Đọc truyện Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê – Chương 6: Đích nữ trở về (2)
Đầu óc Thẩm Thanh Hi trống rỗng trong nháy mắt nhưng rất nhanh, nội tâm nàng đã chẳng thể kìm chế được mà vui mừng khôn xiết!
Trời cao có mắt! Trời cao có mắt!
Lúc trước nàng làm việc thiện, tôn kính mẹ kế, yêu thương thứ muội, toàn tâm toàn ý với Sở Kỳ, dâng tặng tất cả lòng si mê của nàng cho hắn ta, không giữ lại chút nào.
Nhưng sau khi leo lên Đế vị, hắn ta lại chung đụng với Thẩm Thanh Nhu, hại con trai của nàng, làm nàng mất hai tay, khiến nàng muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong. Nhất định là ông trời thấy được những khổ cực của nàng nên mới cho nàng một cơ hội sống lại duy nhất!
Ở kiếp này, nàng sẽ làm lại từ đầu, sẽ không tin tưởng bất kỳ ai nữa!
Không chỉ thế, nàng còn muốn trả lại gấp mười, gấp trăm lần tất cả những gì bọn họ đã từng làm với nàng!
Tay Thẩm Thanh Hi run rẩy, nhịp tim như trống đập, kích động đến mức suýt rơi lệ. Nhưng ánh mắt nàng bình tĩnh trở lại khi thấy Kim mụ mụ đứng trong phòng, Tĩnh Nương lại đang quỳ gối khóc van xin trước mặt mụ ta!
Vì sao người đang quỳ lại là Tĩnh Nương? Người nên quỳ xuống phải là Kim mụ mụ mới đúng chứ!
Đột nhiên, Thẩm Thanh Hi nhắm mắt lại. Khi nàng mở ra, đáy mắt chỉ còn lại những tia sắc lạnh.
Nàng còn nhớ rõ mùa hạ năm nàng mười ba tuổi, nàng bị nhiễm phong hàn, rất lâu không khỏi. Về sau, bệnh càng ngày càng nặng, quản sự ở biệt trang Lạc Châu cũng chỉ lặng lẽ nhìn nhau, hoàn toàn là muốn nàng sinh bệnh mà chết.
Sau đó, không còn cách nào khác, Tĩnh Nương sai người đưa tin đến nhà ông ngoại của nàng. Chờ nửa tháng, cuối cùng thừa tướng cũng chịu phái người đón nàng hồi phủ.
Thẩm Thanh Hi cắn răng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Kim mụ mụ.
Kim mụ mụ chợt cảm thấy lạnh sống lưng, vô thức quay đầu nhìn, nhưng vừa nhìn qua lại bị dọa đến da đầu tê dại.
Rõ ràng đại tiểu thư bị bệnh, đã ngủ mê man rồi, vì sao bây giờ lại tỉnh? Không chỉ tỉnh dậy, lúc đôi mắt tối mịt kia nhìn về phía mụ ta, bên trong còn mơ hồ chứa hận ý khiến mụ ta cảm thấy như có gai sau lưng.
Cả người Kim mụ mụ không được tự nhiên. Khi mụ ta nhìn kỹ lại thì chẳng thấy hận ý kia đâu nữa, chỉ còn Thẩm Thanh Hi đang thoi thóp, đổ mồ hôi đầy mặt.
Thật sự gặp quỷ rồi!
Kim mụ mụ mắng một câu trong lòng. Mụ ta biết Thẩm Thanh Hi bệnh nặng sắp chết, không cần phải kiêng kị, nhưng mụ ta lại hơi sợ hãi Hầu gia mà Tĩnh Nương nhắc tới. Ông ngoại của đại tiểu thư chính là Tống Ngu Sơn, An Định Hầu cầm năm vạn quân Tây Bắc trong tay. Bây giờ chiến sự phía Tây căng thẳng, mười ngày trước Tống Ngu Sơn phải rời kinh thành, nếu không thì lúc này người ta đã đến cửa rồi!
Con ngươi Kim mụ mụ hơi chuyển. Mụ ta định trở về thương lượng với đại phu nhân nhà mình một chút, thế là ánh mắt mụ ta nhìn lướt qua bàn trang điểm của Thẩm Thanh Hi.
“Ài, ngươi cũng chỉ vì đau lòng cho chủ tử của mình mà thôi. Đại tiểu thư bị như thế, ta nhìn cũng thấy đáng thương. Như vậy đi, ngươi lấy chút bạc, ta tìm cách chuẩn bị ít thuốc đưa tới cho ngươi. Gần đây chuyện trong phủ rắc rối lắm, bệnh của đại tiểu thư thực sự kiêng kị..”
Tĩnh Nương mừng rỡ, vội vàng đứng dậy đi đến bên bàn trang điểm, nhanh chóng lấy ra một cây trâm ngọc bích trong suốt.
“Kim mụ mụ, xin nhờ ngài, xin nhờ ngài..”
Nhìn thấy cây trâm, hai mắt Kim mụ mụ phát sáng. Mặc dù Tống thị đoản mệnh kia mất sớm nhưng của hồi môn để lại vô cùng nhiều, bị Lạc Châu vơ vét nhiều năm như thế mà vẫn còn thứ tốt thế này.
“Ngươi cứ chờ đi, ta phải nghĩ cách đã, thật sự rất khó làm..”
Kim mụ mụ quay người rời đi, Tĩnh Nương đơn độc đứng trong phòng lau nước mắt.
“Tĩnh, Tĩnh Nương..”
Bỗng nhiên, một tiếng gọi khàn khàn khẽ vang lên. Tĩnh Nương sững sờ, vội xoay người nhìn về phía giường. Vừa nhìn, đáy mắt bà ấy đã ánh lên tia mừng rỡ.
“Tiểu thư, tiểu thư số khổ, rốt cuộc người cũng đã tỉnh lại rồi..”
Tĩnh Nương bổ nhào đến trước giường.
“Người ngủ mê man một ngày một đêm, Tĩnh Nương còn tưởng tiểu thư không sống nổi nữa.”
Tĩnh Nương thật sự cho là Thẩm Thanh Hi sẽ phải chết. Bà ấy ôm chặt Thẩm Thanh Hi, khóc khàn cả giọng.
Nghe tiếng khóc của Tĩnh Nương, đáy lòng Thẩm Thanh Hi cũng bi thương. Quả thật nàng đã chết rồi, chết ở địa lao trong hoàng cung.
Thẩm Thanh Hi nhắm mắt lại, khóe mắt ươn ướt, trút hết tất cả khuất nhục, ủy khuất, không cam lòng ở kiếp trước đi. Những giọt nước mắt nhanh chóng thấm ướt gối đầu. Rất nhanh, Thẩm Thanh Hi lại mở mắt ra lần nữa.
Khóc xong, nàng lại nhìn thân nhân của mình yếu đuối khóc than. Bắt đầu từ bây giờ, nàng là người từ địa ngục bò lên, phải báo thù rửa hận, nợ máu phải trả bằng máu!