Đọc truyện Ta Cùng Nữ Chủ Đều Thật Thơm – Chương 4: Ngươi Dạy Ta Có Được Không
Thẩm Kỳ Khi hướng nàng cười, kỳ thật là muốn bày tỏ thiện ý.
Nhưng ở trong mắt Liễu Sương, dung mạo của Thẩm Kỳ Khi quá có tính lừa gạt.
Một tiểu nha đầu môi hồng răng trắng, nụ cười trong trẻo, bên má có lúm đồng tiền nhỏ, mi mục như hoạ thượng xuân phong, rực rỡ chói sáng ai nhìn đều nhịn không được phải khen một câu “lanh lợi đáng yêu”, trái tim cũng theo đó bất giác mềm mềm.
Liễu Sương dời đi ánh mắt, lạnh lùng nói: “Tùy ngươi.”
Nàng ở thật lâu trước kia cũng từng bị Thẩm Kỳ Khi lừa gạt bằng cái vẻ điềm mỹ này, mới có thể một lần lại một lần tha thứ sai lầm của nàng ta.
Hiện tại không cần đoán cũng biết, Thẩm Kỳ Khi chắc chắn đang có chủ ý xấu xa gì đó.
Thẩm Kỳ Khi nhìn gò má thanh thoát của đối phương, ở trong lòng lại đưa ra một kết luận hoàn toàn tương phản: Nữ chủ quả nhiên ôn nhu thánh mẫu, ôn nhu đến không có logic! Vậy mà có thể chịu đựng người từng vũ nhục mình ngồi ở bên cạnh! Đổi thành ta, đã sớm một chân đá văng.
Sau khi nàng ngồi xuống, những người khác không còn khiêu khích Liễu Sương, ngược lại hứng thú bừng bừng chực chờ ăn dưa.
Liễu Sương ôn thôn nội liễm, bị khi dễ cũng rất ít đánh trả, từ lâu đã thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Đối lập với nàng là Thẩm Kỳ Khi, nhân duyên tốt, xuất thân tốt, diện mạo cũng không tồi.
Hai người trống đánh xuôi kèn thổi ngược bỗng nhiên ngồi cùng bàn, thả ra đi chính là tin tức đầu đề trong môn phái.
Những đệ tử nội môn kia quả thực khó nén tâm tình, không đến một canh giờ, tin tức này đã qua cổng thông tin của Thanh Lễ Phái truyền đi ra ngoài, từ bách tuần tu sĩ, cho tới quét sân tạp dịch, tất cả đều biết chuyện.
“Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!”
“Đánh cược một lọ thuận khí hoàn, trong vòng một nén nhang, các nàng sẽ cãi nhau.”
“Thẩm Kỳ Khi sao cứ đùa giỡn Liễu Sương? Mỗi ngày ỷ thế hiếp người, có ghê tởm hay không!”
“Rõ ràng là đồ phế vật Liễu Sương tự mình không có bản lĩnh đánh trả thôi, muốn trách thì trách nàng lên núi đã mười năm mà như cũ dừng lại ở Luyện Khí tầng chín, các đệ tử nội môn vào sau nàng hiện tại đều đã Trúc Cơ!”
“Liễu Sương năm đó cũng là thiên chất hơn người, phong quang nhất thời, không hiểu làm sao lại lưu lạc đến tình cảnh như bây giờ…”
Nhưng mà mặc kệ sóng ngầm cuồn cuộn, hai vị đương sự vẫn như cũ trời yên biển lặng, cái gì cũng không có phát sinh.
Mọi người dựng thẳng lỗ tai, trong lòng kinh ngạc: “Tiểu sư muội không phải luôn luôn chướng mắt Liễu Sương a? Sao không có chút động tĩnh nào?”.
Đã nhận ra ánh mắt mọi người, Thẩm Kỳ chống cằm, lười biếng ngáp một cái.
Nàng đương nhiên biết bọn người này đang chờ xem kịch vui, bởi vì nếu là Thẩm Kỳ Khi kia, chỉ sợ đã kích động những người khác đuổi Liễu Sương ra khỏi phòng học từ đời nào rồi.
Thẩm Kỳ Khi này chỉ nghĩ yên ổn làm cá mặn thôi.
Nàng sở dĩ lựa chọn ngồi bên cạnh Liễu Sương, kỳ thật có hai nguyên nhân.
Cái thứ nhất, nàng mới vừa xuyên qua, không thân với ai, cũng không muốn cùng họ thông đồng làm bậy.
