Đọc truyện Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy, Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng – Chương 40
Ban nãy Miểu Miểu nói chúng ta tự đi tìm đại một phòng nào đó để nghỉ ngơi, hừ, bà chủ mà tiếp đãi khách quan một cách hời hợt như thế này đây ư. Ta đi dọc hành lang, cuối cùng cũng dừng lại ở một sương phòng, thiết thấy căn phòng này tận cuối dãy, cũng không mấy ồn ào, liền quyết định mở cửa nghỉ ngơi ở đây.
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt ta là… Mà không có gì cả, ta chỉ kịp thấy một nam một nữ trong phòng đó, hai đang làm cái trò gì đó vô cùng kì quặc, thì đã bị ai đó bịt mắt lại, kéo ra khỏi căn phòng. Ta nghe loáng thoáng thấy tiếng hốt hoảng chửi rủa của ai đó, rồi lại nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc bấy giờ Thiên Ẩn mới thả tay ra, ta lại có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, cũng vừa mới nhận thức được điều mình vừa thấy là cái gì. Ta nhìn Thiên Ẩn, thấy hắn vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng điềm tĩnh, liền bật cười trêu.
– Phản ứng thật nhanh quá.
Ta còn tưởng mình có thể chọc giận hắn, cùng lắm cũng sẽ khiến hắn thẹn thùng hay đỏ mặt gì đó, ai ngờ hắn chỉ nhướn mày, còn nói với một giọng vô cùng châm chọc.
– Nàng cũng thật biết chọn địa điểm.
Ta không biết nên đáp lại thế nào, đành quay người tiếp tục đi tìm một phòng trống nào đó, cuối cùng cũng có thể tìm thấy một căn phòng cũng được coi là gọn gàng yên tĩnh để nghỉ ngơi, Thiên Ẩn thấy ta bước vào trong phòng đóng cửa lại rồi mới rời đi, cũng chẳng biết hắn chọn phòng nào nữa. Ta cũng không mấy để tâm, nằm xuống giường thì ngủ liền luôn một mạch. Có lẽ cả nửa ngày trời bay lượn mệt mỏi, ta ngủ rất sâu, hoàn toàn không mơ thấy ác mộng.
* * *
Không biết bao lâu sau đó ta tỉnh dậy, nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, liền tiến lại gần cửa sổ mở ra nhìn. Thấy phía cuối chân trời là những vệt ánh sáng hiu tàn còn sót lại của ánh mặt trời đã lặn tự khi nào, giống như những dải lụa đỏ cam pha trộn vào nhau giăng lên nền trời cao xa rộng xám tối. Hóa ra đã là chiều rồi.
Đằng sau kỹ lâu là một hoa viên nhỏ, phòng ta nằm ở cuối dãy, từ trên có thể nhìn thấy hoa viên ấy, trong hoa viên có một cái hồ, nằm giữa mặt hồ trong xanh là một ngôi đình. Ánh tà dương chiếu xuống nhuộm hồ nước thành một màu hồng hồng đỏ đỏ vô cùng ảo diệu.
– Đây là cây Tuyết chi thảo, muội trồng nó từ mấy một trăm năm trước, nhưng mãi mà nó chẳng nở hoa. Biểu ca, giúp muội làm cho nó nở hoa đi được không a? Muội thực sự rất thích hoa Tuyết chi thảo mà, không thể chờ đợi được lâu thêm nữa đâu… – giọng nói trong trẻo đáng yêu như trẻ con, là Miểu Miểu. Nàng ta vừa ôm cái chậu nhỏ lên ngang ngực, dùng ánh mắt to tròn long lanh để năn nỉ ai đó. Vì người mà Miểu Miểu muốn nhờ vả đang đứng quay lưng về phía ta, nên ta không biết đó là ai, nhưng thấy người đó vận trường bào màu xanh lam, mái tóc màu trắng như những sợi tơ vô cùng mền mại lại đoán ngay có thể đó chính là Thiên Ẩn, không biết hắn trầm giọng nói cái gì đó, ta nghe không rõ. Nhưng khi những lời nói ta nghe câu được câu chăng đó kết thúc, lại thấy ánh mắt Miểu Miểu sáng lên, khuôn mặt hớn hở thấy rõ, thì cũng đoán được rằng chắc Thiên Ẩn đã đồng ý yêu cầu của cô biểu muội kia rồi. Ta không biết Thiên Ẩn dùng cách gì để giúp đỡ Miểu Miểu, nhưng làm bằng cách gì hay làm như thế nào ta đều không quan tâm, cũng chẳng muốn biết nữa, liền quay người, quay lại giường lật chăn lên nằm xuống tiếp tục ngủ.
