Tà Dạ Vô Hối

Chương 30: Cứ như vậy hiểu lầm


Đọc truyện Tà Dạ Vô Hối – Chương 30: Cứ như vậy hiểu lầm

Ra khỏi Thái Học viện không xa, ở một nơi tương đối yên lặng, ảnh tam đặt Dạ Hối xuống, nhẹ gật đầu với y, lập tức ẩn tung tích.

Mấy năm nay Dạ Hối không dùng đến hắn nhiều, y sớm đã đề cập qua muốn hắn hiện ra ngoài ánh sáng, miễn cho hắn bốn phía phải ẩn nấp, chịu nhiều cực khổ, lại bị tam cự tuyệt.

Hắn đã thành thói quen luôn ẩn nấp tại chỗ tối, hơn nữa hắn không ra mặt đối với Dạ Hối càng có tác dụng lớn.

“Điện hạ, ngài có bị thương không?”” Cảnh An theo sau chạy vội tới, cao thấp kiểm tra Dạ Hối một hồi, nếu không phải sợ Dạ Hối tức giận, hắn đã sớm nhấc y phục của Dạ Hối lên.

Một màn trong phòng kia, hắn ở cửa sổ bên ngoài xem rất rõ ràng, không giúp được gì chỉ lo lắng suông cảm giác thật không dễ chịu.

Nếu không phải Dạ Hối sau đó gọi Tam ra, Cảnh An tuyệt đối sẽ không nhịn được mà ra tay.

Hắn không quên lúc trước bị Dạ Hạo Thiên giáo huấn, phàm là có chuyện gì thì bảo vệ Dạ Hối là ưu tiên hàng đầu, những chuyện khác, Cảnh An nghĩ bệ hạ sẽ xử lý tốt, tận lực không để lại nhược điểm khiến Dạ Hối gặp chuyện.

“Không có việc gì.” Thấy tự trách trong mắt Cảnh An, Dạ Hối nghĩ nghĩ, bỏ thêm một câu:”” Loại chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh, không quan hệ đến ngươi.””

Cảnh An cung kính khom người, hắn biết rõ vị điện hạ này không thường an ủi người khác, có thể nói ra một câu như vậy, nói rõ điện hạ đã đem hắn trở thành người một nhà.

Nghĩ đến trước khi đi nghe được lời nói của Dạ Minh Lân, Cảnh An nói với Dạ Hối:”” Nhị hoàng tử dường như nhận lầm Tam thành ảnh vệ.””

Dạ Hối sững sờ: “Bọn hắn nói như thế nào?”

“Nô tài không để ý lắm, nhưng mà xem nét mặt của nhị hoàng tử, chỉ sợ là đã hiểu lầm.”

Dạ Hối bĩu môi: “Không có đầu óc!”” Ảnh vệ làm sao có thể tùy ý dùng tại nơi như vậy? Nếu không phải trường hợp nguy hiểm đến tính mạng thì tuyệt đối sẽ không ra tay, đây mới là ảnh vệ.

Ngay cả ảnh vệ và ám vệ cũng không phân biệt được, thật không biết những hoàng tử này của Dạ Hạo Thiên đang làm gì!


Kỳ thật mà nói, cũng là Dạ Hạo Thiên thất trách, các hoàng tử có nhiều công khóa hắn hẳn phải tự mình đến hướng dẫn, chỉ là hắn ngại phiền phức, liền hủy bỏ.

Bởi vì chuyện này, Khâu lão còn đặc biệt đi tìm hắn.

Khâu lão nói: “Hoàng Thượng đã muốn xem kịch, thì nên đem toàn bộ làm ổn thỏa, bằng không nhóm con hát hóa trang không tốt, sẽ không tập trung diễn kịch.””

Lúc ấy Dạ Hối còn kinh ngạc, không nghĩ tới Khâu lão lại đem các hoàng tử ví von thành con hát, lẽ nào cùng Dạ Hạo Thiên ở chung một chỗ khiến mọi người đều có loại ác thú (*) này?

(*) thú vui ác ý

“Cái này không thể trách trẫm.” Dạ Hạo Thiên nhíu mày, liếc liếc Dạ Hối, nói: “Đây đều là lỗi của Hối nhi!””

“”Đâu có liên quan tới ta.”” Dạ Hối không hiểu chuyện gì, trừng hắn:””Không được gọi ta bằng cái xưng hô buồn nôn kia!””

“”Tất nhiên nguyên nhân là do Hối nhi!”” Trực tiếp bỏ qua y bằng một câu, Dạ Hạo Thiên vẻ mặt vô tội cười:”” Chẳng lẽ Hối nhi không biết bản thân không giống các hoàng nhi khác ở chỗ nào? Phụ hoàng đã quen tính tình Hối nhi như vậy, nhìn các hoàng nhi khác như thế nào cũng không thích nổi.””

