Rõ ràng là nàng đang đánh người khác, cố tình còn làm ra bộ dáng vô tội như vậy, giống như nàng mới là người bị người khi dễ.
Không có gì tức giận hơn điều này!
Bạch Nhược Kỳ chỉ cảm thấy một ngụm máu tươi lại vọt lên tới cổ họng, thiếu chút nữa lại muốn hộc máu, nàng dùng hết sức mạnh của ý chí, mới miễn cưỡng đem ngụm máu này nuốt trở vào, nhưng sắc mặt đã nghẹn đến mức vừa xanh lại vừa tím.
“Ai u, có vẻ như không được! Nhị tỷ giống như không khỏe! Thải Vi, ngươi mau tới đây đỡ nàng một phen!”
“A? Nga…… vâng, đúng vậy, tam tiểu thư.”
Thải Vi đứng một bên đang hoàn toàn sửng sốt nhìn xem, qua một hồi lâu, mới phục hồi lại tinh thần, đi qua muốn nâng Bạch Nhược Kỳ.
Ai ngờ, tay nàng mới vừa một đụng tới trên người Bạch Nhược Kỳ, Bạch Nhược Kỳ liền kêu lên thảm thiết.
“A ——! Đau quá! Dừng tay, tiện nô tỳ ngươi, ai cho phép ngươi dùng bàn tay dơ bẩn chạm vào ta!”
Thải Vi kinh hoàng thu hồi tay, quay đầu nhìn tiểu thư nhà mình.
Hoàng Nguyệt Ly chậm rãi nói: “Nhị tỷ, tình huống này của ngươi thoạt nhìn thật sự là không thích hợp a, nghe nói là trúng tà sẽ lây bệnh, ngày hôm qua tứ muội muội trúng tà, không phải là truyền cho nhị tỷ đi? Thải Vi, mau trị cho nàng!”
“A?” Thải Vi ngơ ngác nói: “Trúng tà? Trị như thế nào? Nô tỳ không biết a?”
Hoàng Nguyệt Ly nói: “Cái này đơn giản, dùng hết sức tát vào mặt cho ta!”
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Thải Vi cùng Bạch Nhược Kỳ đồng thời kinh hô.
Bạch Nhược Kỳ giận dữ cắn răng hét: “Tiểu tiện nhân, ngươi dám! Ngươi dám để nha hoàn ngươi tát ta?”
Hoàng Nguyệt Ly ha hả cười nói: “Nhị tỷ, ngươi đang nói gì vậy? Muội muội đây đều là muốn tốt cho ngươi a, trúng tà chính là tật xấu rất nghiêm trọng, vạn nhất ngươi trúng tà quá lợi hại, cũng giống như tứ muội đi ra ngoài trần truồng thì làm sao bây giờ nha? Cho nên, ngươi cũng không nên sợ thầy mà giấu bệnh, có bệnh chạy nhanh đến trị a!”
Đang nói, nàng quay đầu nhìn về phía Thải Vi.
“Còn thất thần làm gì? Thật sự muốn hại chết nhị tiểu thư hay sao? Nếu chậm trễ bệnh tình của tiểu thư con vợ cả Hầu phủ, ngươi đảm đương nổi sao? Mau đi lên tát nàng, hung hăng mà tát! Càng dùng sức càng tốt! Như vậy mới có thể khiến cho tà ám từ trong thân thể nàng rút ra!”
Thải Vi vẫn là không dám bước lên phía trước.
Nhị tiểu thư là dạng người gì, nàng cùng Bạch Nhược Ly giống nhau đều rất rõ ràng, từ nhỏ đến lớn, nàng đã bị đánh qua rất nhiều lần, nghĩ đến những thủ đoạn tra tấn người âm độc mà ngày thường nhị tiểu thư hay dùng, hai chân nàng liền run lên.
Hoàng Nguyệt Ly cũng không thúc giục nàng, chỉ là lẳng lặng chờ.
Thải Vi do dự một hồi lâu, mới giơ tay lên.
“Bốp!”
“A ——!”
Một cái tát dừng ở trên mặt Bạch Nhược Kỳ.
Bởi vì Thải Vi rất khẩn trương, cho nên một cái tát này cũng không nặng lắm, nhưng Bạch Nhược Kỳ lại kêu lên giống như heo bị giết.
Thải Vi nhìn người mà từ trước đến nay nàng đều luôn sợ hãi, lại bị nàng hạ thủ nên vẻ mặt vặn vẹo, phát ra thanh âm kêu to kinh hoảng thất thố, không còn có bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh của thiên tài tiểu thư Hầu phủ, trong lòng nảy lên một trận khoái cảm.
Nàng tức khắc quên mất sợ hãi vừa rồi, giơ bàn tay lên, ra sức mà đánh.
“Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!”
“A ——! Ngươi dám ——! Ngươi làm sao dám ——! Ngươi tiện nô này, ai cho ngươi lá gan! Bạch Nhược Ly, ngươi sẽ chết không được tử tế!”
Bạch Nhược Kỳ khóc to hơn nói.
Những nha hoàn bà tử ngã trên mặt đất dậy không nổi, đều sợ ngây người.
Bởi vì Bạch Nhược Kỳ chính là thiên tài võ giả Huyền Cảnh Khí tầng thứ 7, Thải Vi chính là một người thường chưa từng tu luyện qua, nàng chỉ dùng hết sức mình mà đánh người, đối Bạch Nhược Kỳ mà nói, hẳn là cũng giống như cào ngứa.
Như thế nào lại kêu thảm đến như vậy?
Chẳng lẽ là thật sự trúng tà?