Ta Cùng Với Ảnh Đế Yêu Đương

Chương 12: Vị diện vườn trường


Đọc truyện Ta Cùng Với Ảnh Đế Yêu Đương – Chương 12: Vị diện vườn trường

Tan học, một đám nữ sinh chạy đến vây quanh chỗ ngồi của Lâm Vãn và Trần Đình Đình, ríu rít mà khen Lâm Vãn hôm nay thật xinh đẹp.

Nữ sinh A: “Lâm Vãn ngồi như vậy, chỉ thấy nửa người phía trên, căn bản thật sự không nhìn ra được cậu lại gần một trăm ba mươi cân đấy.”

Nữ sinh B: “Đúng vậy đúng vậy, nhưng mà tại sao hôm nay cậu lại đột nhiên trang điểm như vậy thế?”

Nữ sinh C: “Cậu đeo kính sát tròng à? Tớ cũng muốn mang lâu rồi, nhưng vẫn có chút sợ hãi.”

Càng ngày càng nhiều nữ sinh vậy lại đây, đã sớm “ùn tắc giao thông” ngay đường đi rồi.

Hứa Cường vẫn nằm trên bàn, ghé mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Vãn.

Mắt nhìn về Chu Thừa vẫn còn đang ngủ phía sau, lại nhìn về phía đông đảo nữ sinh đang nhiệt liệt “hoan nghênh” mình, cô thở dài một hơi, chỉ vào cửa phòng học, nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra bên ngoài trò chuyện đi, đừng làm phiền đến Chu Thừa.”

Các nữ sinh:……

Hứa Cường:…… Thảo*, Béo Muội lại biết săn sóc như vậy?

( Chắc là kiểu Chời địu ý:3)

Lâm Vãn nói được thì làm được, lập tức dẫn một đám các nữ sinh ra ngoài hành lang nói chuyện phiếm.

Hứa Cường quay đầu xuống, cảm khái cùng với các anh em chiến hữu ở phía sau: “Béo Muội tuy rằng béo, lại đối với lão đại rất thiệt tình.”

Đám nam sinh “ý tưởng lớn gặp nhau”, đều đồng thời gật đầu, còn có một câu chưa nói ra, Béo Muội tuy rằng béo, chính là sau khi trang điểm xong thật sự rất xinh đẹp.

Trần Đình Đình đương nhiên cũng xinh đẹp, nhưng lại là hoa khôi của lớp suốt một thời gian dài, bọn họ nhìn nhiều cũng muốn chết lặng.

Hình tượng đại biến của Béo Muội lại giống như một đoá kiều hoa mới vừa nở rộ trong rừng rậm, càng thêm có sức hấp dẫn đối với đàn dã thú như bọn họ.


Tiếc nuối duy nhất chính là, trong lòng đoá kiều hoa này chỉ có mỗi lão đại, muốn yêu đương với một muội tử đang theo đuổi lão đại đó chẳng khác nào là đang đâm lão đại một dao. Bọn họ có ngu mới hạ thủ.

♪───O( (˶‾᷄ ⁻̫ ‾᷅˵) )O────♪

Giữa trưa tan học, Lâm Vãn đi đến lớp bênh cạnh chờ Hà Miêu cùng đi nhà ăn ăn cơm, Trần Đình Đình cư nhiên cũng đi theo bên cạnh cô.

Lão sư lớp ban năm bên cạnh vẫn còn đi đi lại lại, giảng bài, trên hành lang, Trần Đình Đình xuyên qua cửa phòng học vẫn còn đang mở nhìn về phía Chu Thừa vẫn còn đang ngủ, nhỏ giọng hỏi Lâm Vãn:

“Giữa cậu và Chu Thừa có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nếu không thì sao đột nhiên cậu lại thích hắn như vậy thế?”

Trần Đình Đình vô cùng hiểu biết về bạn cùng bàn của mình, đó rõ ràng chính là một trạch muội tự ti, lại cô cùng dễ thoả mãn.