Ngươi căn bản là không thích có được hay không? Đừng đem trách nhiệm đổ lên người y, đủ vô sỉ!

Dạ Hối cũng lười cãi lại hắn, y nếu càng kháng cự, Dạ Hạo Thiên đùa càng hăng, mở miệng một tiếng lại một tiếng “Hối nhi” làm y nổi hết cả da gà.

Chính vì cái loại “Không làm tròn trách nhiệm” này của Dạ Hạo Thiên, lại khiến cho các hoàng tử không tranh đấu tâm tư, cũng không có khả năng tranh vị. Dù sao từ sau lưng những nữ nhân kia cũng học được chiêu thuật, vụng trộm đùa giỡn âm ngoan (*) còn có thể, quang minh chính đại đấu, căn bản không đáng để xem.

(*) âm thầm + ngoan độc

Hơn nữa bởi vì Dạ Hạo Thiên chích thủ già thủ (*), các hoàng tử trong hoàng cung đều khó có khả năng bồi dưỡng thế lực của mình, ngay cả chuyện ảnh vệ cũng là nghe được từ chỗ của mẫu phi, chung quy lời đồn cùng sự thật cũng không khớp.


(*) một tay che đậy cùng nắm giữ

Dạ Hối cảm thấy, Dạ Hạo Thiên là một phụ thân thất bại.

Dạ Hạo Thiên không thích nhi tử của mình, không biết có phải là do chuyện năm đó ảnh hưởng quá sâu tới hắn hay không, đối với quan hệ huyết thống, Dạ Hạo Thiên biểu hiện luôn rất bạc tình.

Hài tử với hắn mà nói là những vật phẩm lệ thuộc vào nữ nhân, lúc hứng thú có thể dùng để tiêu khiển, nếu cần, hắn cũng sẽ biểu hiện ra thân phận phụ hoàng của mình, nhưng trong lòng hắn vẫm sẽ luôn không thích những nhi tử của mình.

Chính vì nguyên nhân đó, cho nên hắn sẽ không bài xích với Dạ Hối như vậy.

Đây là sau khi Dạ Hối ở chung cùng hắn vài năm, mới hoàn toàn hiểu rõ một chuyện. Dạ Hạo Thiên rất lợi hại, nhưng tình thân vẫn là nhược điểm của hắn.

Nhưng mà, không phải chính mình cũng đã từng có nhược điểm sao?

Lúc gần tới Phượng Nghi điện, Dạ Hối dừng lại, dặn dò Cảnh An: “Không được nói cho hoàng hậu chuyện hôm nay xảy ra trong viện.””

Nếu như bị Thẩm Ngọc Hạ biết, chỉ sợ nàng sẽ ngạc nhiên một hồi, sau đó mang cái danh hoàng hậu lần lượt đi hậu cung “bái phỏng” những nữ nhân kia.

Dạ Hối biết, tuy loại chuyện này Thẩm Ngọc Hạ làm đã rất thuần thục, thế nhưng với tính cách của nàng, nàng cực ghét những chuyện như vậy.

Thế nhưng vì Dạ Hối, nàng không ngừng làm một hai lần rồi. Hoàng hậu hộ tử (*) có tiếng trong cung.

(*) bảo vệ nhi tử


“Nô tài đã biết, xin điện hạ yên tâm!”

Đáp lời, Cảnh An giúp Dạ Hối sửa sang lại quần áo một lượt, sau khi xác định sẽ không bị nhìn ra manh mối, hai người mới vào trong Phượng Nghi điện.

Trong chính điện, Thẩm Ngọc Hạ dường như đang suy nghĩ, mâu phượng cụp xuống, mắt tiệp hơi nhíu, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Dạ Hối đứng một bên liếc nhìn thị nữ Vân Hà cạnh Thẩm Ngọc hạ, thấy đối phương lắc đầu, tỏ vẻ không biết, Dạ Hối mở miệng cắt đứt mạch suy nghĩ của Thẩm Ngọc Hạ:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Y đột nhiên lên tiếng, dọa Thẩm Ngọc Hạ nhảy dựng, lấy lại tinh thần nhận ra là Dạ Hối, gương mặt lập tức tươi cười, vẫy vẫy tay với Dạ Hối:”” Tiểu Ngũ ngươi học xong rồi, có đói bụng không?””

Dạ Hối nhíu nhíu mày, Thẩm Ngọc Hạ che giấu tâm sự một mình. Không thể nói cho y biết sao?

Ánh mắt y vô ba liếc nhìn Thẩm Ngọc Hạ, sau nửa ngày mới trả lời:”” Không đói bụng.”” Quay người trở lại gian phòng của mình.

Thẩm Ngọc Hạ ở sau lưng y do dự thật lâu, cuối cũng vẫn là Vân Hà nói ra:”” Nương nương, nô tỳ thấy nói cho điện hạ cũng không có việc gì, miễn cho điện hạ hiểu lầm người có chuyện gạt y, nếu vì thế mà sinh ra nghi kỵ, cũng không hay.””

