Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 160: Thánh Thượng Đến Giang Nam


Đọc truyện Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ – Chương 160: Thánh Thượng Đến Giang Nam


Cố Nguyên Bạch cưỡi ngựa, tiễn đội ngũ đến tận ngoài kinh thành.
Các vị quan viên xuống ngựa, hành lễ rồi khuyên nhủ: “Thánh Thượng, ngài mau trở về thôi ạ.”
“Chư vị từ biệt cũng không biết khi nào mới có thể trở về,” Cố Nguyên Bạch cười, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua từng người một, “trẫm nhìn các khanh thêm một lát.”
Quan viên Đại Hằng nghe vậy ngẩn ra, trên mặt lộ vẻ xúc động: “Thánh Thượng……”
Quan viên trẻ tuổi nghe xong không chịu nổi, hốc mắt đỏ hồng, kiệt lực để không thất thố.
Quan viên Sở Giám Sát – Giang Tân cười nói: “Thánh Thượng, ngài yên tâm, chúng thần đều sẽ bình an trở về.”
Cố Nguyên Bạch nhìn qua một lượt, tầm mắt chuyển tới Giang Tân, “Khanh là người dẫn đầu, phải chiếu cố bọn họ cho tốt.”
Giang Tân cúi người trầm giọng: “Vâng.”
Người dẫn đầu đường bộ là Giang Tân, Tiết Viễn cùng một vị quan viên trung niên, trong ba người Tiết Viễn có chức quan cao nhất, nắm giữ năm ngàn binh lính, hai vị còn lại cũng có quyền giám sát riêng của mình, nhưng không ngoại lệ, bọn họ đối với quân chủ Đại Hằng đều có lòng trung quân không gì cản nổi.
Khi Cố Nguyên Bạch chọn người đã suy nghĩ thấu đáo, trước khi đi ba người bọn họ đã cố ý hiểu biết lẫn nhau, gặp nhau vài bữa cơm đã hiểu rõ tính nết của nhau, chuyến này cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Ba người đều không phải người sẽ kéo chân người khác, ai nấy đều lý trí, đều muốn đạt hiệu suất cao mà trở về sớm một chút, mục tiêu chỉ cần nhất trí, vậy thì chuyến này cũng đã thành công một nửa.
Giang Tân và Khổng Dịch Lâm vừa đi đường bộ, vừa đi đường biển, đều tham dự lần trùng kiến con đường tơ lụa trọng đại này.

Hai người bọn họ tâm tư kín đáo, có quan viên Hồng Lư Tự đi cùng để giúp bọn họ giao thiệp với các quốc gia, Cố Nguyên Bạch cũng không cần lo lắng nhiều.
Điền Phúc Sinh tiến lên thấp giọng nhắc nhở: “Thánh Thượng, đã đến giờ rồi.”
Cố Nguyên Bạch gật đầu, nói: “Đi đi.”
Mọi người hành lễ, cảm xúc trào dâng, Tiết Viễn ở phía trước đoàn người ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Cố Nguyên Bạch.
Quan viên còn lại đã bị Giang Tân dẫn đi, để lại cho quân thần bọn họ chút thời gian cuối cùng nói chuyện.
Cố Nguyên Bạch rũ mắt nhìn y, lông chồn mềm mại trên áo choàng bao lấy khuôn mặt, khiến cho mỗi một ánh mắt của hắn chỉ cần dao động chút, là có thể tạo thành một gợn sóng trong lòng Tiết Viễn.

Còn chưa rời đi, Tiết Viễn đã lưu luyến không thôi, y nhìn Cố Nguyên Bạch hồi lâu, lúc này mới hiểu được vì sao người ta khi tạm biệt nhau còn phải làm một bài thơ chia ly đầy chua xót, không phải vì để đối phương biết mình có bao nhiêu không nỡ, mà chỉ là muốn tìm một nơi để trút hết cảm xúc trong lòng mà thôi.
Y không nói lời nào, Cố Nguyên Bạch cũng không nói lời nào, thời gian chậm rãi trôi đi, Giang Tân ở phía sau lớn tiếng nhắc nhở, “Tiết đại nhân, đi thôi!”
Tiết Viễn bừng tỉnh, y cúi người, “Thánh Thượng, từ biệt quanh năm, ngài phải bình an.”
Cố Nguyên Bạch lên tiếng, “Đừng chậm trễ nữa, mau đi đi.”
Tiết Viễn vẫn hành đại lễ rồi mới đứng dậy, y nhìn Cố Nguyên Bạch một lần cuối cùng, xoay người hướng về hàng dài vạn người mà đi.

