Đọc truyện Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ – Chương 149: Chiến Tranh Không Khói Súng Của Thánh Thượng 1
Ngoài đình.
Tiết lão tướng quân vẫn đang khen Chử Vệ và Thường Ngọc Ngôn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, Tiết Viễn đứng ở một bên, đôi tay chắp sau lưng mà nhìn phía trong đình.
Thường Ngọc Ngôn đột nhiên cười nói: “Cửu Dao, ngươi xem bài văn kia của Thánh Thượng chưa?”
Tiết Viễn lười biếng nói: “Rồi.”
“Phương pháp này đúng là tuyệt diệu không thể tả,” Thường Ngọc Ngôn cảm thán không thôi, “một ký hiệu nho nhỏ, là có thể dùng để ngắt câu, thứ này nếu mà phổ biến cho bách tính thiên hạ, trên đời còn có nơi nào không có người đọc sách nữa?”
Tiết Viễn không nói gì.
Thường Ngọc Ngôn đi đến bên cạnh y, che tay nói nhỏ: “Cửu Dao, biện pháp này thật sự là Lý thái phó nghĩ ra?”
Tiết Viễn lúc này mới nhấc mí mắt, nhìn gã một cái, “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Biện pháp này tuy là tốt, nhưng sẽ không có mấy ai ủng hộ.” Thường Ngọc Ngôn nói, “Không nói mặt khác, chỉ nói riêng lời của thánh nhân thôi, ngắt câu khác nhau là nghĩa đã khác rồi.
Nói khó nghe một chút, chính là lớp ngụy trang để thỏa mãn tư dục của chính mình mà thôi, tiên sinh trong tộc học của ta cũng từng dùng lời của thánh nhân để kiếm hời cho chính mình.
Từ xưa đến nay, lời của thánh nhân đã bị xuyên tạc bao nhiêu rồi? Ai cũng không biết đây là đúng hay sai, hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, nếu thật sự phải dùng phương pháp này, vậy thì phải thống nhất dấu chấm theo phái nào đây? Huống chi không chỉ là lời của thánh nhân, còn có sách thánh hiền nữa, nếu mỗi quyển sách đều phải dùng phương pháp này, vậy thì các tộc các phái kia không phải sẽ đều hận thấu xương hay sao?”
Tiết Viễn trong mắt chợt lóe, “Nếu đây thật sự là Lý thái phó nghĩ ra thì sao?”
Thường Ngọc Ngôn cười một tiếng, vui sướng khi người gặp họa, “Vậy thì đúng là đương kim đại nho lòng mang thiên hạ, ta còn kém nhiều lắm, ta có viết nhiều thơ hơn nữa cũng vẫn kém.”
“Ngươi viết thơ không phải vì thiên hạ, là vì để chọc giận phụ thân ngươi với đám người trong tộc, vì danh lợi.” Tiết Viễn mỉa mai, “Ta thấy ngươi đọc nhiều sách thánh hiền như vậy, đều vào bụng chó cả rồi.”
“Này gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn.” Thường Ngọc Ngôn lại bình tĩnh, “Lời của thánh nhân ấy à, tiên sinh dạy ta đọc sách cũng chỉ nói miệng thôi, có bao giờ để ở trong lòng.
Quan viên triều đình càng là cong cong vẹo vẹo, bọn họ chỉ cần tùy ý sửa một chữ, đổi một cách ngắt câu khác thôi, thế là có thể đứng trên chính nghĩa, muốn nói cái gì chẳng được.
Trong vũng nước đục có ai tốt hơn ai chứ, ngươi cho rằng thứ này dễ dàng phổ biến ra ngoài sao? Chỉ sợ một khi truyền ra, liền sẽ khiến cho nhiều người tức giận.”
Tiết Viễn cười một chút, nói: “Cho nên Thánh Thượng mới gọi ngươi và Chử đại nhân tới.”
Thường Ngọc Ngôn ngẩn ra.
Thứ gì mà với hàn sĩ có lợi với thượng tầng lại không có lợi, đương nhiên phải dùng thượng tầng đánh thượng tầng, Thánh Thượng muốn mượn chút lực, để cho hàn sĩ và bách tính chỉ cần ở phía sau lưng phất cờ hò reo cũng đủ.
Chử Vệ và Thường Ngọc Ngôn xuất thân nhà quan, lại có tài danh, còn kiên định một lòng bảo vệ hoàng gia, bọn họ không ra mặt Tiết Viễn cũng thấy tiếc.