“Bản cung biết rõ.” Thẩm Ngọc Hạ thở dài: “Bản cung chỉ là cảm thấy gần đây chuyện phiền lòng quá nhiều, đứa nhỏ này lại luôn im lặng cái gì cũng không nói, nếu biết Hoàng Thượng muốn nạp phi, chỉ sợ cơm cũng ăn không ngon.””

Nàng biết Dạ Hối trước nay vẫn luôn thân cận với Dạ Hạo Thiên nhất, nhưng gần đây Dạ Hạo Thiên đột nhiên đối với Dạ Hối không quan tâm không nói, còn muốn nạp phi, Thẩm Ngọc Hạ cảm thấy chuyện này lại là một đả kích sau chuyện của Liên nhi.

Nàng yêu thương Dạ Hối, thế nhưng rất nhiều chuyện, nàng lại bất lực.

Thẩm Ngọc Hạ đã quên, trong hoàng cung một người biết chuyện, đại biểu toàn bộ người trong hoàng cung cũng biết, nàng không nói, nhưng người khác lại biết đi bàn luận.

Trở lại gian phòng, Dạ Hối phân phó Cảnh An: “Đi nghe ngóng gần đây hoàng cung có phát sinh chuyện gì hay không.”” Y gần đây không quan tâm chuyện trong cung, nhưng không có nghĩa là mặc kệ phát sinh cái gì y cũng không quan tâm.

Thẩm Ngọc Hạ rất ít khi gạt y cái gì, là người đứng đầu tam cung lục viện, nhưng nàng đối xử với Dạ Hối rất chân thành.


“Vâng.” Tại địa bàn của Thẩm Ngọc Hạ, Cảnh An cảm thấy tương đối yên tâm, lĩnh mệnh đi.

Dạ Hối có chút không thoải mái ấn lên thái dương, y gần đây ngủ không tốt lắm, thường xuyên mơ những chuyện hỗn độn, tỉnh lại cảm thấy trong nội tâm trống rỗng, cứ cảm thấy như là bị thiếu mất cái gì.

Không bao lâu sau, Cảnh An trở về, “Điện hạ, trong nội cung không có chuyện gì, phỏng chừng là hoàng hậu nương nương không dám nói cho ngài chuyện đầu tháng sau bệ hạ nạp phi.””

Dạ Hối bĩu môi, y còn tưởng là có chuyện ghê ghớm lắm, nhưng mà, chỉ vì chuyện này? “”Dạ Minh Lân thật sự là càng ngày càng ngu xuẩn!”

Mẫu phi Dạ Minh Lân vốn là người Tề quốc, trong tất cả các phi tần thì nàng có bối cảnh xem như là tốt nhất, cũng bởi vì điểm này, Nhị hoàng tử Dạ Minh Lân so với những người khác thì cuồng vọng hơn một ít.

Chỉ là, nếu như nạp phi, chỉ sợ Mai Phi sẽ tăng thêm một đối thủ mà không phải là trợ thủ, dù sao Dạ Hạo Thiên cũng không đồng ý bảo trì thế cân bằng trong hậu cung nữa.

Thế lực bởi vì có thêm một vị phi mới xuất hiện mà nghiêng ngả.

Nếu như vị phi mới kia làm không được việc này, mà lại giao hảo với Mai Phi, Dạ Hối tin tưởng chuyện phong phi là không có khả năng xảy ra.

“Điện hạ mấy ngày nay cũng đừng đi Thái Học viện nữa, nô tài sợ Nhị hoàng tử sẽ gây thêm một ít rắc rối.”” Chuyện ngày hôm nay khiến Cảnh An trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Dạ Hối nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu:”” Hắn sẽ không to gan như vậy.”” Dù sao bên cạnh có Tam, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.

Cứ thiếu khóa mãi, Khâu lão sẽ có ý kiến. Lão tiên sinh kia không chỉ một lần vuốt râu nói với y:”” Ngũ điện hạ nên hảo hảo ở chung với mấy vị hoàng tử, nếu có thể lôi kéo, đó mới là thượng sách.””

Trước không nói y không muốn làm chuyện hư dữ ủy xà (*), y lại càng không có cái dã tâm kia, hà tất phải làm điều thừa thãi?

(*) lá mặt lá trái, hư tình giả ý, xã giao có lệ,… ý chung chỉ loại người tráo trở, lật lọng khó ngờ.

Vị trí kia ai muốn thì lấy, nếu có một ngày Diệp Nhiên trở về, y sẽ cầu Dạ Hạo Thiên thả y ra khỏi cung. Thiên hạ to lớn, hoàng cung không phải là chỗ an thân cuối cùng.

Nghĩ như vậy, Dạ Hối tận lực không để ý trong ngực có cảm giác nhàn nhạt buồn vô cớ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.