Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 153: Thánh Thượng Thích Người Cường Đại


Đọc truyện Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ – Chương 153: Thánh Thượng Thích Người Cường Đại


Ngày hôm sau, Tiết Viễn bắt đầu bận rộn.
Ở trong cung, y chăm chú nghe Thánh Thượng cùng người khác thương nghị.

Khi Thánh Thượng dạy dỗ Cố Nhiên, y cũng bắt đầu trầm tư.

Sau khi về nhà, liền nhốt mình ở trong thư phòng đọc sách.
Tiết Viễn gần như mất ăn mất ngủ, điên cuồng trau dồi bản thân.

Môn khách trong phủ cũng bắt đầu năng động, mang tới các loại sổ sách từ bốn phương tám hướng, giảng giải thế đạo cho đại công tử nghe.
Tiết Viễn là thiên chi kiêu tử, khi y nghiêm túc muốn làm chuyện gì, không ai có thể ngăn cản.
Y thẳng thắn bày ra tư thế muốn vào triều đường.
Cố Nguyên Bạch nhanh chóng biết chuyện này.
Nhiếp Chính Vương trong nguyên tác quyền thế ngập trời, buồn vui thất thường.

Thường xuyên cười như không cười mà xem trò khôi hài, Cố Nguyên Bạch không biết Tiết Viễn vì sao sẽ biến thành bộ dạng cao thâm khó đoán ấy, nhưng từ khi hắn tới thế giới này, bởi vì thiên hạ ổn định, du mục Bắc Cương đã lui, Tiết Viễn dần dần trở nên trầm ổn chín chắn.
Cố Nguyên Bạch nhướn mày.
Hắn cầm lòng không đậu mà nghĩ, nếu Tiết Viễn thật sự bước vào triều đình, y sẽ có biểu hiện như thế nào?
Tên ngốc này, liệu có yêu thích cảm giác mà quyền thế mang đến hay không?
Cố Nguyên Bạch có chút hy vọng y có thể lập công lao đáng mong đợi, lại dâng lên chút ham muốn chinh phục đã lặng im từ lâu.
Hắn cũng là một tên điên.

Hắn muốn nhìn Tiết Viễn tỏa sáng, muốn thưởng thức sự cường đại của y.

Năng lực như vậy không nên bởi vì Cố Nguyên Bạch mà bị mai một, hắn thậm chí tưởng tượng, nếu người hắn gặp được chính là Nhiếp Chính Vương trong nguyên tác từ bỏ chiến trường để rơi vào quan trường lênh đênh, bọn họ sẽ còn giao phong như thế nào.
Chỉ tưởng tượng thôi đã phấn khích đến run rẩy không ngừng, Cố Nguyên Bạch mang thần kinh yêu thích khiêu chiến, thậm chí muốn đưa Tiết Viễn lên địa vị cao, rồi lại hung hăng trấn áp y.
Nhưng đây cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Hiện giờ Đại Hằng đã ổn định phát triển, không cần phải trải qua những bước ngoặt thừa thãi.
Cố Nguyên Bạch đè nén ý nghĩ, bắt đầu cố ý vô tình mà dạy dỗ y, mà Tiết Viễn cũng không phụ sự kỳ vọng, y tiếp thu tri thức và trực giác chính trị nhạy bén, như một con sói rơi vào triều đình.
Thấy y như vậy, Cố Nguyên Bạch cười cười, nhân công lao hộ giá khi ở Tây Hạ của y, nâng Tiết Viễn lên một bậc, cho vào Khu Mật Viện.

Một tháng sau.
Tiết Viễn mặc quan bào sẫm màu bước nhanh chân, tà áo bay phần phật, vào cung điện liền phủi hết tuyết đọng trên người, đi đến bên lò sưởi xua hàn khí: “Thánh Thượng đã dậy chưa?”
Cung hầu cẩn thận tiếp nhận áo khoác của y, “Tiết đại nhân đến hơi sớm, Thánh Thượng vẫn chưa dậy.”
Tiết Viễn cười cười, bàn tay ấm rồi liền đi vào trong nội điện.

