Đọc truyện Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư – Chương 296: Thái tử và dự vương (3)
Hắn vẫn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, một bầu không khí áp chế cường đại bao trùm khắp yến hội.
Thái tử đứng ở vị trí gần nhất, cảm thấy khí huyết trong người trào ngược, đầu choáng mắt hoa, một ngụm máu xông lên đến cuống họng, suýt chút nữa là phun ra.
Những lời phía sau chẳng thể nào nói tiếp!
Hắn phải dùng hết khí lực mới có thể nuốt lại ngụm máu kia xuống, đáy mắt ngập tràn sự khiếp sợ!
Thái tử trợn trừng mắt nhìn Lê Mặc Ảnh, giống như đây là lần đầu tiên nhìn thấy đệ đệ này!
“Ngươi… ngươi…”
Lê Mặc Ảnh một tay ôm chặt tiểu hồ ly đang không ngừng ngọ nguậy trong lòng mình, lạnh lùng lên tiếng: “Đi đến võ đài làm gì, quá phiền, ngươi cứ ở đây xuất chiêu đi! Dù gì cũng là huynh đệ, bổn vương nhường ngươi ba chiêu!”
Lê Mặc Ảnh nói một cách hời hợt, nhưng tất cả mọi người có mặt tại buổi yến hội này đều kinh sợ đến mức không thốt nên lời!
Thật không thể ngờ, Dự vương yếu ớt bệnh tật trong truyền thuyết nay đột nhiên… đột nhiên lại biến thành cao thủ thâm tàng bất lộ!
Sức ép huyền lực do hắn phát ra, thậm chí còn mạnh hơn cả thái tử điện hạ! Không ai có thể nhìn thấu hắn rốt cuộc mạnh đến cỡ nào!
Ngay cả sắc mặt của quốc sư cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Quốc sư có thể cảm nhận được huyền lực của Lê Mặc Ảnh vô cùng mạnh mẽ, vô cùng thuần khiết, hơn nữa lại chứa đầy tính công kích… nhưng… không thể nào nhìn ra được tu vi của Lê Mặc Ảnh!
Thái tử càng không cần nói, lúc này trong lòng ngập tràn kinh sợ, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Làm sao có thể? Lê Mặc Ảnh từ lúc nào đã trở nên mạnh đến như vậy? Đây nhất định là ảo giác? Chuyện này sao có thể chứ?
Thế nhưng, đây không những không phải là ảo giác, mà còn là hiện thực mà hắn phải đối mặt!
Lê Mặc Ảnh chờ một lúc, thấy thái tử không hề nhúc nhích, chỉ biết nhìn chằm chằm mình.
Hắn có chút mất kiên nhẫn khẽ chau mày.
“Hoàng huynh, ngươi rốt cuộc có muốn xuất chiêu không? Nếu muốn thì nhanh lên một chút, bổn vương tranh thủ thời gian!”
Hắn đang nóng lòng muốn tìm một nơi không người để giáo huấn tiểu hồ ly không an phận đang nằm trong lòng mình, thời gian quý báu không thể lãng phí!
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Hoàng Nguyệt Ly, hắn đã muốn hôn nàng, cộng thêm tiểu hồ ly này nằm trong lòng hắn cọ cọ lâu như vậy, hắn thật sự hận không thể trực tiếp giáo huấn nàng ngay tại đây!
Chẳng qua nơi này có quá nhiều người, da mặt tiểu hồ ly này lại mỏng, nếu như hắn thật sự cuồng nhiệt hôn nàng dưới bao nhiêu ánh mắt như vậy, tiểu hồ ly nhất định sẽ dựng ngược hết lông lên.
Đầu Hoàng Nguyệt Ly nãy giờ vẫn nhúc nhích ở trên vai của hắn, mùi thơm thoang thoảng từ trong mái tóc không ngừng lơ lửng trước mũi hắn.
Trong lòng Lê Mặc Ảnh thật sự rất ngứa ngáy, nhìn thấy ánh mắt của thái tử, hắn thật sự càng thêm mất kiên nhẫn.
“Nếu như ngươi không xuất chiêu, thì bổn vương không khách khí nữa!”
Khi Lê Mặc Ảnh đang muốn xuất chiêu, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét: “Xem chiêu đây!”
Ngay sau đó, thái tử mạnh mẽ rút trường kiếm sáng lấp lánh đeo trên lưng ra, kiếm quang rực rỡ mang theo thế gió mãnh liệt, mũi kiếm nhanh như chớp đâm tới.
Chỉ là mũi kiếm của hắn không phải hướng về Lê Mặc Ảnh mà khẽ chếch sang, nhắm thẳng vào Hoàng Nguyệt Ly đang nằm trong vòng tay của Lê Mặc Ảnh.
Gương mặt thái tử lộ ra nụ cười lạnh lẽo u tối.
Thái tử biết bản thân nhất định đánh không lại Lê Mặc Ảnh nên dứt khoát tấn công vào nữ nhân đang ở trong lòng hắn!
Nếu như Lê Mặc Ảnh thật sự yêu Hoàng Nguyệt Ly, vậy hắn nhất định sẽ ưu tiên bảo vệ nữ nhân trong lòng mình, như vậy sẽ dễ dàng lộ ra sơ hở, lúc đó thái tử hắn mới có cơ hội giành chiến thắng!
Thái tử là võ giả thuộc tính phong, xuất chiêu tốc độ cực nhanh, chớp mắt đòn công kích đã bay đến trước mặt hai người.
Ánh mắt Lê Mặc Ảnh vô cùng sắc bén, đương nhiên nhìn ra vị trí mũi kiếm thái tử nhắm đến.
Trong phút chốc, lửa giận trong đáy mắt Lê Mặc Ảnh dâng lên, biến thành sự phẫn nộ!