Ta Đoạt Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 22


Đọc truyện Ta Đoạt Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ FULL – Chương 22


Trúc Tâm Nhã cơm nước xong, cùng xem TV với Khuyết Hàn Phù một lát, liền về đoàn phim.

Buổi chiều thay quần áo, trang điểm chải chuốt, Khuyết Hàn Phù một thân váy dài sa mỏng trắng tinh, tóc dài màu trà xõa tung đến eo, đứng ở một bên, thần sắc thanh lãnh, phảng phất như nữ thần, Trúc Tâm Nhã từ trong phòng đi ra liền nhìn đến ngây người.

“Tỷ tỷ, chị cũng quá đẹp đi!” Trúc Tâm Nhã nhìn trên nhìn dưới ngó trái ngó phải, ngắm như thế nào cũng ngắm không đủ.

Khuyết Hàn Phù có chút hưởng thụ được Trúc Tâm Nhã chú ý, nhàn nhạt cong cong môi, “Em cũng thật xinh đẹp.”
Trúc Tâm Nhã một thân y phục rực rỡ bảy màu mang phong thái dị vực, giống như một đóa hoa nhỏ diễm lệ, hiệu quả vi diệu giống như kiến trúc bên ngoài kia.

Lời nói của Trúc Tâm Nhã buổi sáng thành thật, bất quá chỉ có nàng mặc quần áo hoa hòe lòe loẹt, Khuyết Hàn Phù là Thánh Nữ phẩm tính cao khiết, không giống với thị nữ nhỏ nhoi như nàng.

Bất quá nàng phải an ủi chính mình, nàng tới đoàn phim là vì diễn cặp với Khuyết Hàn Phù, tạo phiền toái cho nam chủ kết thân với nữ chủ, diễn nhân vật như thế nào đều không sao cả.

Khuyết Hàn Phù cùng Trúc Tâm Nhã đi chụp ảnh tạo hình, một nữ nhân khác buổi chiều mới tới thường thường dùng ánh mắt tức giận nhìn Khuyết Hàn Phù, nàng ở trong phim đóng vai Ôn Thanh Thanh, con gái của quốc sư Hồng Minh Quốc, là vai phản diện thích nam chủ nhưng cầu mà không được nên nổi lên sát tâm.


Ba người lần lượt chụp ảnh tạo hình xong, còn phải chụp ảnh chung.

Trúc Tâm Nhã và Khuyết Hàn Phù chụp xong, “Ôn Thanh Thanh” gia nhập vào.

Khuyết Hàn Phù với Trúc Tâm Nhã da trắng, một người phiêu nhiên xuất trần cao không thể với, một người đáng yêu hay cười trong mắt thường thường hiện lên vẻ giảo hoạt, mặc vào trang phục diễn chính là nguyên bản của nhân vật.

“Ôn Thanh Thanh” lớn lên cũng tốt, ở giữa người thường cũng là khiến người chú ý, đáng tiếc làn da cô ta hơi ngăm, lại mặc một bộ váy dài màu xanh lục, cả người thoạt nhìn ảm đạm hơn rất nhiều.

Đứng bên cạnh Trúc Tâm Nhã và Khuyết Hàn Phù, bị thành phụ trợ không có cách nào đập vào mắt.

Tóm lại cũng là vai phản diện, nhiếp ảnh gia nhíu nhíu mày, miễn cưỡng chụp mấy tấm, thần sắc không có cao hứng như khi chụp ảnh cho Trúc Tâm Nhã và Khuyết Hàn Phù.

Tâm tư “Ôn Thanh Thanh” mẫn cảm đa nghi, chụp ảnh tạo hình xong trở lại phòng hóa trang liền bắt đầu quăng ném đập phá, tạo ra tiếng vang chói tai.