Non nửa canh giờ qua đi, Thánh Thượng quần áo chỉnh tề ra cùng Tiết đại nhân, đồ ăn mang lên, Cố Nguyên Bạch tiếp nhận đôi đũa Tiết Viễn đưa tới, lười biếng nói: “Để người khác hầu hạ là được rồi.”
Tiết Viễn nói: “Ta thích hầu hạ Thánh Thượng.”
Cháo nóng thơm ngào ngạt, hai người chậm rãi dùng đồ ăn sáng, thấp giọng nói chuyện.
Điền Phúc Sinh chờ ở trước cửa điện, Tiết đại nhân sau khi bận rộn cũng không quên chăm sóc Thánh Thượng, một ngày cùng ăn ba bữa cơm, khiến cho đại tổng quản cung vua như lão hết cả việc để làm.

Thời gian trôi qua, Điền Phúc Sinh cũng quen với ngày tháng an nhàn, chỉ cần Tiết đại nhân ở đây, lão cũng không cần phải tiến lên hầu hạ, cứ thế thoải mái lười biếng.
Ăn cơm xong, cung hầu thu dọn bát đũa.

Cố Nguyên Bạch nói, “Việc buôn muối ở Hoài Nam xảy ra chút chuyện, ta đang định cử ngươi dẫn người tới tra xét.” Hắn dừng một chút, “Ngươi muốn đi không?”
Tiết Viễn gật đầu, “Đi.”
Từ khi Tiết Viễn muốn trở thành năng thần để Thánh Thượng có thể dựa dẫm, y biết rằng chuyện như vậy không thể tránh khỏi.

Xa nhau ngắn ngủi lúc này cũng chỉ là để hai người về sau sẽ không bao giờ chia lìa, Tiết Viễn suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc tự thuyết phục chính mình.
Quan trọng nhất là, Thánh Thượng dường như không muốn Tiết Viễn luôn bị trói buộc bên cạnh hắn.

Thánh Thượng hy vọng y đi, y sẽ đi.
Tiết Viễn vui vẻ chịu đựng.
Tiết Viễn âm thầm thở dài trong lòng, hiện giờ y cần phải lập công, cực kỳ cần có công lao.
Cố Nguyên Bạch quả nhiên cười, “Ngày tuyết lớn, cũng không biết khi nào các ngươi mới có thể trở về.”
“Nhanh nhất cũng phải một tháng.” Tiết Viễn cầm tay hắn, thở dài, “Ít nữa Tết Thượng Nguyên, hy vọng Thánh Thượng nể tình ta sắp phải đi, dành ra một ngày cho ta.”
Cố Nguyên Bạch câu lấy ngón tay mang vết chai thật dày của y, “Ừ” một tiếng.
Sau tán trị, Tiết Viễn trở về phủ.

Y phong trần mệt mỏi, Tiết lão tướng quân gọi y tới, sắc mặt nghiêm túc nói: “Tiết Viễn, Thánh Thượng coi trọng ngươi, ngươi phải đền đáp Thánh Thượng cho tốt.