Tiết Viễn mỉm cười nhìn gã một cái, đi qua một bên, bắt lấy một tiểu tư của Lý phủ, dò hỏi con út của Lý phủ.
Thường Ngọc Ngôn sửng sốt một hồi lâu, mới chậm rãi theo kịp, “Con út của Lý phủ à, tên là Lý Hoán, ta cũng biết người này.”
Tiểu tư nơm nớp lo sợ nói: “Dạ, vị đại nhân này nói đúng.”
Tiết Viễn buông người kia ra, nhìn lại về phía đình mát.
Thánh Thượng và Lý Bảo đã nói xong, lão nhân gia thần sắc tiều tụy được người hầu đỡ xuống, cổ áo đã bị mồ hôi làm ướt một vòng.
Cố Nguyên Bạch ngồi trong đình nhìn xuống dưới, vừa vặn đối mắt với người kia.
Khóe môi hơi cong, chuyển ánh mắt tới những người khác, “Đều tới cạnh trẫm ngồi đi.”
Vài người bước tới, Tiết Viễn rõ ràng ở xa nhất, hai ba bước đã nhanh chóng vượt qua mọi người mà nhảy lên bậc thang, ngồi bên cạnh Thánh Thượng, nhỏ giọng hỏi: “Có mệt không?”
Cố Nguyên Bạch nói: “Tạm được.”
Tiết Viễn nghĩ nghĩ, “Thánh Thượng biết Lý Hoán của Lý phủ sao?”
Cố Nguyên Bạch hừ lạnh một tiếng, “Có mặt không có đầu óc, một tên ngu xuẩn thôi.”
Thánh Thượng rất ít khi nói chuyện khó nghe như vậy, cho dù là tên ngu ngốc như Tiết Lâm, hay là sau khi bị sói dọa sợ, Cố Nguyên Bạch cũng vẫn phong độ nhẹ nhàng.
Tiết Viễn như không để tâm mà thay đổi đề tài, trong lòng lại càng thêm để ý.
Cố Nguyên Bạch nhìn về phía hai vị thanh niên tài tuấn còn lại, “Hai vị khanh, chuyện dấu chấm câu trọng đại, có liên quan đến an nguy của thái phó, các khanh đừng vội truyền việc này ra ngoài.”
Thường Ngọc Ngôn và Chử Vệ gật đầu.
Thánh Thượng lại phân phó thêm mấy chuyện, hai người nhất nhất nhớ kỹ, sau đó lui ra, Chử Vệ đột nhiên nhanh trí, ra khỏi đình mát liền quay đầu nhìn lại, giữa lan can kín đáo, thấy được bàn tay của Tiết Viễn đặt sau lưng Thánh Thượng.
Năm ngón tay tách ra, cường kiện hữu lực, thân mật đặt bên eo Thánh Thượng.
Chử Vệ nhìn thật lâu, mặt mày tuấn tú có chút mờ mịt, đến khi Thường Ngọc Ngôn nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn, Chử Vệ mới hoàn hồn, như tránh né mà bước nhanh về phía trước, “Thường huynh, chúng ta đi thôi.”
Thường Ngọc Ngôn cái gì cũng chưa phát hiện: “Ừ.”
Lâm triều năm ngày sau đó, quần thần nghị sự xong, Thánh Thượng lại không bãi triều, mà nhắc đến một câu của thánh nhân như cảm thán.
“Trẫm khâm phục sự nhân ái của Khổng thánh nhân,” Thánh Thượng nói, “ngôn từ của Khổng thánh nhân, từng câu đều là kiệt tác truyền lại cho đời sau.
Người người ngưỡng mộ Đại Hằng ta nhân tài xuất hiện lớp lớp, khắc kỷ phục lễ, chính là nhờ có những lời của thánh nhân.”
Các đại nho học trong triều không khỏi lộ ra thần sắc khiêm tốn.
Thánh Thượng đổi giọng, “Trẫm thường xuyên buồn rầu vì không thể để cho người trong thiên hạ đều có thể học tập được lời của thánh nhân, và thái phó của trẫm cũng có sầu lo này.
Lý Bảo chính là đại nho trong thiên hạ, có mấy chục năm nghiên cứu nho học, hiện giờ ông ấy đã lớn tuổi, nhưng vì để bách tính trong thiên hạ đều có thể được biết đến lời của thánh nhân, để người đọc sách trong thiên hạ đều có thể học tập tri thức của thánh nhân, đã nghĩ ra một biện pháp tốt.”
