Đọc truyện Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy, Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng – Chương 27
Ta không có ý định chốn tránh trách nghiệm, cũng muốn xem xem liệu Thiên Đế có giải pháp gì hiệu quả để mọi chuyển biến bẻ ngoặt sang một bước tiến bình ổn hơn. Nay kết giới đã mất, tất thảy tứ hải bát hoang này, người nào muốn biết thì cũng đã biết, kẻ nào nên biết cũng đã biết hết cả rồi. Những kẻ có dã tâm dục vọng muốn cướp lấy Dạ Ảnh Minh Châu để gia tăng yêu lực, muốn chấn hưng thiên hạ, làm chủ lục giới, nắm giữ quyền năng và sức mạnh tối thượng trong tay, đang ngày đêm hành tốc bày mưu tính kế để đoạt được thần vật. Ta thấy thật buồn cười, ngay cả ta, kẻ nắm giữ thần vật thượng cổ, cũng không biết nó đang ở đâu, thì những kẻ đó biết được chắc. Ta nghĩ, Dạ Ảnh Minh Châu đó, có lẽ đã sớm tiêu tán thành cát bụi từ lâu rồi, đã không còn hiện hữu nữa, những kẻ muốn đoạt lấy nó, đúng là đang tốn công vô ích một cách vô cùng bi thảm.
Với suy nghĩ ấy, ta cũng không mấy quan tâm lắm tới vấn đề này. Chỉ chấp nhất một ý niệm, đó chính là nếu một ngày Dạ Ảnh Minh Châu xuất thế, bằng bất cứ giá nào, ta nhất định không để nó rơi vào tay kẻ bất chính nào khác. Đó, cũng chính là tâm nguyện cuối cùng của sư phụ, muốn ta hoàn thành tốt, ta nhất định phải hoàn thành thật tốt sứ mệnh đó của mình.
Thiên giới trong trí nhớ mơ hồ của ta, đã thay đổi không ít, tính cách ta theo thời gian trở nên trầm ổn hơn trước nhiều, thế nên bây giờ khi nhìn thấy yến oanh rực rỡ, tầng mây ngũ sắc, cung điện lưu ly lấp lánh trong ánh mặt trời hào quang sáng chói, người đẹp tựa hoa, tiên khí ngút trời,… cũng chỉ khẽ cảm thán trong lòng. Thiên Đế trong ấn tượng của ta rất nhiều năm về trước, cũng chẳng mấy thay đổi, vẫn còn khá trẻ, mày mắt thanh tú, phong thái đường hoàng, trên thân người lại như toát nên sự vô song lỗi lạc. Hắn mời ta tới thưởng trà tại hồ sen bên Nha Lan điện, hương sen thơm ngát, mùi trà thanh nhẹ dịu êm, khung cảnh thanh bình, bảng lảng những làn khói sương bay tà tà dưới mặt nước tạo nên một khung cảnh thoát tục bất phàm vô cùng. Chắc hẳn Thiên Đế rất hay tới đây ngồi, hắn quả là một người thanh nhã, biết hưởng lạc.
Uống cạn vài chén trà, những gì cần nói cũng đã nói gần hết, những gì cần biết ta cũng đã ghi nhớ trong đầu, những gì không hiểu hiện tại cũng đã hiểu được tới tám chín phần. Sau màn chào hỏi đầy khách khí, đúng theo tính cách quyết đoán, Thiên Đế, như tính cách trước giờ cuả hắn, không lâu la rườm rà, nói ngay vào thẳng vấn đề chính, đó chính là việc núi Diêu Hòa – nơi trước đây đã phong ấn Tử Khốc ma quân – trong thời gian gần đây tà khí đột nhiên tăng vọt, lan tràn ra khắp nơi, hắn e rằng, có chuyện gì đó không ổn đang xảy ra. Ngỏ ý muốn ta qua đó một lần xem thử xem thế nào, còn khéo léo nói thêm đôi ba câu rằng Thiên giới hiện tại không mấy ai có bản lĩnh sánh ngang bằng ta, để Tử Bạch thượng thần ta hành sự, vẫn là một quyết định vô cùng sáng suốt.
Ta mới đầu có thấy thật vô lí, nhưng rồi suy nghĩ lại, về việc tà khí ngày một tăng đúng là một hiện tượng kì lạ, nếu đoán không nhầm, Tử Khốc ma quân đó, sắp sửa chuẩn bị phá ấn xông ra. Chuyện này không phải trò đùa, huống hồ, trước kia là do sư phụ đã dốc bao tâm sức để phong ấn tên ma quân đó lại, ta không thể để công sức của người đổ xuống sông xuống biển, cũng không muốn chúng sinh tam giới bị hủy hoại, nói cho cùng, nếu một khi khoảng khắc Tử Khốc ma quân phá ấn xuất thế, ta chắc gì đã còn sống được bởi hiện tại ta chính là bức tường cuối cùng mà hắn cần phải đạp đổ để đạt được dục vọng đen tối vô đáy của bản thân.
“ Nước đến chân mới nhảy”, “ Hay mất bò mới lo làm chuồng” Dùng trong trường hợp này cũng rất đúng. Ta thấy, bản thân mình vẫn nên đi xem thử, nếu thực sự ở đâu đó trong thuật phong ấn bị hổng, ta lập tức bịt lại vẫn tốt hơn là đối chọi với hiểm họa to lớn sau này. Suy nghĩ trước sau được mất xong, ta liền đồng ý với Thiên Đế, hắn có vẻ rất vui, nhưng vẫn làm bộ nghiêm túc khách khí nói đa tạ ta một câu, lại vừa giống như đã trút đi một gánh nặng lớn trong lòng, liền khe khẽ thở dài.