Cái thứ hai, trấn an Liễu Sương con gái cưng hay bị khi dễ của mình một chút, thuận tiện nhìn cho đã mắt.
Nghĩ đến đây, nàng lại liếc nhìn sườn mặt Liễu Sương, thập phần vừa lòng gật gật đầu.
Quả nhiên rời xa cái đám kia, ngồi bên người nữ chủ, ánh mặt trời cùng cảnh vật xung quanh đều mang sắc thái khác hẳn.
Cảm giác có một ánh mắt rực lửa dừng trên người, Liễu Sương toàn thân run lên, thoáng chốc có loại ảo giác biến thành bánh bao thịt bị cẩu theo dõi thèm thuồng.
Đúng lúc này, một bạch y đạo sĩ mang theo phất trần, lặng lẽ lướt gió vào phòng học, vừa thấy hắn tiến vào, chúng đệ tử lao nhao đứng dậy, hô chào: “Hư Phù đạo nhân sớm!”.
Thẩm Kỳ Khi thấy Liễu Sương cũng đứng lên, vội vàng đứng lên theo, đầu óc mù mịt: Đây là bắt đầu giờ học sao?
Hư Phù đạo nhân vuốt chòm râu dài thượt, ánh mắt như chim ưng quét một vòng mặt mũi từng người, thấy tất cả đã đến đông đủ mới gật gật đầu: “Đều ngồi xuống đi.”
Thẩm Kỳ Khi suy nghĩ trong chốc lát, bừng tỉnh nhớ ra, Hư Phù đạo nhân này đúng là lão sư chuyên dạy đệ tử nội môn trong nguyên tác, quái đản lập dị, tính tình không tốt, cơ hồ không có ai dám làm việc riêng trong lớp lão.
Hư Phù đạo nhân cũng là tu sĩ cảnh giới Kim Đan, nhưng không phải phong chủ, ngày thường trừ bỏ thời gian lên lớp thì rất ít tiếp xúc cùng những người khác, là một lão trạch nam thích ru rú trong động phủ của mình.
Hư Phù đạo nhân: “Hôm qua ta kêu các ngươi thuộc lòng Thanh Tâm Quyết, thế nào? Đã thuộc hay chưa?”
Mọi người cùng kêu lên: “Đã thuộc.”
Thẩm Kỳ Khi vui vẻ thoải mái nãy giờ, lúc này khẩn trương lên: Chết rồi, không có gọi tên trả bài đó chứ?!
Nói thật, tuy nàng viết ra rất nhiều phù chú rối loạn lung tung, nhưng quyển này tổng cộng hơn một trăm vạn tự, cho dù nàng là chính chủ tác giả, cũng sẽ không rảnh đến mức nhớ kỹ toàn bộ a!
May mắn, Hư Phù đạo nhân không có làm vậy, chỉ nghiêm giọng: “Đã thuộc? Ta trông các ngươi một đám mất hồn mất vía, lòng có tạp niệm! Toàn bộ mặc niệm một trăm lần Thanh Tâm Quyết cho ta, thẳng đến trong lòng sạch sẽ mới thôi!”
Nhóm đệ tử lòng mang hóng hớt không thể không nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm, hồi sau, xung quanh đều là tiếng rì rầm niệm chú.
Thẩm Kỳ Khi trợn tròn mắt, ngơ ngác ngồi tại chỗ.
Nàng căn bản không biết Thanh Tâm Quyết, sao thực hiện được đây? Nàng tự nhiên nhớ tới thời cao trung bị giáo viên gọi lên trả bài, tức khắc sợ đến chân dính mặt đất, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Thẩm Kỳ Khi lén nhìn Liễu Sương, chỉ thấy nữ chủ cũng đang mở mắt, tầm mắt dừng ở ngoài cửa sổ, không biết đang thưởng thức phong cảnh gì, nàng ấy có vẻ rất bình tĩnh, rất có khí chất học bá không chút hoang mang.
Có nên…hỏi Liễu Sương hay không? Nàng ấy khẳng định sẽ biết.
Thẩm Kỳ Khi do dự trong chốc lát, thật cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo bạn cùng bàn.
Bạn cùng bàn lập tức quay đầu qua, lạnh lùng cảnh giác nhìn nàng: “Chuyện gì?”.
“Sư tỷ……” Thẩm Kỳ Khi mỉm cười lấy lòng, dường như làm nũng ngọt ngào hỏi, “Ngươi biết Thanh Tâm Quyết đúng không? Ta đã quên, ngươi dạy ta có được không?”.
