Đọc truyện Ta Có Thể Xoát Thuộc Tính – Chương 4: Đã nói tốt thăng thiên đâu?
Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
“Keng! Quỷ nhà trọ cảm động hết sức, điểm thuộc tính +1.”
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.
“Cảm ơn anh, Vương Bình tiểu đạo trưởng.” Trương Dao cảm tạ liên tục.
“Việc nhỏ việc nhỏ, giúp người làm niềm vui, sai rồi, giúp quỷ một lần còn hơn xây tháp bảy tầng.”
Ngày mai, Vương Bình gõ cửa nhà bà chủ.
Hôm qua bà chủ lo lắng suốt một ngày trời. Tất cả khách tới thuê trọ phòng 201 đều không ngoại lệ, chỉ ở một ngày lập tức rời đi, duy chỉ có Vương Bình là không.
Ngày hôm qua khi Vương Bình máu me đầy mặt mở cửa, bà chủ nhà luôn luôn tin Phật đã sớm tin tưởng có quỷ tồn tại, lại càng tin tưởng vững chắc trong phòng 201 xảy ra chuyện ma quái.
Bà ấy rất sợ Vương Bình gặp chuyện không may.
Vừa nghe thấy người gõ cửa là Vương Bình, bà chủ nhà vội vã mở cửa, nhìn Vương Bình từ trên xuống dưới.
“Vương Bình, cậu không sao chứ?”
Thấy Vương Bình không sao, bà chủ nhà thở phào nhẹ nhõm.
“Cái gì? Cậu tán gẫu với con quỷ kia? Con quỷ kia là Trương Dao? Tôi đối xử với Trương Dao không tồi, vì sao cô ấy lại muốn đuổi khách thuê phòng 201…”
“Bà chủ, bà đừng vội, nghe tôi nói hết lời đã.”
Theo lời giải thích của Vương Bình, bà chủ nhà bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Thì ra mấy tháng trước, Trương Dao ở phòng 201, một hơi thanh toán một năm tiền thế chấp, thế nhưng cô ấy chỉ mới ở mấy tháng đã chết.
Mà người nhà của cô ấy thương tâm quá độ, sau khi đi nhận thi thể Trương Dao về, cũng không có dự định đi đòi lại tiền thế chấp.
Bà chủ nhà đã muốn trả lại tiền thế chấp, nhưng sau khi nhìn thấy người nhà cô ấy thương tâm như vậy, cuối cùng bà ấy mới có ý đợi sau này rồi đưa sau.
Ai biết, lần này người nhà Trương Dao đi rồi lại không trở về nữa.
Không có tin tức gia đình Trương Dao, bà chủ nhà chỉ có thể thôi. Tiền thế chấp còn dư của Trương Dao vẫn được bà chủ nhà cất giữ, chờ sau này tìm thời gian lại đi hỏi một chút.
“Thật ra tôi dự định đợi qua một thời gian ngắn nữa lại tới cục cảnh sát hỏi địa chỉ nhà Trương Dao, trả lại tiền. Thế nhưng vì chuyện phòng 201 có ma, tôi mới chậm trễ.”
Bà chủ nhà biết được chân tướng, dở khóc dở cười.
Bà ấy vốn có dự định trả lại tiền, không hề có ý nuốt số tiền kia. Dù sao bà ấy cũng là người tin Phật, thái độ làm người thiện tâm.
Thế nhưng Trương Dao không biết, mà cô ấy lại bị trói buộc, không thể rời khỏi phòng 201, cũng không rõ suy nghĩ của bà chủ nhà.
Vì để bà chủ nhà có thể nhớ kỹ, cô ấy vẫn luôn dọa khách trọ chạy hết.
Có thể nói là, song phương đều đang hiểu lầm nhau.
Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của Vương Bình, bà chủ nhà nhận được số thẻ của người nhà Trương Dao, lập tức gửi tiền qua.
“Số điện thoại của nhà Trương Dao không liên lạc được, tôi đã gửi nhắn tin cho người nhà cô ấy, cũng đã chuyển số tiền thế chấp con dư của Trương Dao qua.”
