Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 282: Bạch nhược kỳ nổi cơn điên (3)


Đọc truyện Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư – Chương 282: Bạch nhược kỳ nổi cơn điên (3)

“Cái gì?”

“Có chuyện này sao?”

“Chuyện này không phải Bạch Nhược Kỳ đang nói xằng đó chứ? Bạch Nhược Ly lại có thể tư thông với người khác? Không thể nào đâu?” 

“Cũng khó nói, ta cũng từng nghe qua tin này rồi, nói có sách mách có chứng đó!”

“Nhưng cô ta lại là thiên tài với lục phẩm thiên chất, những nam nhân bình thường, lẽ nào cô ta lại để mắt tới?”

Lời của Bạch Nhược Kỳ, lại khiến cả đại sảnh kinh ngạc lao xao bàn tán. 


Hoàng đế trông vậy, không nhịn được, bèn nói lớn: “Kỳ nha đầu, trẫm biết hôm nay ngươi đã phải chịu tủi hờn, tuy mặt của ngươi đã bị thương nhưng chỉ cần có thuốc đan cao cấp là có thể chữa lành rồi, đến khi trẫm còn ban hôn sự cho nhà ngươi, nhất định sẽ cho ngươi đường đường chính chính xuất giá, ngươi hãy buông tha cho tam muội ngươi đi!”

Bạch Nhược Kỳ đáp: “Hoàng thượng, không phải Kỳ nhi không buông tha, mà là thần không thể giương mắt nhìn thái tử điện hạ bị cô ta làm mờ mắt! Tam muội ta Bạch Nhược Ly, là một kẻ thích giương hoa tán ngọc! Không chỉ có lần trước có tư tình bị bắt gặp, hơn nữa, cách đây hơn mười ngày, cô ta còn cùng với một cao thủ thần bí nào đó tham gia buổi đấu giá ở Thiên Trân các, ngay cả thái tử điện hạ cũng chính mắt nhìn thấy!”

Thái tử vốn đã quên gần hết những chuyện này, khi đó được Bạch Nhược Kỳ nhắc lại mới thấy đầu óc trở nên quay cuồng. 

Đúng vậy, lúc đó… tiểu nha đầu rõ ràng ở cùng với một cao thủ tuyệt thế nào đó trông rất dữ dằn, hơn nữa hai người có vẻ như rất thân mật! Hai người còn ở trong hộp khá lâu!

Hai người không phải là quan hệ nam nữ đó chứ?

Cho dù cưới thê tử thì thực lực quan trọng nhất, phẩm hạnh có thể xem nhẹ hơn, thế nhưng, nếu như nữ phụ có gian tình bên ngoài, tức là đang cắm sừng hôn phụ của mình, điều này chẳng nam nhân nào có thể chấp nhận được! 

Huống hồ, thái tử lại là quân chủ của một nước!

Gương mặt thái tử cứng đờ trong tức khắc.

Bạch Nhược Kỳ biết mình đã nói trúng điểm trọng yếu, bất giác cười lạnh lùng: “Hoàng thượng, Kỳ nhi tuyết đối không nói dối, thần chính là nhân chứng! Lần trước tam muội đã lén lút với một nam nhân ngay tại hậu viện nhà thần, bị những người ở đó bắt gặp, tên gian phụ kia thần đã lệnh cho người giải đến cổng phủ rồi! Mong hoàng thượng phê chuẩn cho hắn vào cung làm chứng!” 

“Ngươi… đến nhân chứng cũng giải đến rồi?”


“Lại có cả chuyện này sao?”

Hoàng đế và thái hậu đợi người giải vào ba mặt một lời, đều không thể ngờ được, sự việc lại có biến chuyển như vậy. 

Nói ra thì, Hoàng Nguyệt Ly mới 14 tuổi, thân thể còn chưa phát triển, nhỏ như vậy đã làm ra chuyện động trời, nghĩ đi nghĩ lại thì không đời nào!

Hơn nữa, rõ ràng Bạch Nhược Kỳ đang đố kỵ với nàng, khả năng bịa chuyện sinh sự là rất lớn.

Nhưng chuyện này, liên quan đến danh dự của hoàng tộc, không làm rõ cũng không được… 

Hoàng Nguyệt Ly lắc đầu nói: “Nhị tỷ à, tỷ làm loạn đủ chưa vậy? Hôm nay tỷ dựng ra nhiều câu chuyện cười như vậy vẫn chưa đủ à? Đến nước này rồi, tỷ vẫn còn muốn đối đầu đổ oan muội sao?”


“Đổ oan ngươi?” Bạch Nhược Kỳ cười lạnh lùng: “Đến nhân chứng ngươi cũng không dám gặp, còn nói là ta đổ oan cho ngươi! Nếu ngươi thực sự tâm không có gì hổ thẹn, có bản lĩnh thì chất vấn với nhân chứng của ta?”

Hoàng Nguyệt Ly ra vẻ đồng tình nhìn cô, giọng trầm xuống. 

“Nhị tỷ, đừng ồn ào nữa, Võ Uy hầu phủ nhà chúng ta mất mặt như vậy còn chưa đủ sao? Tỷ nhất định phải hủy hoại thanh danh nhà Bạch gia mới hài lòng sao?”

Hoàng Nguyệt Ly nói mà như đang xem truyện cười, khiến Bạch Nhược Kỳ tức chết.

Nhưng ngay lúc đó, quốc sư đã mở lời. 

“Lão phu nghĩ, Bạch nhị tiểu thư nói có lý, nếu đã có tin đồn như vậy, lại có cả nhân chứng, vậy ta nên gọi hắn vào cung chất vấn, nói rõ sự tình! Bạch tam tiểu thư nếu thật sự không làm mấy chuyện như vậy, cũng phải nói rõ trước mặt mọi người, tránh để tin đồn truyền ra ngoài, càng ngày sẽ càng khó nghe!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.