Tiết gia ta ba đời trung lương, điều thứ nhất trên gia pháp chính là trung quân, nếu ngươi làm chuyện gì vi phạm nhân luân, đó chính là cầm thú không bằng, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi!”
Tiết Viễn tùy ý gật đầu, bộ dạng như không để lời của Tiết lão tướng quân vào đầu, làm Tiết lão tướng quân bạo nộ, “Ngươi làm việc gì cũng đừng gây hại cho Tiết phủ! Ta thà rằng ngươi tư chất tầm thường, cũng không muốn ngươi công cao chấn chủ!”
Tiết Viễn thở dài một tiếng, “Con chưa từng muốn tranh công cao.”
Tiết lão tướng quân không tin, “Nếu ngươi không muốn vậy, vì sao mấy ngày nay công tác không ngừng?”
“Tiết tướng quân, ngài hẳn là biết rõ,” Tiết Viễn nhếch môi, “nếu ta muốn quân công, động tay một chút là có thể, quân công lúc trước của ta không cao hay sao? Dễ như trở bàn tay thôi.”
Hắn đè thấp thanh âm, “Thứ ta muốn không phải là thứ dễ như trở bàn tay.”
Là một đời được ở bên cạnh Cố Nguyên Bạch.
Dây dưa không ngừng, cho dù ngày nào đó không còn cảm tình, cũng chú định không chia lìa buông tay.
Nửa tháng sau, Khổng Dịch Lâm cùng Tiết Viễn đi ra từ Khu Mật Viện.

Khổng Dịch Lâm cực kỳ cao lớn, Tiết Viễn cùng gã chẳng phân biệt cao thấp, hai người chậm rãi bước đi, Khổng Dịch Lâm cười nói: “Tiết đại nhân sắp tới chuẩn bị đi công tác?”
Tiết Viễn gật đầu, cười, “Khi nào ta đi rồi, Thánh Thượng nếu có gì không khoẻ, xin nhờ Khổng đại nhân gửi thư cho ta.”
“Đợi thư gửi được đến nơi, có khi ngươi đã trở lại rồi.” Khổng Dịch Lâm không nhịn được mà bật cười, hàm súc khuyên nhủ, “Thánh Thượng cửu ngũ chí tôn, ngay cả Điền tổng quản cũng không thể suốt ngày nhìn Thánh Thượng.”
Tiết Viễn dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh hàm trên, híp mắt cười, “Khổng đại nhân không hiểu đâu.”
Khổng Dịch Lâm tò mò: “Hả, ta không hiểu cái gì vậy?”
“Thánh Thượng không cần Điền tổng quản ngày đêm đi theo hắn,” Tiết Viễn lộ ra vài phần hồi tưởng, “nhưng lại cực kỳ thích ta ở bên cạnh.”
Khổng Dịch Lâm nghẹn lời.
Tiết Viễn cười cười, thong thả ung dung sửa sang lại tay áo, “Đúng là trạm dịch gửi thư chậm, nhưng trong lòng ta sốt ruột, vẫn phải nhờ vả Khổng đại nhân.

Thậm chí là cả những người khác, cũng phiền Khổng đại nhân để ý một chút.”
Khổng Dịch Lâm biết rõ còn hỏi, “Chử đại nhân?”
“Không chỉ có hắn, còn ai trẻ tuổi, tuấn mỹ, cường tráng nữa,” Tiết Viễn liệt kê một loạt, “Thánh Thượng thích mấy người đó.”
Khổng Dịch Lâm không nhịn được nói: “Tiết đại nhân không phải đang khen chính mình đấy chứ?”
Tiết đại nhân nhướn mày, mỉm cười.
Thánh Thượng thích người cường đại.
Sói ấy à, phải chọn con hung mãnh nhất để giao phối.
Tết Thượng Nguyên.

Cố Nguyên Bạch thay thường phục, Tiết Viễn đã sớm chờ ở ngoài điện.

Quay đầu lại thấy hắn, sửng sốt một hồi lâu, mắt cũng không chớp mà tán dương: “Thánh Thượng tư sắc trên trời, Phan An Vệ Giới không theo kịp.”
Cố Nguyên Bạch cười một tiếng, chậm rãi đi qua, Tiết Viễn vươn tay, gõ gõ ngọc bội bên hông hắn, mỹ ngọc phát ra âm thanh va chạm thanh thúy, “Dễ nghe.”
Đây là lần thứ hai Cố Nguyên Bạch đi chơi Tết Thượng Nguyên với Tiết Viễn, trời tối đen, ngọn đèn dầu sáng trong, bất tri bất giác tay đã trong tay.