Trúc Tâm Nhã có chút sợ tiếng động lớn, thời điểm “Ôn Thanh Thanh” đập đồ cũng bị kinh hách, thân thể khẽ run, sắc mặt trở nên trắng, Khuyết Hàn Phù thấy bộ dáng nàng, chân mày nhíu lại, trực tiếp đi đến trước mặt “Ôn Thanh Thanh”, duỗi tay lấy quyển sách cô ta chuẩn bị ném xuống đất, thần sắc lạnh băng, mắt hiện lên không vui, “Chỗ công cộng, xin hãy chú ý cử chỉ.”
Khuyết Hàn Phù quen làm chủ nhiệm, khi nói chuyện lấy ra uy nghiêm chủ nhiệm, “Ôn Thanh Thanh” ban đầu là hoảng sợ, rồi sau đó mới phản ứng lại đối diện mình chỉ là một diễn viên nhỏ chưa từng nghe danh, lập tức thái độ ác liệt nói: “Cô cho rằng bản thân mình là ai? Một tiểu nhân tìm kim chủ đoạt vai diễn người khác, có tư cách gì quản tôi! Trả sách cho tôi!” Vươn tay đi đoạt lấy sách trong tay Khuyết Hàn Phù.

Khuyết Hàn Phù né tránh tay “Ôn Thanh Thanh”, “Kim chủ? Đoạt vai diễn? Cô nghe tử đâu ra?”
“Ôn Thanh Thanh” châm chọc nói: “Vốn dĩ quang minh Thánh Nữ là vai diễn của tôi, cô nhảy vô đoàn phim cướp đi, có khả năng không có kim chủ sao?”
Trúc Tâm Nhã không vui, chạy tới ngăn trước Khuyết Hàn Phù, “Cô nói lung tung rối loạn gì vậy! Tỷ tỷ của tôi diễn quang minh Thánh Nữ còn phải đoạt? Đây rõ ràng chính là vai diễn đo ni đóng giày cho chị ấy! Cô nhìn lại bản thân xem, lớn lên thế nào tôi không nói, tính cách nóng nảy dễ giận, tâm nhãn còn nhỏ hơn kim, có chỗ nào xứng để đóng quang minh Thánh Nữ thanh cao xuất trần?”
“Làm người quý ở chỗ tự mình hiểu lấy, cô không nên trách cứ người khác, trước hết phải xem lại bản thân!”
Trúc Tâm Nhã trách móc một hồi, căn bản không cho “Ôn Thanh Thanh” cơ hội nói chuyện, chờ nàng nói xong, “Ôn Thanh Thanh” mặt cũng đều đen, vươn ngón tay chỉ vào nàng, “Cô,” lại chỉ qua Khuyết Hàn Phù, “Và cả cô, hai cô đều chờ đấy!”
Dứt lời khóc lóc xoay người chạy ra khỏi phòng hóa trang.

“Chỉ có một chút tâm lý chịu đựng này, còn có dũng khí cãi nhau với người khác.” Trúc Tâm Nhã xoay người đem Khuyết Hàn Phù nhìn từ trên xuống dưới một lần, lo lắng nói: “Tỷ tỷ, chị không sao chứ?”
Khuyết Hàn Phù: “……Tôi không có chuyện gì.” Một người vừa nãy bị tiếng đập phá làm sợ tới mức mặt trắng bệch trong nháy mắt chạy tới trước mặt cô thay cô cãi nhau với người khác, Khuyết Hàn Phù thật ấm áp không nói nên lời, trong mắt nhiễm dịu dàng.

Cô nâng tay sờ sờ đỉnh đầu Trúc Tâm Nhã, nói: “Nhã Nhã vừa rồi thật dũng cảm.”

Trúc Tâm Nhã ở dưới ánh mắt tán thưởng của Khuyết Hàn Phù ngượng ngùng mà đỏ mặt, “Vẫn còn tốt ~ tỷ tỷ, về sau có người khi dễ chị, chị nói cho em, em sẽ giúp chị khi dễ ngược lại, em rất lợi hại!”
Khuyết Hàn Phù tim đập có chút nhanh, cô nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt thủy nhuận của Trúc Tâm Nhã, thấp giọng nói: “Được.”
Trúc Tâm Nhã nói: “Vừa rồi nữ nhân kia tùy tiện chỉ trích người khác, kỳ thật chính cô ta mới là có kim chủ!”
Trúc Tâm Nhã tiến đến bên tai Khuyết Hàn Phù nhỏ giọng nói: “Cô ta với phó đạo diễn có một chân!”
Hương khí mờ nhạt cùng nhiệt khí quẩn quanh bên tai Khuyết Hàn Phù, vành tai bạch ngọc của Khuyết Hàn Phù hơi hơi sung huyết, “Em làm sao biết được?” Hai người vẫn luôn ở bên nhau, không có khả năng Trúc Tâm Nhã vô tình thấy nhưng cô lại không phát hiện.