Lên cao trung, nữ sinh bắt đầu có những biến đổi lớn, đa số đều lục tục muốn tìm “crush”, yêu đương, bắt đầu chú ý việc trang điểm, Lâm Vãn và Hà Miêu lại như hai con người thuộc về tiểu thế giới riêng của mình.

Lâm Vãn một chút cũng không thích Trần Đình Đình.

Mặt ngoài Trần Đình Đình đối xử với Béo Muội vô cùng tốt, nhưng trong trí nhớ, Béo Muội đã từng đề nghị cùng Trần Đình Đình trao đổi chỗ ngồi, như vậy miễn cho mỗi lần Béo Muội đi vào đều phải phiền hà cô ấy, lại không cần phải chịu sự ức hiếp của Hứa Cường.

Nhưng Trần Đình Đình lại lấy lí dô cô ấy sợ hãi Chu Thừa rồi cự tuyệt.

Béo Muội ngây ngốc mà tin, nhưng dù sao đôi mắt của Lâm Vãn vẫn còn rất sáng (hông có đui âu 🙂).

Trần Đình Đình chỉ còn thiếu việc viết lên mặt bốn chữ “Yêu thầm Chu Thừa”, cô ấy sẽ sợ Chu Thừa sao?

“Hắc hắc*, không nói cho cậu.” Lâm Vãn trực tiếp cự tuyệt, nhưng lại cười thực tự nhiên, giống như cô vẫn luôn xem Trần Đình Đình là bạn bè tốt từ trước đến giờ.

( Hắc hắc là tiếng cười giống như hí hí thôi:3)


Trần Đình Đình liền lôi kéo tay Lâm Vãn, làm nũng:

“Nói đi nói đi mà, tớ tò mò chết mất.”

Lâm Vãn lại tiếp tục lắc đầu.

Ban năm rốt cuộc cũng tan học, Hà Miêu chạy ra, nhìn đến một diện mạo cùng trang phụ hoàn toàn mới của Lâm Vãn, tức khắc hét lên, reo hò vui vẻ, ôm Lâm Vãn không ngừng kêu mỹ nữ.

Đây mới là hảo khuê mật chân chính nhà cô nha!

Lâm Vãn liền lôi kéo tay Hà Miêu đi, cũng không quản xem Trần Đình Đình có chạy theo kịp hay không.

Nhà ăn đương nhiên không có thực đơn chuyên môn dùng để giảm béo rồi.

Lâm Vãn liền tự chọn cho mình thịt gà, rau cần, mộc nhĩ*, bông cải xanh; dì ở căn tin cho cô rất nhiều cơm, Lâm Vãn chỉ ăn một phần ba.

(* Nấm mèo á)

“Có thể ăn no không đó?” Hà Miêu quan tâm hỏi, lượng cơm trước kia Lâm Vãn ăn gấp bốn năm lần hôm nay.

Lâm Vãn vỗ vỗ ngực, vẻ mặt kiên định: “Vì tình yêu!”

Hà Miêu trả lời bằng một biểu tình nôn mửa (°_°).

Ăn cơm trưa xong, hai người trở về phòng học của mình.


Trần Đình Đình đã trở lại từ lâu, không thể nào cao hứng mà nhường chỗ cho Lâm Vãn đi vào chỗ ngồi.

Lâm Vãn mới vừa ngồi xong, liền thấy Hứa Cường giơ hai lu kem chocolate bước vào lớp, vẻ mặt nịnh nọt nhìn về phía các cô.

Thấy hắn đang tiếp tục đi về phía chỗ ngồi của Trần Đình Đình, Lâm Vãn cúi đầu chơi di động.

Trần Đình Đình banh mặt, đứng dậy, chuẩn bị đi vòng phía cửa sau ra khỏi lớp.

Nàng ghét nhất việc Hứa Cường làm trò theo đuổi nàng trước mặt Chu Thừa.

