Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê

Chương 2: Cái chết của Phế Hậu (2)


Đọc truyện Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê – Chương 2: Cái chết của Phế Hậu (2)

Thẩm Thanh Hi liên tục cười lạnh.

“Ta muốn trơ mắt nhìn hắn chết? Vậy bây giờ hắn đã chết rồi sao? Nếu ta thay thuốc, lẽ nào lại để lại dấu vết cho ngươi xem? Ngươi nói ta làm hậu nhiều năm lại không sinh được hài tử? Có phải ngươi đã quên, năm Kiến Long hai mươi mốt, ta thay ngươi đỡ kiếm nên bị rơi xuống hồ nước lạnh, vì sao lại khó mang thai? Lúc ấy, ngươi nói tuyệt đối sẽ không phụ lòng ta, nói sẽ cho ta vị trí tôn quý nhất trên đời, cho ta sủng ái và tôn vinh độc nhất vô nhị. Ta tin ngươi, còn ngươi thì sao?”

Sở Kỳ nghe Thẩm Thanh Hi nói, đáy mắt không có nửa tia gợn sóng. Hắn nhìn Thẩm Thanh Hi bằng ánh mắt lạnh lùng pha lẫn căm ghét.

“Trẫm phong ngươi làm hậu, đó đã là nhân từ nhất đối với ngươi rồi. Ngươi còn yêu cầu xa vời mong trẫm sủng ái? Loại người ngoan độc ti tiện như ngươi làm sao mà xứng với danh nghĩa Mẫu nghi thiên hạ?”

“Ta ngoan độc ti tiện? Ta không xứng?”


Thẩm Thanh Hi giận quá hóa cười.

“Ta và ngươi có chín năm phu thê! Từ sau ngày thành hôn, mỗi ngày ta đều phải bày mưu tính kế vì ngươi. Năm Kiến Long hai mươi mốt, vì muốn mượn sức của Tả tướng quân, ta dâng tặng hắn hai thị nữ thân như tỷ muội bên cạnh mình. Năm Kiến Long hai mươi hai, biết rõ dạ yến của Tấn Vương có mưu đồ vây giết, nhưng ta thay ngươi đến nơi hẹn, đêm hôm đó ta bị trúng ba kiếm, tay phải tàn phế. Năm Kiến Long hai mươi ba, ngươi nhiễm bệnh dịch, lão vú nuôi thân cận nhất của ngươi còn chẳng dám tới gần ngươi, một mình ta không từ bỏ, một mình dùng y thuật cứu chưa cho ngươi. Năm Kiến Long hai mươi bốn, ngươi trúng độc của Vũ Vương, là ta dùng máu của chính mình giải độc cho ngươi.”

Giọng của Thẩm Thanh Hi rưng rưng, chữ có chữ không: “Ta và ngươi là phu thê chín năm đấy.. Ân tình phu thê chín năm, còn không bằng một Thẩm Thanh Nhu xen vào hãm hại ta! Sở Kỳ, lương tâm ngươi đã bị chó cắn tan nát hết cả rồi! Mỗi lời ngươi đồng ý với ta đều không làm được. Sở Kỳ! Ta tin sai người rồi.”

“Tiện nhân!”

Sở Kỳ đá một cước thật mạnh vào ngực Thẩm Thanh Hi, hai mắt tràn đầy bạo ngược.

“Đến lúc này mà ngươi còn dám ô miệt Nhu nhi! Nhu nhi là nữ nhi thuần khiết nhất trên đời, nàng vô cùng thâm tình với ta, nhưng vì chú ý đến ngươi nên lưỡng lự không chịu trở thành thê tử của ta. Làm hậu đến nay, ngươi mưu hại biết bao nhiêu mạng người. Nếu không có Nhu nhi cầu xin tha mạng cho ngươi, trẫm đã chém đầu ngươi rồi! Ngươi và Tần Vương có gian tình, cũng chính Nhu nhi quỳ trên đất đau khổ cầu khẩn nên trẫm mới không xử lý ngươi. Ngươi có muội muội như Nhu nhi mà còn muốn gây nguy hiểm cho nàng, đồ tiện nhân đáng chết!”

Nói xong, Sở Kỳ ngồi xổm xuống, hung hăng nâng gương mặt của Thẩm Thanh Hi lên.

“Ngươi cho rằng trẫm ngưỡng mộ ngươi bao nhiêu? Ngươi cùng lắm cũng chỉ là vật thay thế cho Nhu nhi! Nếu không phải vì thấy ngươi có thể mưu đoạt ngôi vị hoàng đế cho trẫm, ngươi cho rằng trẫm sẽ chịu đựng được ngươi đến bây giờ sao?”

Nói xong, Sở Kỳ dời mắt xuống, liếc nhìn cái bụng to của Thẩm Thanh Hi.


“Ngươi tạo nhiều nghiệp chướng như thế, có tư cách gì để dưỡng dục con cái? Người đâu! Mau lấy đao đến!”

Thị vệ dâng trường đao lên. Sở Kỳ nhận lấy, giơ tay đâm Thẩm Thanh Hi.

“Ngươi ác độc như vậy không xứng dưỡng dục hài nhi, cũng không xứng hành y tế thế! Trẫm phải lấy hài tử ra, chặt đứt hai cánh tay ngươi, cho ngươi ở trong ngục lao, muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!”

Sở Kỳ hung ác nói bên tai Thẩm Thanh Hi. Nàng thở hổn hển, kéo chính mình ra khỏi hồi ức, trở về thực tại.

Nhìn địa lao đen kịt trước mắt, khóe môi nàng lộ ra một tia cười lạnh thống khổ gần như điên dại.

Hai năm. Nàng phải ở nơi tối tăm ngột ngạt này hai năm!


Nàng gầy khô như que củi, hai tay áo trống rỗng rũ xuống bên người, co lại như một thi thể tựa vào góc tường, thỉnh thoảng còn có mấy con chuột chạy qua đầu gối nàng.

Trên mặt nàng đều là vết bẩn, đi đến gần có thể thấy rõ khuôn mặt nàng có đầy vết dao, mắt phải có một vết sẹo cỡ chừng quả đấm.

Nàng bị hủy dung, còn mù một bên mắt. Giờ phút này, có lẽ nàng cũng chẳng khác quỷ là bao, nhưng ai có thể ngờ, ngay tại đây, hai năm trước, nàng vẫn còn là Hoàng hậu của nước Đại Tề, là nữ tử tôn quý nhất thiên hạ?

Một bên mắt Thẩm Thanh Hi hiện ra tia sáng mãnh liệt, cổ họng phát ra tiếng gào thét trầm thấp.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.