Bạn đang đọc Ta Đạp Chết Thân Vương Háo Sắc: Chương 10 : Có Thể Hay Không Cùng Thiếp Một Chỗ .
Nắng lên soi sáng muôn nơi , mang bao hơi ấm rọi qua khe cửa , trên cành cây , trong vòm lá , những giọt sương sớm đọng lại , long lanh chẳng khác gì những hạt ngọc trai trong suốt , đẹp đến lạ lùng , những làn gió nhẹ thổi qua làm vô vàng chiếc lá lung lay phát ra ngàn thứ âm thanh kì lạ , êm tai .
Chi Tâm mở hai mắt , một tiểu nha hoàn 14 tuổi mở cửa đi vào tay bê một chậu nước ấm , khăn mặt vắt trên thành chậu .
– A , tiểu thư đã tỉnh , em lo quá , người đã ngủ hai ngày một đêm rồi .
– Hai ngày một đêm .
Nàng xoa đầu ầm ừ trả lời , sao lại ngủ lâu như vậy , ánh mắt liếc qua nha hoàn rồi nói :
– Em là ai vậy ?
– Em tên Hỷ Hỷ , em được Cung thân vương dẫn đến hầu hạ tiểu thư .
Nha hoàn đi đến đỡ Chi Tâm xuống giường , Chi Tâm thở một hơi dài , nhắm hai mắt ba giây rồi mở ra , nàng xúc miệng lau mặt rồi nói :
– Cung thân vương đâu .
– Đã đi đến dự hôn lễ của Tuyết thân vương rồi ạ , người bảo em ở đây lo cho tiểu thư .
Chiếc lược trong tay buôn rơi , Chi Tâm hoảng hốt đứng bật dậy nói lớn :
– Dự hôn lễ của Tuyết thân vương , em có nghe nhầm không vậy .
Hỷ Hỷ ngạc nhiên lắc đầu :
– Không nhầm đâu ạ , một ngày trước tể tướng Trần Lang Ngạo hương Tuyết thân vương bàn hôn , hôm nay là ngày Tuyết thân vương đi rước chính phi a .
Sao ngực lại đau thế này , Chi Tâm ngồi thụp xuống run rẩy ,có cái gì đó hiện lên trong đầu , hai mắt đờ đẫn nhắm lại , hai tay cô ôm đầu nằm xuống đất la lên :
– Ah ….
Hỷ Hỷ vẻ mặt hoảng sợ ôm vai Chi Tâm hớt hải nói :
– Tiểu thư , ngươi làm sao vậy … người tới mời đại phu … tiểu thư không ổn …
Hỷ Hỷ ngó ra cửa gọi rồi quay sang muốn đỡ Chi Tâm dậy thì bị cô đẫy ngã , Chi Tâm đứng dậy chạy đi , Hỷ Hỷ vương tay gọi :
– Tiểu thư … tiểu thư …
Tuyết Hắc Dã , là chàng … người yêu thiếp nhất trên đời , là chàng … người quan tâm thiếp nhất trên đời , là chàng … người có thể vì thiếp mà tử , kiếp trước chia ly không thể cùng chàng 1 chỗ , kiếp này xuyên qua thiếp không thể để mất chàng .
Chi Tâm bộ đồ ngủ mỏng manh chạy ra khỏi phủ , nước mắt lăng dài xuống hai gò má , cô tóc tai xõa dài , đôi chân trần chạy trên phố dẫm đá đau nhói lên đến tận tim … đau quá … chân mình đau quá …, bàn chân túa ra máu đỏ trải dài trên đoạn đường cô đi qua , chỉ còn một chút nữa thôi … một chút nữa thôi … cố lên nào …
Mắt thấy chàng một thân rực đỏ cùng tân nương đi vào trong nàng gào lên :
– Hắc Dã … Hắc Dã …
Chàng khựng lại một bước nhưng không nhìn nàng , đang định nhắm mắt đi vào trong thì nàng gào lớn như muốn khàn cả tiếng :
– Hắc Dã … thiếp yêu chàng … a …
Cô ngã sõng soài ra đất khóc nức nở run rẩy hét lên lên chút sức lực cuối cùng :
– Có thể hay không cùng thiếp một chỗ …
Bàn tay chàng buôn tấm vải trên tay , xoay người thi triển khinh công nhanh nhất có thể đến bên nàng , quỳ xuống gắt gao ôm lấy nàng vào trong ngực run run sợ hãi , mặt mày tái xanh yếu ớt gọi :
– Tâm nhi … Tâm nhi … nàng tỉnh lại đi … Tâm nhi …
Đôi mắt đang nhắm bỗng mở ra nhìn chàng , cô mở miệng run run nói :
– Hắc Dã … đừng rời … xa thiếp … đừng bỏ thiếp một mình … có được không .
– Sẽ không bỏ nàng , tuyệt đối không bỏ nàng , đời đời kiếp kiếp sẽ ở bên nàng .
Cô ngất đi làm tim chàng thắt lại , chàng bế cô lên hét to giận dữ :
– Đại phu … người tới mời đại phu cho ta .
– Tâm nhi … Tâm nhi …
Ánh mắt chàng nhìn nàng với muôn vàng lo lắng , bế nàng tiến vào phủ để mặc tân nương một mình chết lặng ngoài sân , khuôn mặt nàng dưới tấm khăn voan tức giận nghiến răng , xung quanh nàng người người xầm xì to nhỏ , ngày đại hôn Tuyết thân vương bỏ rơi chính thê ôm một nữ tử vào phủ đi thẳng đến phòng tân hôn .
Đợi cả nửa ngày vẫn không thấy người , khách lúc này đã về hết , Phong Trần đứng đối diện con sư tử đá nắm chặt tay , tại sao người nàng chọn là đệ ấy mà không phải ta … tại sao ta gặp nàng trước mà giờ lại là người đến sau … tại sao …tại sao chứ … , chàng cau có đấm mạnh vào con sư tử đá , tay chàng tím đỏ run run , Chấn Phong lo lắng đứng ở một bên nói :
– Phong Trần , huynh không sao chứ .
Thấy chàng không đáp Chấn Phong quay sang nhìn Trần Ánh Ly , con gái duy nhất của tể tướng , nàng hỷ phục khăn voan còn che đứng yên một chỗ , nha hoàn hồi môn của nàng lo lắng khẽ nhìn nàng , Chấn Phong vẻ mặt khó sử hướng nàng nói :
– Trần tiểu thư , hay cô vào phủ nghỉ ngơi một chút , đợi Tuyết huynh trờ lại liền nói chuyện .
Nàng nhếch lên đôi môi đỏ mọng hừ lạnh , vứt dải đỏ trên tay xuống , khuôn mặt xinh đẹp đằng sau tấm khăn giận dữ , nàng cắn răng sau đó mở miệng nói :
– Không cần , nỗi nhục này ta sẽ ghi nhớ , Hảo Hà hồi phủ .
– Vâng tiểu thư .
Chấn Phong gọi nhưng người kia không ngoái đầu , chàng tặc lưỡi , chuyện lớn rồi , làm thế nào bây giờ .