Khi ta vừa nhắm mắt lại chưa được bao lâu, đột nhiên nghe thấy có tiếng tiêu, mới đầu ta không để tâm lắm, cũng cảm thấy ai đó thổi tiêu cũng thật là hay, như vậy có lẽ sẽ giúp ta dễ chìm vào giấc ngủ hơn.
Tiếng tiêu văng vẳng lúc có lúc không, trong đầu ta hiện lên những mảnh khói màu xanh nhạt, lượn lờ bay bay, ta lại như thấy mình đang mở cánh cửa gỗ lạnh lẽo, qua màn tuyết rơi thấy bóng ai đang đứng đó, trường bào gấm trắng, vầng trăng lạc lõng,…
Đây là… chẳng phải là Thúc Sinh khúc mà trước đây Vũ Lỗi đã từng thổi sao?
– Tiểu Vũ… – ta lầm bầm nói.
Ta không phải là người dễ bị kích động, thế mà hôm nay lại như bị ai đó ném cho một tảng đá nặng ngàn cân đè bẹp lấy trái tim bình lặng không gợn chút sóng nào.
Ta lật chăn, vội vã bước đến cửa, mở cửa rồi đảo mắt tìm kiếm hình bóng quen thuộc
– Tiểu Vũ… – ta lại gọi, cố gắng nói to nhất có thể, như sợ rằng Vũ Lỗi không thể nghe thấy được, không biết ta ở đây, không thể nhìn thấy ta.
Đột nhiên ta có cảm giác vô cùng sợ hãi, sợ hãi rằng nếu thực sự Vũ Lỗi không thể nhìn thấy ta, không thể trở về bên cạnh ta như ngày xưa, tháng ngày sau đó ta lại sống một mình, không có ai bầu bạn, lại một lần rồi một lần nữa cô độc sống trăm ngàn năm một mình trên Bạch Sơn. Ta nhận ra rằng, xét cho cùng không phải bản thân mình sợ sống cô độc, chẳng qua sợ mất tiểu đồ đệ đáng yêu của mình mãi mãi.
Tại sao Vũ Lỗi lại bỏ đi, tại sao không trở về bên ta, nếu như ngày trước có vì đã làm ta tổn thương để rồi phải hối hận, ta bằng lòng chấp nhận bỏ qua tất cả để Tiểu Vũ trở về bên cạnh mình kia mà.
Nhưng chắc tại ta nghĩ quá nhiều rồi, khi ta vừa dứt câu gọi tiếng tiêu liền biến mất trong không trung.
Thiên Ẩn và Miểu Miểu đứng phía dưới ngước lên nhìn ta khó hiểu, ngoài hai người đó ra không còn ai khác nữa. Trên tay Thiên Ẩn có cầm một thanh tiêu bằng ngọc màu xanh rất đẹp, giường như vừa hạ xuống, nếu vậy, người vừa rồi thổi tiêu chính là Thiên Ẩn?
Ta không biết cảm xúc thực tại của bản thân mình là như thế nào, là thất vọng sao?