Trúc Tâm Nhã nghĩ kỹ rồi lấy cớ, “Em hỏi Kỳ Chu, anh ta ở đoàn phim ngây người một khoảng thời gian, biết thật nhiều chuyện!”
“Kỳ Chu…” Khuyết Hàn Phù không nghĩ tới sẽ từ trong miệng Trúc Tâm Nhã nghe được tên của hắn, ánh mắt hơi trầm xuống.

“Em giống như rất quen thuộc Kỳ Chu?”
Trúc Tâm Nhã không phát hiện Khuyết Hàn Phù không thích hợp, nói: “Cũng tạm được, con người không tồi.”
Ngực Khuyết Hàn Phù có chút buồn, “Em thích hắn?”
Trúc Tâm Nhã kinh ngạc, “Sao có thể? Ngay cả em là fan của anh ta cũng là giả! Nhiều nhất là bạn bè thôi, tỷ tỷ chị không nên nghĩ nhiều.” Trúc Tâm Nhã tiếp cận Kỳ Chu là bởi vì nàng với Kỳ Chu và cả Khuyết Hàn Phù là người cùng một chiến tuyến, còn nói, người Kỳ Chu yêu thầm là Khuyết Hàn Phù, hơn nữa nàng căn bản không thích loại hình đàn ông như Kỳ Chu.

Khuyết Hàn Phù không trả lời, không biết tin hay không.

Trúc Tâm Nhã không muốn bị hiểu lầm, đang muốn tiếp tục giải thích, cửa phòng đột nhiên bị một chân đá văng, phát ra tiếng động thật lớn, Trúc Tâm Nhã vừa mới bình phục nhịp tim lại bị làm sợ tới mức kinh hoảng mà nhanh chóng nhảy dựng lên.


Khuyết Hàn Phù không kịp nghĩ đến chuyện khác, duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa phía sau lưng Trúc Tâm Nhã, lạnh lùng nhìn về phía nam nhân ục ịch đang nổi giận đùng đùng đi vào, cùng với “Ôn Thanh Thanh” phía sau hắn.

Trúc Tâm Nhã không thể để người ta biết mình kinh hách, đánh đòn phủ đầu nói: “Bản thân vừa nói không lại tôi, liền tìm tới kim chủ chống lưng cho mình? Cô cũng chỉ có chút năng lực này thôi!”
Phó đạo diễn này với phó đạo diễn an bài hóa trang cho các nàng không phải cùng một người, người kia cao gầy, phụ trách các việc trong đoàn hóa trang, trang phục, đốc thúc công tác đạo cụ, người béo lùn này là phó đạo diễn phụ trách tuyển chọn.

Sau khi phó đạo diễn ục ịch tiến vào thấy hai mỹ nữ một cao gầy mọt nhỏ xinh, ánh mắt hung ác lập tức khóa chặt, chậm rãi biến thành háo sắc.

Hắn nghe thấy Trúc Tâm Nhã nói cũng không tức giận, ngược lại vẻ mặt ôn hòa nói: “Tiểu cô nương không thể nói bậy, tôi với Tiểu Lâm không có bất luận quan hệ gì, tôi cũng không phải tới chống lưng cho cô ấy.

Giữa các diễn viên có mâu thuẫn, không tốt cho cảnh quay buổi tối, tôi tới là vì đảm bảo cảnh quay buổi tối thuận lợi tiến hành, giúp mọi người hòa giải.”
Phó đạo diễn ục ịch một phen đường hoàng nói cho hết lời, Tiểu Lâm vốn dĩ đang chờ hắn báo thù cho mình sắc mặt trong nháy mắt trắng như tờ giấy.

Tác giả có lời muốn nói:
Trúc Tâm Nhã: Tác giả đại đại, an bài vả mặt!
Tác giả: Được rồi ~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.