Liễu Sương: “……”
Thanh Tâm Quyết rõ ràng là một trong những pháp quyết cấp thấp nhất, Thẩm Kỳ Khi vậy mà lại quên?
Nàng chần chừ, hơi nhíu mày, nói: “Thanh tâm như thuỷ, thanh thuỷ tức tâm.”
Thẩm Kỳ Khi chớp chớp mắt, thực mau phản ứng lại, vội vàng niệm theo một lần.
Liễu Sương lại nói: “Ngã tâm vô khiếu, thiên đạo thù cần.”
Thẩm Kỳ Khi nhắm mắt đọc đi đọc lại mười sáu chữ này, cảm giác quanh thân dần dần an tĩnh lại, một mảnh yên lặng tường hòa, nàng thậm chí nghe được đâu đó tiếng sóng biển rì rào cùng chim hót du dương.
Cái Thanh Tâm Quyết này thế nhưng thật sự hữu dụng! Đây là niềm vui tu tiên sao, cuối cùng đã hiểu! Thẩm Kỳ Khi đang chìm đắm hân hoan căn bản không nhận thấy ánh mắt ghét bỏ của Liễu Sương.
Đại khái chờ mọi người tâm vô tạp niệm rồi, Hư Phù đạo nhân mới cất tiếng: “Tốt, mở mắt ra.
Hiện tại, ta sẽ truyền thụ cho các ngươi một đạo pháp chú Trúc Cơ sơ kỳ, tên là Hoán Hoả chú.
Tất cả ngậm miệng lại, nghiêm túc nghe.”
Vừa nghe Trúc Cơ sơ kỳ, chúng đệ tử không hẹn mà cùng nhìn về phía sau, lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa.
Phải biết rằng trong số đệ tử nội môn, chỉ còn mỗi mình Liễu Sương dừng lại ở Luyện Khí tầng chín.
Theo cốt truyện, Hư Phù đạo nhân là lão sư, tuy nhiên lại thường xuyên làm ra sự tình bại hoại sư phẩm.
Liễu Sương từng là đệ tử giỏi nhất trong mấy nghìn đệ tử Thanh Lễ Phái, thiên giai ám linh căn kinh tài tuyệt diễm.
Trong khi mọi người còn dừng ở Luyện Khí tầng năm-sáu, nàng chỉ dùng ba năm ít ỏi, mười tám tuổi đã tới Luyện Khí tầng chín, tốc độ tu luyện có thể nói là nhất kỵ tuyệt trần.
Thời điểm đó Liễu Sương thật có thể nói là phong quang vô hạn, Thanh Lễ Phái tương lai hy vọng đều đặt trên người nàng.
Ai cũng đều cho rằng nàng là thiên tài trăm năm khó gặp, cũng là người có khả năng phi thăng thành thần trẻ tuổi nhất ở thế hệ này.
Không nghĩ tới, Liễu Sương sau khi đạt tới Luyện Khí tầng chín, tu luyện trì trệ không tiến, cho dù nàng có nỗ lực đến thế nào, tu vi vẫn không chút tinh tiến.
Nhoáng cái đã qua sáu năm, những người lạc hậu dần dần vượt qua nàng, nàng cũng dần dần trở thành trò cười trong miệng mọi người.
Mà vị Hư Phù đạo nhân này, ở giai đoạn Liễu Sương vô hạn huy hoàng, lão từng gọi nàng là “đệ tử ta yêu nhất”, “thiên chất thông minh, tương lai đáng chờ mong”; nhưng đến lúc nàng dừng bước không tiến, lão hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Ở trong lòng lão, Liễu Sương sớm đã mất đi tư cách đệ tử nội môn, theo lý nên rớt xuống ngoại môn.
Ngặt nỗi chưởng môn lại niệm tình Liễu Sương những năm gần đây luôn luôn khổ tâm tu luyện thái độ không chút lơ là, thế nên vẫn đối đãi nàng như đệ tử nội môn.
Bởi nguyên nhân này, lão vô cùng không ưa nữ chủ – người không cách nào đột phá bình cảnh.
Mỗi lần lên lớp, lão đều mượn cơ hội âm dương quái khí trào phúng Liễu Sương một phen.
Hư Phù đạo nhân nói: “Hiện tại, mỗi người vươn tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, linh hải không minh, bắt đầu niệm theo ta ——”.
Tiếp theo, lão toát ra một đoạn khẩu quyết thập phần trúc trắc không hề thuận miệng, Thẩm Kỳ Khi gian nan niệm theo, nhưng linh hải không minh gì đó, nàng thật sự khó có thể khống chế.