Hai người phía dưới nhìn ta, lúc này ta vẫn chưa thể hoàn hồn, dòng cảm xúc hỗn loạn trong người vẫn chưa tiêu tán hết, bần thần đứng ngẩn ngơ ở của sổ một lúc, Thiên Ẩn liền đưa tay lên, vẫy vẫy gọi ta xuống, lúc này ta mới chú ý đến bọn họ, lại nhìn thấy chậu hoa trong tay Miểu Miểu, nó quả thực đã nở hoa rồi, những bông hoa trắng xóa lấp lánh tinh khôi như những bông tuyết.
Thần thái bình ổn trở lại, ta nghĩ hiện tại cũng khó có thể ngủ tiếp được, liền đi đến chỗ họ đang đứng, hoa viên này khá đẹp, trồng vô số loài hoa vừa lạ vừa đẹp mắt, phải nói rằng Miểu Miểu đúng là biết cách thưởng thức cái đẹp, một cô gái ngây thơ tinh nghịch sống vô cùng vui vẻ và biết cách làm bản thân mình vui.
Ánh tà dương nhuộm không gian một sắc màu có vài phần thê lương, ta bước đến bên hai người bọn họ. Trong đình viên hương hoa thoang thoảng, gió hiu hiu mát.
– Vừa rồi cô sao vậy, tự dưng hét ầm lên tên ai đó, làm hỏng chuyện của hai huynh đệ bọn ta… – Vừa nhìn thấy ta, Miểu Miểu đã lên giọng trách cứ, nàng ta còn định nói tiếp nhưng Thiên Ẩn dơ tay lên ngăn lại. Kì thực ta cũng chẳng mấy bận tâm xem nàng ta oán trách cái gì. Không thèm trả lời cũng như giải thích vừa rồi vì sao bản thân lại hành động mà lên tiếng hỏi luôn:
– Cái đó, là gì vậy? – Ánh mắt chú mục vào cái chậu hoa Miểu Miểu đặt trên bàn đá, quả nhiên nó đã nở hoa rất đẹp. Miểu Miểu thấy ta dường như hoàn toàn không để tâm tới lời nàng ta nói, lại coi như không nghe thấy gì, còn bị Thiên Ẩn ngăn lại, có chút ấm ức, miệng phồng ra tỏ vẻ vô cùng không hài lòng.
– Là cây Tuyết chi thảo, biểu ca đang giúp ta làm nó nở hoa. – Miểu Miểu chắc hẳn muốn khoe khoang chuyện này với ta, có vài phần đắc ý xen lẫn trong lời nói.
– Là Thúc Sinh khúc sao? – ta vẫn giữa thái độ bình thản không hề gì, Miểu Miểu cho rằng chỉ cần nói như vậy thì sẽ làm ta tức giận không bằng, chắc cũng nghĩ vừa rồi là do ta cố tình phá vỡ giây phút riêng tư của hai huynh muội bọn họ.
– Cái này nàng cũng biết à? – Thiên Ẩn vốn không thích nói nhiều, nãy giờ im lặng nay mới lên tiếng nói một câu.
– Dĩ nhiên là biết. – ta gật đầu. – trước đây ta cũng đã từng được nghe qua, không ngờ ngươi cũng biết chơi trò này.
– Cô nói như vậy là xem thương huynh ấy rồi, cô tưởng trên đời này có mấy ai có thể thổi được điệu khúc đó sao?
– Ta dĩ nhiên không biết. – thực ra cũng chẳng cần biết làm gì. Mà ta cũng chẳng có ý xem thường ai cả. Ngày trước Tiểu vũ cùng biết thổi, nhưng chắc do tu vi không cao nên mới không thể khiến cây đào hoa đó nở giữa Bạch sơn tuyết trắng. Ta lại thầm nghĩ, nếu là Thiên Ẩn, liệu hắn có thể khiến không?
Miểu Miểu cong môi, mặt hơi hếch lên vô cùng kiêu ngạo, làm như dưới gầm trời này chẳng có gì mà nàng ta không am thông không bằng. Lại bày cái bộ dạng như kiểu đương muốn nói, là ta hiểu Thiên Ẩn nhất, cô tưởng trên đời này có mấy ai có thể hiểu được huynh ấy hơn ta sao.