Thân ảnh mặc khôi giáp vẫn cao lớn như xưa, bước chân vội vã, như có dã thú tô điểm phía sau.
Lập công lớn, có công lao hiển hách, để Cố Nguyên Bạch về sau có chán ghét y, y cũng vẫn có thể ở lại bên cạnh hắn.
Sau đó thật nhanh trở về.
Tháng hai cành liễu mới đâm chồi, giữa gió lạnh nghênh xuân còn chưa nở hoa, bụi đất phi dương khí thế tận trời, vạn ngựa lao nhanh, dần dần biến thành một chấm nhỏ màu đen.
Cố Nguyên Bạch thở ra một ngụm khí, lại chậm rãi cười.
Chia xa không phải chuyện gì lớn, Tiết Viễn rồi cũng sẽ trở về, thừa dịp tuổi còn trẻ, hiện tại đi cũng khá tốt.

Cố Nguyên Bạch có thể tập trung toàn bộ thể xác và tinh thần vào quốc sự, cô độc trong ngắn ngủi có lẽ cũng rất tốt đẹp? Cố Nguyên Bạch có thể sắp xếp một chuyến tuần tra phía nam, hắn muốn xem xem Đại Hằng đã sửa đường đến đâu, nơi nhiều tham quan nhất hiện tại như thế nào rồi.

Các trạm dịch có thông suốt bốn phương hay không, các chính sách ban xuống được thực hiện ra sao.
Cố Nguyên Bạch giục ngựa quay đầu lại, áo lông chồn phần phật theo gió.
Đại Hằng ngoại trừ kinh thành và Tây Bắc, những nơi khác Cố Nguyên Bạch cũng chưa từng đi qua.

Hiện giờ đúng là thời điểm tốt, thân thể khỏe mạnh, thiên hạ cũng hoà thuận yên vui, hoàng đế loan giá, cũng là thời điểm giá lâm tứ phương.

Vùng duyên hải, mỏ muối, mỏ vàng và mỏ khoáng thạch ở Kinh Hồ Nam, thiên sơn vạn thủy, Cố Nguyên Bạch đều muốn đi xem.
________________
Ba năm sau, Giang Nam.
Trước khi Thánh Thượng đi tuần tra phía nam, triều đình dùng suốt một năm để đốc thúc việc này, tuy nói hiện giờ thiên hạ vững vàng, bách tính thường ở trong nhà cung phụng bài vị trường sinh của Thánh Thượng, nhưng cũng không thể bảo đảm khi lên đường sẽ không có nguy hiểm, ngoại trừ Đông Linh Vệ ngày càng tăng thêm thao luyện, thủ bị quân các nơi cũng phải tùy thời cảnh giác.
Lộ trình và danh lam thắng cảnh cần đi cũng rất quan trọng, đây là chuyến đi tuần đầu tiên của Thánh Thượng sau khi đăng cơ, từ kinh thành đến địa phương đều phải chuẩn bị.

Cố Nguyên Bạch năm thứ nhất cần chính xử lý tất cả chính sự lớn bé, năm thứ hai dành thời gian đưa ra nam tuần, nhưng thẳng đến năm thứ ba mới quyết định xong lộ trình, từ Hoàng Hà theo kênh đào xuống phía nam, đi qua Giang Nam, Lưỡng Chiết đến vùng hải quân Phúc Kiến.
Quan viên những địa phương đó nghe nói Thánh Thượng giá lâm liền sợ hãi thấp thỏm, đặc biệt là đám tham quan mấy năm nay đang chuẩn bị manh động, nghe đến Thánh Thượng đã kinh hồn táng đảm.

Một đường đi tới, dân chúng tụ tập quanh bến cảng hoan hô, khua chiêng gõ trống trông theo thuyền của Thánh Thượng, lúc này, trải qua đường dài chậm rãi, thuyền rồng của Thánh Thượng rốt cuộc dừng chân ở phủ Long Hưng, Giang Nam.
Bách tính phủ Long Hưng kích động phi thường, từ sáng sớm đã tề tựu ở cửa kênh đào cung nghênh Thánh Thượng giá lâm.