Các đệ tử sau khi niệm thử mấy biến, trên bàn tay đã toát ra ngọn lửa hoặc sáng rõ hoặc mờ nhạt, tam sư huynh Tần Kình thậm chí bốc lên một chùm hoa lửa, thiếu chút nữa bỏng đến người chung quanh.
Thẩm Kỳ Khi nhìn bàn tay rỗng tuếch của mình, vẻ mặt mờ mịt.
Nàng cảm giác chính mình không thích hợp tu tiên.
Đưa mắt nhìn lại, mọi người đều đã thành công xuất ra Hoán Hoả, chỉ có Liễu Sương và nàng là không có bất luận động tĩnh gì.
Thẩm Kỳ Khi: ….Phải làm sao bây giờ? Sắp nộp bài tập đến nơi rồi!
Nàng nhìn nhìn Liễu Sương, ném ra một ánh mắt đồng bệnh tương lân.
Nhìn đến có người giống ta không biết làm, ta liền an tâm rồi.
“Sư tỷ, ngươi đừng khổ sở.” Thẩm Kỳ Khi vươn tay vỗ vỗ bả vai nàng, phi thường tri kỷ nói, “Chúng ta chẳng qua chỉ rơi phía sau người khác một chút mà thôi, lập tức sẽ đuổi kịp!”.
Liễu Sương sửng sốt, trăm năm không người dám thân cận nàng, không nghĩ tới người phá lệ lại là Thẩm Kỳ Khi.
Nàng không khỏi nhẹ nhàng đỡ trán, nàng đã đột phá lôi kiếp từ rất lâu, một chân bước vào Đại Thừa chi cảnh, toàn bộ tu chân giới không người nào là đối thủ, một cái Hoán Hoả chú nho nhỏ dĩ nhiên là dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà ám linh căn của nàng sớm đã lây dính ma khí, gọi ra lửa sẽ thuần màu đen, thật dễ dàng bị Hư Phù đạo nhân Kim Đan kỳ phát hiện, bởi vậy nàng không thể sử dụng nó.
Thẩm Kỳ Khi lại hiểu lầm nàng còn ở Luyện Khí tầng chín, không làm được.
Nàng thở dài, xoa xoa giữa mày, hỏi: “Ngươi lại không hiểu chỗ nào?”.
Sư tỷ đây là muốn giảng đề cho ta? Thẩm Kỳ Khi lộ ra nụ cười ngượng ngùng lại không thất lễ, “Cái kia, vừa rồi lão nói linh hải không minh, là có ý tứ gì a?”.
Lúc nàng viết văn chỉ là tuỳ tiện biên ra một câu thế thôi, không có miệt mài theo đuổi bản chất cách dùng a.
“Xóa đi tạp niệm trong đầu ngươi, đem toàn bộ lực chú ý đều tập trung nơi lòng bàn tay.” Liễu Sương nhẹ giọng nói, “Hiện tại thử niệm ra khẩu quyết vừa rồi.”
Thẩm Kỳ Khi vội vàng làm theo một lần, trong lòng nghĩ: Ban nãy ánh mắt nàng ấy nhìn ta trông rất bất đắc dĩ? Hmm…chắc là ảo giác thôi.
Nàng lắc lắc đầu, quăng đi tạp niệm, hết sức tập trung nhìn bàn tay, miệng niệm chú.
Bỗng nhiên, bàn tay nàng nóng lên, một sợi lửa vô cùng mỏng manh chậm rãi bay lên từ lòng bàn tay.
May mắn thân thể này có tư chất khá tốt, cộng thêm chỉ số thông minh của nàng, gần như được chỉ điểm một lần liền hiểu.
Thẩm Kỳ Khi cao hứng cực kỳ, một tay bao trùm ngọn lửa nho nhỏ trong tay, bảo vệ nó không cho gió thổi tắt, đưa cho Liễu Sương xem, hai mắt sáng lấp lánh: “Sư tỷ sư tỷ, ngươi mau xem! Ta thành công!”.
Liễu Sương nhìn gương mặt tươi cười bị ánh lửa chiếu sáng, giây lát phân thần, rồi lại gật đầu: “…Không tệ.”
Lúc này, Hư Phù đạo nhân nhìn chung quanh bốn phía, thấy chỉ còn Liễu Sương không làm được gì, liền lạnh giọng quát: “Liễu Sương, ngươi đứng lên cho ta!”.
Hai người đối mắt nhau ngây ra một chút, đồng loạt ngẩng đầu lên.