Đầu vai thân mật dính lấy nhau, chỉ cần quay đầu là có thể cọ môi lên trán.
“Thần có mang tiền,” Tiết Viễn mua một cái hoa đăng mà Cố Nguyên Bạch nhìn mấy lần, “Thánh Thượng muốn mua cái gì cũng được.”
Cố Nguyên Bạch hưởng ứng, cho y hai cái vỗ tay.
“Thánh Thượng còn nhớ không?” Đi qua một đầu hẻm, Tiết Viễn cố ý hạ giọng nói, “Thần từng hôn ngài ở chỗ này.”
Cố Nguyên Bạch chậc một tiếng, “Nhớ.”
Tiết Viễn nhìn hắn trong ánh hoa đăng rực rỡ, hô hấp chợt nóng rực, tay bị kéo, lại chạy vào trong ngõ nhỏ.
Vẫn là không khí lành lạnh ấy, giọt nước như vậy, cái hôn hỗn loạn gấp gáp.
Cố Nguyên Bạch mở miệng đáp lại y, hôn trở về càng thêm hung mãnh.

Tiết Viễn thở hổn hển trấn an hắn, “Không vội không vội, từ từ tới, chậm hơn một chút.”
Cố Nguyên Bạch thở không nổi, vừa bực mình vừa thoải mái vừa khó chịu, hắn trừng mắt nhìn Tiết Viễn một cái, rốt cuộc mắng ra câu đã sớm muốn mắng: “Chậm con mẹ ngươi ấy!”
Tiết Viễn cười đến mức ngực rung rung.
Một đêm qua đi, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tiết Viễn từ trên giường tỉnh lại.

Trên ngực trên cổ đều là vết cào cùng dấu hôn, Tiết Viễn ngắm nghía một hồi, lại nhẹ nhàng đánh thức Thánh Thượng, trong lúc dỗ dành lại hút ra mấy vết đỏ trên cổ hắn.
Thánh Thượng buồn ngủ cực kỳ, bị làm phiền đến cáu kỉnh, nhe răng cắn một cái, trong giây lát vị máu ngập tràn.
Tiết Viễn “shh” một tiếng, Cố Nguyên Bạch nỗ lực mở to mắt, vô thức liếm liếm vệt máu trên môi.

Tiết Viễn cúi đầu nhìn hắn một hồi, liền đưa nốt bên cổ còn lại cho hắn.
Hôm nay là ngày đi công tác, Tiết Viễn che kín dấu vết trên cổ, đi từ biệt cha mẹ.
Tiết lão tướng quân cùng Tiết phu nhân còn ở trong phòng ngủ, một lát sau, Tiết lão tướng quân khoác áo ngoài đi ra, “Đi đi.”
Tiết Viễn cúi người hành lễ, giữa sắc trời, Tiết lão tướng quân dường như thấy được trên cổ y có mấy dấu vết giường chiếu để lại.
Tiết lão tướng quân ngẩn ra, Tiết Viễn đã phủ thêm áo choàng thật dày, xoay người rời đi.
Lão tướng quân sững sờ một lúc lâu, rốt cuộc không ngủ nổi nữa, bất tri bất giác đi tới trước viện của Tiết Viễn.

Trong sân có thị vệ, Tiết lão tướng quân đi qua, thị vệ trưởng nâng kiếm ngăn ông lại, nhẹ nhàng nói: “Tiết tướng quân, Thánh Thượng còn đang nghỉ ngơi.”
Tiết lão tướng quân cứng đờ, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Chuyện buôn muối ở Hoài Nam phức tạp thật sự, Tiết Viễn dẫn người đi tra, liền tra được tư nhân muối.

Sau khi Tây Hạ bị Đại Hằng thâu tóm thành Ninh Hạ, muối ở Tây Hạ đương nhiên không còn là muối tư nhân nữa.