Chuyện tới núi Diêu Hòa thanh tẩy khí độc tìm rõ ngọn nguồn không phải chỉ ngày một ngày hai là làm được ngay, với lại ta mới lành lặn vết thương được không lâu, Thiên Đế chu đáo cho người sắp xếp cho ta ở lại Thiên giới tại điện Phù Sinh để ta nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trên Cửu Trùng Thiên có dòng ôn tuyền * mang tên Thanh Trừ, nghi ngút tiên khí, có thể chữa trị lành lặn mọi vết thương lớn nhỏ, chỉ cần ngâm mình vào trong đó là được ngay .
* ôn tuyền: suối nước nóng.
Còn đặc biệt lệnh ột tiên tì tên là Khai Hòa theo ta hầu hạ, cô nương này có dáng vẻ rất ưa nhìn, tính tình nhút nhát rụt rè, nhưng lại rất biết nghe lời và làm việc rất hiệu quả, làm ta cảm thấy có chút cảm tình yêu mến. Hôm đó Khai Hòa dẫn ta tới Thanh Trừ để thanh lọc cơ thể. Phong cảnh trên Cửu Trùng Thiên này đúng là không đâu đẹp bằng cả quãng đường đi hương hoa bung tỏa rất dễ chịu, Mão Nhật Tinh Quân hôm nay chỉ rắc chút nắng ấm nhè nhẹ, lại gieo thêm ít gió dịu dàng thoang thoảng, đúng là một ngày đẹp trời khiến tâm tình người ta có chút khởi sắc.
Dòng ôn tuyền này ở trên một đám mây ngũ sắc, không hiểu là bắt nguồn từ đầu, ngước mắt trông lên chỉ thấy dòng nước lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời ngút khói đổ xuống. Xung quanh là những hòn sơn giả, phía đông có trồng vài khóm trúc tiên xanh mướt khẽ phất phơ trong gió. Ta trầm mình xuống dòng ôn tuyền, thoạt đầu từ những nơi tiếp xúc với mặt nước có tỏa ra lớp khỏi đen lờ mờ, sau đó dần dần tan đi mất, khắp người có cảm giác hơi tê tê đau đau như bị cái gì đó châm chích. Sau cùng cảm giác dễ chịu lan tỏa toàn thân, tứ chi xương cốt như được giãn ra thoải mái, mọi mạch máu trên cơ thể như được khơi thông điều hòa. Trong người có cảm giác vô cùng dễ chịu và phấn khích. Quả đúng là dòng suối tiên, chữa bệnh vô cùng hữu hiệu, mà hiệu quả lại phát huy ngay lập tức.
Nước ấm vừa đủ, thoang thoảng đâu đây là một mùi hương vô cùng dễ chịu, làm thần kinh thoải mái, những sợi nắng mỏng manh vàng ươm xuyên qua những làn sương khói mờ mờ đọng lại trên mặt nước lấp lánh. Ta cảm thấy có hơi buồn ngủ, nhưng lại nghĩ nếu ngủ quên ở đây thì thật không hay liền lắc lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo lại.
Đến khi cảm thấy các đầu ngón tay chuẩn bị nhăn lại, ta mới rời khỏi dòng ôn tuyền. Khai Hòa ban nãy vẫn đứng ở đình viện cách Thanh Trừ không xa để đợi ta, lúc này lại chẳng thấy đâu. Ta lúc đầu có hơi không vừa lòng về cách hành sự của tiểu tiên tì này, xong lại nhớ ra rằng vừa nãy nàng ta có nói, muốn quay về điện Phù Sinh để lấy cho ta một tấm áo choàng, nàng ta sợ ta sau khi ngâm người xong khó tránh khỏi cảm giác thấy lạnh, liền không sợ mất công tốn sức quay về lấy áo dùm cho ta. Vừa rồi, là ta trách nhầm Khai Hòa. Thiết nghỉ quang đường từ điện đến đây cũng không gần. Khai Hòa đi đi lại lại giữa hai chốn này quả thực rất mất công, ta có chút thông cảm cho nàng ta liền quyết định tự mình quay về, giữa đường gặp lại nhau Khai Hòa sẽ không phải đi thêm một đoạn đường xa nữa, cũng coi như là báo đáp sự chu đáo của nàng ấy, vừa rồi ta không biết đã nỡ trách nhầm.
Nghĩ là làm, sau khi bận lại xiêm y chỉnh tề, ta quyết định theo đường cũ mà tự mình tìm về.
Cảnh vật trên Cửu Trùng Thiên này rất đẹp, hòn non bộ hay nhành hoa ven đường cũng đều toát lên một vẻ đẹp thu hút rất phong tình, dưới ánh nắng dịu dàng ấm áp, trên lớp mây bay trắng xóa hững hờ, cảnh sắc lại càng trở nên ảo diệu và rực rỡ hơn, như tỏa ra những tia sáng lấp lánh lấp lánh.
Ta không biết là do cảnh vật bên đường quá tuyệt diệu, khiến ta bị hấp dẫn nên thần trí không tập trung, hay là do vốn dĩ bản thân là một kẻ không giỏi phân biệt phương hướng và có trí nhớ cực kì tệ, mà bây giờ thành ra lạc đường. Nhìn trùng trùng mây trắng bay trước mắt, ta không khỏi cảm thấy ảo não thất vọng. Cứ đi mãi đi mãi như vậy, càng đi càng cảm thấy cảnh vật thay đổi mỗi lúc càng phong phú và mới lạ, ta nghĩ cứ đi mãi như thế này cũng không phải cách hay, liền gọi một đám mây lành tới, cưỡi mây bay lên trên để quan sát phương hướng thì hay hơn nhiều.
Mạc Kỳ Y ; chương sau nam nữ 9 sẽ gặp nhau, mn đón xem nhé :v :3