Tà Đế Cuồng Phi

Chương 276: Thái tử vô liêm sỉ (3)


Trời đất, hai người họ có thân thiết vậy không? Còn cách xưng hô như vậy cũng quá tởm đi?
Trước kia cả Mộ Thừa Ảnh cũng không xưng hô buồn nôn như vậy, tên Lê Mặc Quân này ngứa thịt, hay là không muốn có lưỡi nữa?
Bạch Nhược Kỳ nghe xong, phun ra một ngụm máu tại chỗ.
“Chàng… thải tử điện hạ… sao chàng có thể…”
Bạch Nhược Kỳ buồn giận đan xen, nghĩ đến bản thân không những thua dưới tay Hoàng Nguyệt Ly, mất hết mặt mũi, gương mặt còn bị gai băng đâm xước, bây giờ ngay cả thái tử cũng nuốt lời không muốn lấy ả!
Hoàng hậu sợ ả lại nói những lời ảnh hưởng đến danh dự của thái tử, nhanh chóng ngắt lời ả.
“Kỳ nhi à, tài năng của ngươi rất tốt, bổn cung và thái tử đều thích ngươi, nhưng dù sao hoàng thượng đã có ước hẹn với Bạch hầu gia, nếu nuốt lời, truyền ra ngoài, người trong thiên hạ sẽ nói như thế nào? Hơn nữa, chuyện ngươi thường ngày bắt nạt hãm hại Ly nhi, Ly nhi đã không tính toán với ngươi, ngươi lại cướp vị hôn phu của nàng, đây thực sự khó ăn nói rồi đấy!”
Bạch Nhược Kỳ mở to mắt, gần như không thể tin vào tai mình!
Trước cuộc đấu, hoàng hậu vẫn đứng về phía ả, bênh vục ả đủ điều, còn giúp ả che giấu vụ án trong rừng hoa đào, nghĩ đủ mọi cách để thái tử và ả kết hôn.

Bây giờ ý tứ hoàn toàn ngược lại, bắt đầu giúp Hoàng Nguyệt Ly đối phó ả?
Chỉ trong một nén hương trước, ả là con cưng của trời cao cao tại thượng, ngay cả những người như hoàng đế quốc sư đều vô cùng quan tâm ả, thiên kim tiểu thư đối với ả vừa ghen tị, vừa hâm mộ, cả không một câu xúc phạm cũng không dám nói.
Cảm nhận ánh mắt hâm mộ sùng bái của mọi người, đừng hỏi Bạch Nhược Kỳ có bao nhiêu là đắc ý!
Tuy nhiên, ả chìm đắm trong cảm giác này chưa được bao lâu thì bị Hoàng Nguyệt Ly đánh bại rồi.
Trong thời gian ngắn, vinh dự, hôn ước, địa vị ả vừa tới tay ả toàn bộ bị đoạt mất, mà còn bị nha đầu chết tiệt ả xem thường nhất đoạt đi!
Bạch Nhược Kỳ vì phẫn nộ, hai mắt trợn ngược, cuối cùng ngất đi.
Hoàng hậu giật mình, cũng cảm thấy ả có chút đáng thương.
Nhưng sau đó lại nghĩ, nếu lúc này mềm lòng, thực sự để Bạch Nhược Kỳ làm thái tử phi, Hoàng Nguyệt Ly chắc chắn phải lấy người khác rồi!
Là thiên tài tuyệt thế tài năng lục phẩm đó! Ở Nam Việt quốc, mấy trăm năm cũng chưa có một người có thể cao hơn tài năng của nàng đâu!

Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội có thể dựa vào hôn ước nhiều năm trước để nghĩ cách trói người lại.
Bỏ lỡ, sẽ không có lại được nữa!
Không được, bà không thể làm chậm trễ con trai được!
Nghĩ đến đây, hoàng hậu lại cứng rắn, dặn dò nói:
“Mau đưa Bạch nhị tiểu thư xuống dưới, chữa trị cần thận!”
Quay đầu lại vẻ mặt ôn hòa nói với Hoàng Nguyệt Ly:
“Ly nhi à, bổn cung sớm đã nhìn ra nha đầu ngươi không đơn giản mà, không chỉ có tài năng, tu vi cao, càng khó có được nữa là, không kiêu ngạo không nóng nảy, biết nhẫn nhịn như vậy! Với lại lòng dạ lương thiện, ngay cả bị tỷ tỷ bắt nạt, ngươi cũng niệm tình chị em mà nhẫn nhịn. Tuổi còn nhỏ mà chín chắn như vậy, thật sự hiếm thấy!”
Hoàng hậu vừa dứt lời, quốc sư lập tức nói tiếp.
“Hoàng hậu nương nương nói chí phải! Tài năng của Ly nha đầu thì không cần nói rồi, điều lão phu thực sự tán thưởng là phẩm chất của nàng! Chỉ có con cưng của trời như Ly nha đầu, mới xứng đôi với thái tử!”
Quốc sư nói xong, quay sang Hoàng Nguyệt Ly, gương mặt già nua như hoa cúc tràn ngập nụ cười.
“Ly nha đầu, lão phu tuổi đã cao, luôn muốn thu nhận một đồ đệ sau cùng chính thức kế thừa lão phu, chỉ tiếc là mãi chưa có người thích hợp, hôm nay gặp ngươi, thật sự là không ai thích hợp hơn ngươi kế thừa lão phu!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.