Kết quả, cô ta còn chưa đi ra khỏi phòng học, đã nghe thấy Hứa Cường lớn giọng hỏi Lâm Vãn: “Lâm Tiểu Béo, tôi mua ly kem cậu thích ăn nhất này, thế nào, tới ăn một phần đi?”

Trần Đình Đình khó thể nào tin vào tai của mình mà quay đầu lại.

Hứa Cường đã ngồi vào chỗ phía trước Lâm Vãn, nhìn Lâm Vãn với vẻ mặt tươi cười đầy xấu xa, gian xảo, còn đem ly kem giơ lên trước mặt Lâm Vãn.

Kem ly không phải đưa Trần Đình Đình, cô ta lại càng tức giận, bước thật nhanh rời đi.

Kem ly tản ra khí lạnh cùng hương vị chocolate đầy mê người, Lâm Vãn đầu cũng chưa nâng, tiếp tục chăm chú vào màn hình di động:

” Sao đây, kem ly đưa không đến tay người ta, liền đem đưa cho tôi à?”

Cô cho rằng Hứa Cường muốn đưa Trần Đình Đình, cô ấy đi rồi nên mới đưa lại đây cho cô.

Thật ra, Hứa Cường cũng chẳng tính toán đưa Trần Đình Đình, trước kia đều đã đưa qua vô số lần, người ta cũng chẳng thèm thu, Hứa Cường cũng liền vô cùng tự giác mà không đi tìm mất mặt cho mình.

“Thật sự đưa cho cô đó, nhanh ăn đi.” Hứa Cường lại đem ly kem đẩy đẩy về phía trước.

Lâm Vãn bỗng nhiên hiểu rõ, sao đó cười cười:

” Cậu biết rõ tôi đang giảm cân, lại còn lấy cái này đến dụ dỗ tôi, có phải chơi rất vui không?

Hứa Cường cười ha ha mấy tiếng, không có biện pháp nào nha~, hắn chính là cảm thấy khi dễ Béo Muội rất thú vị.


Mặc dù Trần Đình Đình xinh đẹp, nhưng thông thường, đa số các thú vui “tao nhã” của Hứa Cường ở trường học, đều đến từ việc ức hiếp, khi dễ Béo Muội ngoan hiền, mềm mại này.

“Vậy cậu ăn hay không ăn đây?” Hứa Cường với vẻ mặt đầy thiếu đánh mà lắc lắc ly kem.

Lâm Vãn nghĩ nghĩ, nhận lấy.

Hứa Cường không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô, hắn đã từng gặp qua Béo Muội ăn kem ly, vẻ mặt hạnh phúc, làm cho người khác bất giác cảm thấy có lẽ ly kem kia thật sự rất thơm ngon.

Lâm Vãn cầm ly kem xoay người về phía sau, dùng một tay khác nhẹ nhàng chọc đỉnh đầu đen nhánh của Chu Thừa.

Chu Thừa sớm bị bọn họ đánh thức, Béo nha đầu lại tới trêu chọc hắn, ánh mặt nặng nề mà ngồi dậy.

Lâm Vãn cười thật tươi đem kem ly đưa cho hắn: “Cậu cũng chưa đi ăn cơm, ăn ly kem này đi.”

・゜゚・*:.。..。.:*・”(*゚▽゚*)”・*:.。..。.:*・゜゚・*

🍀☀️Góc tâm sự mỏng ❄️✨( ̄∇ ̄)

(;”༎ຶД༎ຶ”) Tuần rồi bận quá:3

Máu lười của ta lại nhiều hơn máu não rồi các tình yêu ạ ~~ z╮( ̄▽ ̄””)╭

Lịch đăng không cố định được rồi:
Tui đang mê chất giọng siêu trầm ấm của Sou ấy 🤤

Cần tuyển bồ, bao giờ có bồ tớ ra chương mới 🤣🤣

Hổm nay tui quá u mê bộ “Nhân vật phản diện nuôi tôi đều nghẻo” của Mặc Thư Bạch

Gần như các thế giới đều SE, tui khóc hết nước mắt luôn ấy >


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.