Rất nhiều thương nhân vốn ra vào Tây Hạ để buôn bán muối tư nhân lâm vào tình huống nghiêm trọng, lại bởi vì mỏ muối ở Lưỡng Chiết đầu nhập thị trường, trở thành muối chính thức, muối tư nhân đã không còn chỗ để tồn tại.
Lợi ích khổng lồ từ việc buôn bán muối và sự chèn ép mạnh mẽ của quan phủ đã gây nên hỗn loạn ở hai nơi Hoài Nam và Giang Nam.
Giang Nam trước đây từng bị phản quân gây tai họa một lần, cường hào lớn đã không còn, nhưng mấy con tôm con tép vẫn còn rất nhiều.

Hơn nữa Hoài Nam là nơi các thương hộ lui tới, tình thế phức tạp, Tiết Viễn mỗi ngày phải nhẫn nại tham dự yến tiệc, lâu dần, đã có thể trở nên bất động thanh sắc.
Giao tiếp cùng đủ loại người muôn hình muôn vẻ, âm thầm tra tin tức, trộn lẫn trong đó mới là cách tốt nhất để rèn luyện bản lĩnh.

Tiết Viễn càng ngày càng trầm ổn, ý cười trên khóe miệng cũng càng ngày càng thâm sâu, nhìn qua quả thật giống một quân tử dễ nói chuyện.
Thời gian trôi qua, lại một tháng.
Tiết Viễn cười từ biệt Hoài Nam Lữ thị, vào phủ mà quan địa phương đã chuẩn bị, liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Y nhướn mày, vừa vào cửa đã thấy, thì ra không biết là ai đưa tới hai nữ nhân cho y, hai nàng mặc áo mỏng manh đang đứng bên mép giường.

(ối giời ơi =))))))
“Đi ra ngay.” Tiết Viễn chán ghét nhíu mày, xoay người rời khỏi sân, đạp tên người hầu trông cửa một cước, “Con mẹ nó sao người nào ngươi cũng cho vào vậy hả?!”
Tiểu tư bị y dọa tới mức tè ra quần, vội vàng quỳ xuống đất, “Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân không dám nữa.”
Tiết Viễn sắc mặt âm trầm, khuôn mặt vẫn luôn mang cười liền ngập tràn mây đen.
Tiểu tư sợ hãi tiến lên ôm chân y khóc rống, cái gì mà “Oan uổng” “Bị mê hoặc”.

Tiết Viễn lại dùng sức đạp một cái, hung ác nói, “Nhớ kỹ quy tắc của lão tử.”
Nghĩ đến chuyện tên này làm, chưa đủ hả giận, lại dùng mười phần lực, làm tên tiểu tư ngã rạp.
“Dẫn đi,” Tiết Viễn mặt vô biểu tình, “đốt hết đồ vật trong phòng ngủ cho ta.”
Thủ hạ đáp: “Vâng.”
Tiết Viễn nhìn sang hai bên, nhìn chằm chằm một người trong đó rồi nói: “Thấy rõ ràng chưa? Lão tử không hề chạm vào hai nữ nhân kia nhé.”
Quan viên Sở Giám Sát cải trang thành thủ hạ của Tiết Viễn: “……!Rõ rồi, Tiết đại nhân.”
Tiết Viễn lúc này mới cảm thấy nguôi giận chút.
Việc này truyền ra, mấy thương hộ ở bên ngoài có ý đồ tặng người cho Tiết Viễn mới không dám nữa.
Chuyện buôn muối này, vốn tưởng rằng nhanh nhất một tháng là có thể trở về.

Nhưng Tiết Viễn trải qua tình huống lợi ích hỗn tạp, thẳng đến khi tra ra manh mối rồi chấn chỉnh lại, cũng mất hai tháng rưỡi.
Khi Tiết Viễn không ngừng đẩy nhanh tiến độ trở lại kinh thành, đã là thời điểm xuân về hoa nở.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.