Phủ doãn phủ Long Hưng và các quan viên trong tỉnh đã sớm chờ tại đây, người trong nha môn quần áo sạch sẽ, chuẩn bị chiêng trống, lụa đỏ và cờ hiệu của Đại Hằng, chờ đợi lâu đến mức sắc mặt đỏ bừng.
Bách tính duỗi cổ, vươn người về phía kênh đào mà ngóng, nhưng nơi nơi là đầu người rộn ràng nhốn nháo, cái gì cũng không thấy.
Tri phủ cùng phủ doãn đang nói chuyện, thẳng đến khi nhìn thấy du thuyền của Thánh Thượng mới tinh thần chấn động, vội bảo người phất cờ.
Trên thuyền, Cố Nguyên Bạch nhìn cảnh tượng chen lấn trên bờ, không khỏi buồn cười: “Hồi trước nghe Thang Tráo Vận báo cáo nhân số ở Giang Nam vẫn còn chưa hình dung được, hiện tại nhìn, không hổ là đất lành, dân cư mênh mông.”
Chử Vệ ở bên cạnh cười nhạt, tiến lên một bước mở quạt xếp chậm rãi quạt cho Thánh Thượng, “Vẫn là có chút nóng.”
Gió biển thổi đến, thêm Chử Vệ quạt càng mát mẻ, Cố Nguyên Bạch thoải mái nheo mắt, sợi tóc bên thái dương bay lượn tỏa ra ánh kim như tranh vẽ.

Mặt Chử Vệ lại nóng lên, Cố Nguyên Bạch nhận ra, bất đắc dĩ nói: “Chử khanh, mặt khanh lại đỏ rồi.”
Chử Vệ cứng đờ tại chỗ, chân tay hơi luống cuống, “Chắc là do nắng gắt ạ.”
Cố Nguyên Bạch đẩy quạt về phía y, “Từ đầu mùa hạ tới nay, Giang Nam còn mát mẻ hơn so với Kinh Tây, nhưng nắng gắt thật, Chử khanh, lo cho mình đi.”
Điền Phúc Sinh dẫn theo nhiều người mang tới rất nhiều đồ vật, Cố Nguyên Bạch dùng khăn lạnh và trà đá, thêm một lát là phải rời thuyền.
Chử Vệ lúc trước du học đã từng tới Giang Nam, đã từng xem một nửa bút tích thật còn lại của bức “Ngàn dặm non sông đồ” trong tay Thánh Thượng kia, ở trong nhà của một vị đại nho.

Y không khỏi cười, “Khi thần du học đã từng theo kênh đào tới Giang Nam, cũng có thể làm người dẫn đường cho Thánh Thượng.”
Cố Nguyên Bạch cười, mồ hôi trên thái dương chảy xuống, hắn cầm lạnh khăn lau qua thái dương, “Được, lời này của Chử khanh trẫm nhớ kỹ rồi.

Nếu dẫn đường không tốt, trẫm sẽ phạt khanh đấy.”
Thường Ngọc Ngôn ở một bên cười nói: “Thánh Thượng, phạt thế nào ạ?”
Du thuyền sắp cập bến, Cố Nguyên Bạch nhìn vạn dân trước mặt, trong lòng vừa động, “Phạt Chử khanh vẽ lại một màn phía trước, trẫm cũng nghĩ xong tên rồi, gọi là “Ngày hai mươi bảy tháng sáu tới Giang Nam đồ” đi.”
Thường Ngọc Ngôn nghe cái tên này liền cười, “Thần còn tưởng rằng Thánh Thượng sẽ đặt tên kiểu “Xuân liễu đầu hạ đồ”, “Cảnh Bình Giang Nam đồ” chứ.”
Điền Phúc Sinh trong lòng yên lặng nghĩ, Thánh Thượng đặt tên vẫn luôn như vậy, tới bây giờ chưa từng thay đổi.
Chử Vệ cười, “Thánh Thượng đã nghĩ xong tên rồi, thì thần nên chuẩn bị nhận phạt là vừa.”
Giọng nói nhẹ nhàng, chỉ nghe vui vẻ.
Cố Nguyên Bạch ho nhẹ vài tiếng, cựu Võ Trạng Nguyên Tô Ninh ở một bên đột nhiên nói: “Thần còn nhớ Thường đại nhân cũng từng đặt tên một bài thơ như vậy, để thần nghĩ lại xem nó gọi là gì……!”Tặng bạn bè – Ngày hai mươi mốt tháng bảy cùng Tiết Cửu Dao tâm sự đêm” đúng không nhỉ?”
Hắn chợt nhắc tới tên Tiết Viễn, Thường Ngọc Ngôn cùng Chử Vệ đều ngẩn ra, Cố Nguyên Bạch lấy lại tinh thần, chậm rì rì cất khăn vào trong ngực, cười nói: “Còn không phải sao?”
Thuyền đã cập bến, Đông Linh Vệ dẫn đầu rời thuyền, quan viên địa phương tiến lên hành lễ.