Bà chủ nhà nói xong, lại cho Vương Bình một khoản tiền.
Tròn một vạn đồng!
Đó là vì cảm ơn Vương Bình đã giải quyết chuyện ma quái trong phòng 201. Nếu không có Vương Bình, chuyện ma quái trong phòng 201 sẽ còn tiếp tục, hơn nữa sự hiểu lầm giữa bà chủ nhà và Trương Dao cũng không được giải trừ.
Vương Bình cũng không khách khí, dù sao thì tiền này cũng không phải hắn cướp, là số tiền hắn nên nhận được.
Đồng thời, vì tiêu trừ nghi ngờ trong lòng bà chủ nhà, hắn lại tiếp tục lôi câu nói dối nhà mình là thế gia đạo sĩ, lừa bà chủ nhà.
Bà chủ nhà giống hệt như Trương Dao, tin tưởng Vương Bình thật sự xuất thân từ thế gia đạo sĩ.
…
Trở lại phòng 201, Vương Bình kéo rèm cửa sổ lại, tránh để ánh sáng mặt trời chiếu vào trong phòng. Trương Dao xuất hiện.
“Cảm ơn anh!”
Trương Dao vạn phần cảm ơn Vương Bình.
“Keng! Trong lòng Trương Dao cảm động, cảm kích vạn phần, thuộc tính +10.”
Vương Bình sửng sốt, lần này thêm hơi nhiều điểm thuộc tính.
Xuy!
Quang hoa nở rộ, quang mang thần thánh từ trong cơ thể Trương Dao toả ra, máu me trên gương mặt trắng bệch cũng biến mất, hóa thành dáng dấp lúc cô ấy còn sống.
Vương Bình hiểu, cô ấy thế này là muốn thăng thiên.
Chấp niệm của Trương Dao đã trừ, cô ấy cũng nên thăng thiên đi đầu thai.
Chấp niệm trên người quỷ tiêu tán, hiển nhiên cô ấy sẽ lộ ra hình dáng vốn có.
Da thịt non mềm như tuyết, mái tóc đen tuyền, đôi mắt to trong veo như nước, môi hồng răng trắng.
Vương Bình rất thích.
Trương Dao rất đẹp, không hề trang điểm chút nào, là thiên sinh lệ chất. Khó có thể tưởng tượng được cô gái xinh đẹp như vậy lại là một nữ otaku (chui trong nhà).
Hiện tại toàn thân Trương Dao vô cùng thánh khiết, có từng điểm từng điểm tinh quang màu vàng kim tràn ra.
“An tâm đi thôi.” Vương Bình mỉm cười, thầm nói trong lòng.
Thật lâu sau.
Kim quang tán đi, Vương Bình ngây tại chỗ, cùng Trương Dao bốn mắt nhìn nhau.
“Vì sao cô không thăng thiên?”
Vương Bình ngây người vài giây.
Đã nói tốt thăng thiên đâu?
Vì sao sau khi quang mang màu vàng kim tiêu tán, quỷ còn chưa thăng thiên?
Tôi đã sắp nặn ra mấy giọt nước mắt cáo biệt, vậy mà cô có thể không thăng thiên!
Sắc mặt Trương Dao đỏ lên, lúng túng rụt rè nói.
“Thật ra tôi còn có chấp niệm…”
Vương Bình đảo cặp mắt trắng dã.
Được, làm tôi lãng phí tình cảm nửa ngày, cô còn có chấp niệm.
Chẳng qua như thế này cũng tốt, nếu như cô thăng thiên, tôi biết đi đâu tìm quỷ quét thuộc tính bây giờ.
Trương Dao cúi đầu, giống hệt một cô vợ nhỏ, hai ngón trỏ xoắn xuýt, không biết phải làm sao, cứ đứng đó mà không biết nên nói gì cho phải.
Bản thân mình không thăng thiên, lại không thể rời bỏ phòng 201. Hiện tại Vương Bình ở tại phòng 201, nghiêm túc mà nói, bản thân mình đã bị tội tự tiện xông vào nhà dân.
