh chóng xoay người lại, bởi vì sốt ruột nên cử động mạnh, dẫn đến miệng vết thương phía sau lại nứt ra.

Thế nhưng hắn vừa thấy tiểu hoàng đế bị hắn đập trúng đang che cái mũi, bình thường lãnh khốc vô tình, thế mà lúc này hai mắt lại ẩm ướt như muốn tràn ra, liền quên mất mình đang định nói cái gì, làm cái gì.

Trong lòng chỉ còn duy nhất một suy nghĩ.

Thì ra tiểu vô lương tâm cũng biết đau.

Cố Nguyên Bạch bị đập trúng, trực tiếp đụng ngay phải tuyến lệ.

Y đã cố nén đau, thế nhưng thân thể này quá mức kiều quý, vừa mới đụng phải, nước mắt từ tuyến lệ liền chảy ra.

Quá mất mặt.

Thế nhưng cho dù chật vật như vậy, Cố Nguyên Bạch cũng không muốn mất mặt ngay trước Tiết Viễn.

Y chịu đựng cơn đau nhức, vẻ mặt bình tĩnh không đổi sắc.

Giống như đôi mắt đẫm nước kia chẳng hề liên quan gì đến y cả.

Tiểu hoàng đế cực kỳ bướng bỉnh, sau khi Tiết Viễn lấy lại tinh thần, buồn cười thấp giọng dỗ dành: “Đừng động đậy, để ta nhìn thử xem.”
Cố Nguyên Bạch nghẹn giọng rầu rĩ: “Xem cái rắm.”
Tiết Viễn kéo cái tay đang che mũi của Cố Nguyên Bạch ra, kiểm tra cẩn thận, còn may, chỗ bị đập trúng chỉ hơi đỏ lên chút thôi, chứ chưa bị thương.

Tầm mắt Cố Nguyên Bạch có chút mơ hồ không rõ, cảm giác đau đớn lên đến đỉnh điểm rồi mới từ từ rút đi.

Cách đó không lâu, y còn đối xử lạnh lùng với Tiết Viễn.

Vẻ mặt mà Tiết Viễn thường xuyên nhìn thấy, phần lớn đều là ẩn chứa uy nghiêm hoặc là tươi cười thân thiết, còn khi tức giận, chính là hàn băng lạnh run.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt hai mắt đẫm lệ mông lung như lúc này của Cố Nguyên Bạch.

Hắn đè thấp thanh âm, khàn giọng thì thầm: “Thánh Thượng, thần muốn lau nước mắt cho người.”
Cố Nguyên Bạch cũng nhỏ giọng nói: “Lau đi.”
Tiết Viễn vừa định lau, đột nhiên Cố Nguyên Bạch lại nói: “Không được dùng khăn tay vừa lau ghế.”
Sao có thể lấy cái khăn đó lau nước mắt cho ngươi chứ.

Tiết Viễn âm thầm buồn cười, trong nụ cười kia xen lẫn chút ý châm chọc trời sinh.

Hắn vô cùng nghiêm túc mà vươn tay nâng mặt Cố Nguyên Bạch lên, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua, lau đi giọt nước trên khóe mắt Cố Nguyên Bạch.

Thế nhưng khi tay hắn chạm vào, hình như lại chọc cho nước mắt vốn đọng ở khóe mắt y tràn ra, lúc Cố Nguyên Bạch còn chưa phát hiện, vài giọt nước mắt đã nối tiếp nhau rơi xuống.

Tiết Viễn bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.

Cố Nguyên Bạch vĩnh viễn không biết cái vẻ mặt bình tĩnh mà rơi lệ này của y chọc vào tim Tiết Viễn cỡ nào.

Thật vất vả mới giả vờ quy củ được hơn hai mươi ngày, trong phút chốc lại sắp rách ra một lần nữa.

Tiết Viễn áp sát vào Cố Nguyên Bạch, hơi thở cực nóng phả ra, khoảng cách gần đến nỗi chỉ cần vươn đầu lưỡi là có thể liếm đi nước mắt, thế nhưng cuối cùng hắn cũng không làm gì cả, mà chỉ cầm vạt áo cẩn thận lau nước mắt đi.

Chờ đến khi Cố Nguyên Bạch khá hơn, y mới phát hiện không biết từ lúc nào mà mình đã ngồi xuống, còn Tiết Viễn đang đứng cách y hai bước.

Cố Nguyên Bạch khựng một hồi, lấy lại tinh thần nhận ra Tiết Viễn vừa làm cái gì.

Y nhìn thoáng qua Tiết Viễn, ánh mắt của Tiết Viễn cũng không dừng trên người y, mà đôi tay chắp sau lưng, dáng người thẳng tắp trông về phương xa.

Sau khi cảm nhận được tầm mắt của Cố Nguyên Bạch, hắn mới quay đầu lại, hơi hơi nhướng mày, mỉm cười nhìn về phía Cố Nguyên Bạch.

Trong thoáng chốc, Cố Nguyên Bạch nhớ tới một câu.

Chó cắn người là chó không sủa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.