“Người đâu,” Thánh Thượng nói, “mời thái phó thượng triều.”
Bách quan không ngờ sẽ có một màn này, bọn họ quay đầu về phía sau, biểu tình kinh ngạc.
Đế sư Lý Bảo tóc bạc phơ, từng bước một đi vào trong đại điện.
Lão già rồi, thân thể cũng già rồi.
Tuổi trẻ còn có chút chí khí, hiện tại cũng đã sớm theo suy nhược mà dập tắt.
Nhưng Lý Bảo sẽ lưu danh sử sách, là mục tiêu mà mọi kẻ sĩ khác đều theo đuổi.
Trường tồn trên sử sách, được hậu nhân khen ngợi.
Sinh tử và phồn vinh của cả gia tộc đặt trên lưng, mỗi một câu của Thánh Thượng đều chọc trúng tâm của Lý Bảo.
Lý Bảo chống gậy, mỗi một bước đều run run rẩy rẩy.
Ánh mắt lão từ thảm màu đỏ của cung điện ở dưới chân, nhìn lên cung điện tráng lệ huy hoàng vẫn uy nghiêm cao lớn như trong trí nhớ, kim trụ khắc hoa văn long phượng, hoa văn mười hai chương.
Lão chậm rãi nhìn quan viên xung quanh.
Bọn họ đều mặc quan bào, đều còn có thể đi lại bình thường.
Quan bào sẫm màu, trong sự yên lặng trang nghiêm chính là uy nghi áp lực.
Đây đều là những người mà thánh nhân cần Lý Bảo phải đối phó.
Trong số đó có không ít người đã từng tới phủ thái phó xin Lý Bảo sửa giúp văn chương, những người này có rất nhiều là tài tử, đại nho càng ngày càng có danh tiếng, là đại diện cho các phái.
Lý Bảo thu hồi tầm mắt, rốt cuộc đi tới trước đại điện, lão buông gậy, run rẩy quỳ xuống.
“Thần Lý Bảo bái kiến Thánh Thượng!”
“Đứng dậy đi.” Cố Nguyên Bạch nói, “Người đâu, đỡ thái phó đứng dậy.”
Lý Bảo được thái giám nâng đứng dậy, liền giơ cao một xấp giấy thật dày trong tay, “Thánh Thượng, đây là vật mà thần muốn dâng lên!”
Thái giám tiến lên tiếp nhận, Cố Nguyên Bạch tùy ý rút ra một tờ xem, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt nhìn Lý Bảo càng thêm ôn hòa, nghiêng đầu nói với thái giám: “Đem vật này cho chư vị đại thần xem thử.”
Năm thái giám ở một bên nối đuôi nhau mà đi, trong chốc lát đã đưa trang giấy vào tay chư vị đại thần.
Bách quan hoặc khó hiểu hoặc tò mò, sau khi cúi đầu xem xong thì trái tim co rút, không dám tin tưởng.
Lý Bảo hít sâu mấy hơi, trước ánh mắt của Thánh Thượng giảng giải về tác dụng của dấu chấm câu.
Cố Nguyên Bạch liên tục gật đầu, dáng vẻ cực kỳ tán đồng thưởng thức.
Trên trang giấy không phải là bản “Tào Quế Luận Chiến” do Cố Nguyên Bạch viết lại, mà là hai đoạn văn trong “Chiến Quốc Sách” mà Lý Bảo tự dùng dấu chấm câu thử viết ra.
Hai đoạn rất ngắn, nhưng đã thuyết minh hết thảy.
Chờ Lý Bảo giải thích xong, toàn bộ đại điện yên tĩnh đến mức một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe được.
Có người kinh ngạc ra tiếng: “Này sao có thể sử dụng?!”
“Tại sao không thể dùng?” Thánh Thượng nhẹ nhàng nhìn về phía hắn, “Trẫm cảm thấy Lý khanh nói rất đúng, phương pháp cũng tốt, có phương pháp này, bách tính thiên hạ đều không cần hao phí tâm lực và thời gian để học cách ngắt câu, thứ có lợi cho vạn dân, chẳng phải đúng như lời dạy của Khổng thánh nhân rằng không phân biệt nòi giống?”
Người vừa hỏi á khẩu không trả lời được.