Vương Bình mở miệng trước.
“Vậy cô cứ ở lại đây trước đã. Đúng rồi, cô biết nấu cơm không? Quên đi, vẫn để tôi đi nấu thì hơn. Để quỷ nấu cơm cho tôi, hình như hơi đáng sợ thì phải…”
Hắn vốn định giữ Trương Dao lại tiếp tục quét thuộc tính.
Tạm thời không nói tới chuyện Trương Dao có tác dụng, chỉ riêng chuyện Trương Dao xinh đẹp như vậy, đúng là cảnh đẹp ý vui.
“Cảm ơn Vương Bình tiểu đạo trưởng.”
“Keng! Quỷ nhà trọ vui vẻ hài lòng, điểm thuộc tính +1.”
“Cứ gọi tôi Vương Bình là được. Đúng rồi, chấp niệm của cô là gì?”
…
Buổi tối, một mình Vương Bình ngủ trong phòng, lấy lý do bản thân mình muốn tu luyện đạo thuật, kêu Trương Dao chớ tới gần.
Vương Bình nhìn về phía bảng skills của mình.
Kí chủ: Vương Bình
Tuổi tác: 24
Thể lực: 11 (+) (người bình thường là 10)
Khí huyết: 8 (+) (người bình thường là 10)
Tinh thần: 9 (+) (người bình thường là 10)
Kỹ năng: Không
Đạo cụ: Không
Điểm thuộc tính: 32 điểm
Đêm qua cùng đêm trước quét điểm, tính cả điểm cảm kích sau khi chấp niệm của Trương Dao tiêu tán mang tới, hôm nay Vương Bình đã có 32 điểm thuộc tính.
“Nên tiêu tốn trên thuộc tính nào trước đây?”
Vương Bình tự hỏi.
Mỗi cột thể lực, khí huyết, tinh thần hắn lại thê một chút thuộc tính, sau đó lại kiểm tra xem ba thuộc tính này đại biểu cho thứ gì.
Kiểm tra một phen, Vương Bình hiểu rõ ba loại thuộc tính này đại biểu cho ý gì.
Thể lực chỉ tố chất thân thể, phương diện lực lượng.
Tinh thần cùng loại với tinh thần lực trong tiểu thuyết, có liên quan tới ngũ quan cảm giác, tăng cao tinh thần lực có thể khiến ngũ giác của mình tăng mạnh, còn có thể khiến ý thức mình trở nên rõ ràng, tăng lực chuyên chú.
Khí huyết, người có dương khí, khí huyết chính là dương khí, khí huyết càng mạnh thì dương khí càng tràn đầy.
Vương Bình suy đoán, tăng tinh thần lên có lẽ còn giúp mình chống lại các loại công kích tinh thần ảo giác của quỷ quái.
Về phần tăng khí huyết, có thể phòng quỷ quái gần người, còn có một số loại thủ đoạn công kích cần phải có khí huyết mới có thể thương tổn được quỷ quái.
Hiểu rõ ba loại thuộc tính, Vương Bình không nói hai lời, điên cuồng thêm thêm thêm.
Chỉ chốc lát sau…
Kí chủ: Vương Bình
Tuổi tác: 24
Thể lực: 20 (+) (người bình thường là 10)
Khí huyết: 15 (+) (người bình thường là 10)
Tinh thần: 15 (+) (người bình thường là 10)
Kỹ năng: Không
Đạo cụ: Không
Điểm thuộc tính: 10 điểm
Hiện tại tinh khí thần của Vương Bình đã vượt xa người thường.
Hắn phỏng chừng, hiện tại tinh khí thần của mình đủ để làm vệ sĩ, hay PT tập thể hình, thậm chí còn đủ để hắn có thể trở thành bộ đội đặc chủng.
“Mười điểm thuộc tính còn thừa lại, có lẽ mình nên thử những phương diện khác một lần.”
Ánh mắt Vương Bình dời khỏi bảng hệ thống, đặt lên thuộc tính “đạo cụ”.
…