Chờ đến khi Thánh Thượng đặt chân lên bờ, tiếng trống nổi vang trời.

Trận nghênh giá khí thế ngất trời đến tận gần trưa, đến khi Cố Nguyên Bạch dùng bữa tắm gội xong, Đông Linh Vệ đã vây quanh phủ đến kín mít, một con ruồi cũng không lọt qua.

Điền Phúc Sinh gõ cửa, “Thánh Thượng, đến giờ bắt mạch rồi ạ.”
Nghe tiếng đồng ý, ngự y nhẹ nhàng tiến vào, bắt mạch cho Thánh Thượng.

Cung nữ đang lau sương trên tóc Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch tiện tay lật một trang du ký, “Gọi Từ Ninh tới đây.”
Từ Ninh chính là kỳ tài của Bộ Công Trình, cung nỏ và máy bắn đá giúp cho mấy năm trước trên chiến trường liên tục chiến thắng quân địch là do y chế tác và cải tiến, Cố Nguyên Bạch lần này nam tuần cũng mang theo y, không chỉ là vì ban phúc lợi cho nhân tài, mà càng quan trọng là muốn xem xe vòi rồng mà Từ Ninh mới cải tiến năm ngoái.
Xe vòi rồng được dùng nhiều nhất ở Giang Nam, nhưng ở một số địa phương hiệu quả lại không cao, Từ Ninh sầu lo cực kỳ, ngày ngày lo lắng đến ăn không ngon.
Từ Ninh tới nói với Thánh Thượng rằng y vừa mới nhờ phủ doãn dẫn đi xem xe vòi rồng, “……!So với kinh thành có chút bất đồng, hiện tại thần còn chưa xem kỹ, ngày mai đành phải nhờ phủ doãn mang xe vòi rồng từ trong nước đi lên.”
“Cứ việc đi làm,” Cố Nguyên Bạch nói, “trẫm tin tưởng ngươi.”
Từ Ninh tức khắc nhiệt tình mười phần, không muốn trì hoãn thời gian lui xuống.
Bên ngoài có Đông Linh Vệ tiến vào, “Thánh Thượng, có bồ câu đưa thư đến.”
Cố Nguyên Bạch ngữ khí lười biếng: “Thư gì?”
“Là thư của Giang đại nhân.” Đông Linh Vệ nói, “Khi bọn họ đến Khang Quốc, Khang Quốc đang khai chiến với Phược Tứ, Giang đại nhân cùng chư vị đại nhân thương nghị xong liền quyết định quay về, lần này con đường tơ lụa chỉ còn một chặng đường cuối cùng.”
Cố Nguyên Bạch sửng sốt, vội vàng duỗi tay tiếp nhận tờ giấy, trầm tư một lúc lâu rồi nói: “Làm đúng lắm.”
Hắn đọc tờ giấy vài lần, ngẩng đầu lên liền thấy người xung quanh hiện lên thần sắc tiếc nuối, Cố Nguyên Bạch cười, “Đây đều là biểu tình gì vậy hả? Con đường tơ lụa đã lâu không đi, đoàn bọn họ còn chưa đến Khang Quốc, đồ vật mang đi đều đã bán không còn bao nhiêu.

Chờ đến khi về, sợ là số còn lại cũng sẽ bán sạch.

Khang Quốc cùng Phược Tứ tuy nhỏ, nhưng lúc chiến loạn nào có ai nói đạo lý.

Bọn họ sẽ không quan tâm đoàn người này có phải là sứ giả đến từ Đại Hằng hay không, mà đoàn người này lại mang theo vàng bạc lương thực, còn không phải là sẽ vội vàng tới cướp hay sao?”
Nói xong lại sửng sốt, cúi đầu nhìn ngày tháng, mới biết Giang Tân gửi phong thư này về từ tận hai tháng trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.