Lý Bảo run rẩy, “Thánh Thượng nói rất đúng! Phương pháp này, phương pháp này……!Thần khẩn cầu Thánh Thượng dùng phương pháp này để ngắt câu, phổ cập vạn dân!”
Lời vừa nói ra, đủ loại quan lại ồ lên.
Một đám quan viên biểu tình trào dâng mà đứng ra, lớn tiếng nói với Thánh Thượng không thể, nhưng nếu hỏi bọn họ vì sao không thể, bọn họ lại không nói nên lời.
Một số quan viên xuất thân hàn sĩ trong triều đình ánh mắt bối rối, nhưng bọn họ còn chưa ra mặt, mấy đại thần trước đó từng có thời gian nói chuyện với Thánh Thượng liền dứt khoát đứng ra.
Cả triều đình ồn ào như chợ vỡ.
Cố Nguyên Bạch nhìn bách quan phía dưới không còn chút hình tượng nào, có người thậm chí đã đỏ mặt xắn tay áo, lời dạy lễ nghi của Khổng thánh nhân đều bị vứt ra sau đầu, nhìn xem, đây chính là những quan viên vẫn luôn miệng nhân nghĩa lễ trí tín.
Cái bọn họ coi trọng căn bản không phải là thánh nhân, mà là danh lợi có được từ thánh nhân.
Thiên hạ nhộn nhịp toàn vì lợi mà tới, thiên hạ hối hả toàn vì lợi mà lui.
Không phải không có học giả nhà Nho thuần túy, nhưng giữa chốn quan trường chìm nổi, rất ít người còn có thể bảo trì sơ tâm.
Thánh Thượng chống long ỷ chậm rãi đứng dậy, thái giám bên cạnh hô to một tiếng: “Yên lặng——”
Đủ loại quan lại lúc này mới nhớ ra đây là trên đại điện, bọn họ bỗng chốc ngậm miệng, sắc mặt trắng bệch.
Cố Nguyên Bạch từng bước một xuống bậc thang, chỉ vào đám quan viên hỗn loạn, sắc mặt bình tĩnh ẩn ẩn lửa giận, “Nhìn các ngươi đi! Uổng phí các ngươi đọc nhiều sách thánh hiền như vậy, các ngươi thử nhìn lại bộ dạng của mình bây giờ đi! Có khác gì lưu manh trên đường phố không!”
“Xắn tay áo lên là muốn làm gì? Muốn đánh trẫm đến vỡ đầu chảy máu sao!” Cố Nguyên Bạch rốt cuộc không bình tĩnh được nữa, mặt mày lửa giận thiêu đốt, “Hoang đường! Hoang đường đến cực điểm!”
Đám quan viên bị Thánh Thượng tức giận mắng, mặt lúc trắng lúc đỏ.
“Các ngươi luôn miệng nhân nghĩa đạo đức, luôn miệng vì nước vì dân, trẫm chỉ cảm thấy nực cười.” Cố Nguyên Bạch hừ lạnh một tiếng, ngực kịch liệt phập phồng, “Các ngươi nói không tốt, vậy thì nói ra không tốt ở chỗ nào đi, trẫm thấy các ngươi không phải là cảm thấy không tốt, mà là các ngươi cảm thấy tư lợi của bản thân bị ảnh hưởng, thấy thái phó đưa ra dấu chấm câu, các ngươi nào suy xét đến lời dạy của thánh nhân, thiên hạ vạn dân, các ngươi chỉ quan tâm đến quyền lực và danh lợi của mình mà thôi!”
Bách quan hô hấp cứng lại, hoảng hốt quỳ xuống đất, mười mấy tiếng không đồng đều vang lên, mồ hôi lạnh ướt sống lưng, sợ hãi nói: “Chúng thần không dám!
“Không dám?” Cố Nguyên Bạch âm trầm nhìn bọn họ, “Vậy thì nói cho trẫm nghe.
Hoàng khanh, Chu khanh, các thượng thư đâu cả rồi? Cửu khanh đâu? Đứng ra hết cho trẫm, nói xem phương pháp của thái phó rốt cuộc là không tốt ở điểm nào, điểm nào không thể dùng!”
Trọng thần trầm mặc không lên tiếng.
Cố Nguyên Bạch nói: “Nói đi?”
Thượng thư bộ Hộ tiến lên trước, “Thần cảm thấy không có gì không ổn, có thể dùng, đương nhiên có thể dùng.”