Đọc truyện Ta Có Thể Xoát Thuộc Tính – Chương 10: Quỷ huynh còn huynh? Thắt cổ bao lâu thì ngừng thở?
Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Ban đêm thôn Đại Biệt, gió đêm thổi lất phất, vù vù rung động.
Ngay dưới gió đêm gào thét, Sở Lỵ Lỵ có thể nghe được có tiếng nước mưa rơi xuống, vô cùng rõ ràng.
Tình huống quỷ dị khiến thân thể mềm mại của Sở Lỵ Lỵ chấn động.
Đồng thời, cô ấy phát hiện Vương Bình đang nói bậy bạ với thi thể cũng đã ngừng nói, lỗ tai giật giật.
Vương Bình cũng nghe được tiếng nước mưa.
Tí tách… Tí tách…
Tiếng truyền ra từ trong căn phòng nhỏ tựa như có vòi nước đang mở, nước nhỏ xuống từng giọt từng giọt, vang lên giòn giã.
Có một giọt chất lỏng nhỏ xuống mặt Vương Bình.
Đồng thời, con ngươi Sở Lỵ Lỵ cách đó không xa bỗng co rút lại!
Cô ấy đang ở bụi cỏ đối diện cửa vào căn phòng nát, dựa vào ánh trăng yếu ớt chiếu xuyên qua lổ thủng trên mái nhà, thị giác của cô ấy vừa lúc nhìn thấy chất lỏng nhỏ xuống mặt Vương Bình.
Ánh trăng yếu ớt chiếu rọi giọt chất lỏng kia, khiến nó sáng óng ánh.
Đó là ánh sáng lộng lẫy đỏ thẫm.
Giọt chất lỏng kia… là máu?
Đúng lúc này, Vương Bình tự cảm giác được, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xà nhà. Sở Lỵ Lỵ cũng thuận theo hành động của Vương Bình, nhìn về phía xà nhà.
Vừa nhìn, Sở Lỵ Lỵ đã cảm thấy tê cả da đầu, toàn thân lạnh lẽo.
Rốt cuộc từ lúc nào, từ lúc nào trên xà nhà đã nhiều hơn một thi thể!
Trong căn phòng nát, ngoài năm thi thể trên quan tài, đột nhiên từ hư không lại xuất hiện thêm một thi thể.
Mà sau khi thấy rõ dáng dấp của thi thể, Sở Lỵ Lỵ lạnh cả người, một luồng khí lạnh từ bàn chân trực tiếp nhảy thẳng lên thiên linh cái.
Không ngờ thi thể kia lại giống Vương Bình như đúc!!
Cô ấy cảm thấy đầu óc ong ong, những lời Vương Bình nói với thôn trưởng sáng nay quanh quẩn bên tai cô ấy.
Đây là quỷ đang làm loạn, một con quỷ thắt cổ.
Bên kia, Vương Bình ngẩng đầu nhìn thi thể có vẻ ngoài giống hệt mình, bên cạnh thi thể nhiều thêm một sợi dây thừng.
Sở Lỵ Lỵ cũng phát hiện điểm này.
Nhìn sợi dây, trong đầu Sở Lỵ Lỵ có một giọng nói ma mị đang thúc giục Sở Lỵ Lỵ.
Treo lên đi, treo lên đi…
Không để cô ấy có cơ hội phản ứng, con ngươi Sở Lỵ Lỵ đã co rút lại.
Cô ấy nhìn thấy Vương Bình cầm một băng ghế, kề sát sợi dây, đưa cổ vào… Sau đó hắn đá bay băng ghế ra ngoài, cả người treo trên xà nhà.
Không nên!!
Sở Lỵ Lỵ hô to trong lòng, vậy mà cô ấy lại không thể làm được gì.
Không biết là sợ hãi hay hoảng hốt, hay từ nơi sâu xa có người dẫn dắt bản thân mình, Sở Lỵ Lỵ phát hiện thân thể cô ấy không thể động đậy được.
Mặc cho cô ấy giãy giụa thế nào cũng không thể nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Bình thắt cổ.
Thời gian phảng phất như cứng lại ngay khoảnh khắc này, phảng phất như đã đình trệ.
Vương Bình vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết, mà Sở Lỵ Lỵ chỉ có thể nhìn, nhìn một người sống sờ sờ tự sát.
Giờ khắc này, cho dù có ngu dốt tin tưởng khoa học hơn nữa, Sở Lỵ Lỵ cũng phải dao động.
Trên đời thật sự có quỷ!
Theo thời gian chảy xuôi, trong lòng Sở Lỵ Lỵ hiện lên cảm giác đau thương.
Vương Bình treo cổ phía trên đã vài phút vẫn không nhúc nhích, trên cơ bản đã có thể xác định hắn tử vong rồi.
Đau thương lan tràn trong lòng, đột nhiên đúng lúc này, thi thể Vương Bình động.
Ngay trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi của Sở Lỵ Lỵ…
Vương Bình bốn đang treo cổ trên xà nhà không nhúc nhích lại cúi đầu nhìn dây thừng, sau đó hắn bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía thi thể “Vương Bình” bên cạnh.
“Quỷ huynh, tôi đã treo năm phút đồng hồ rồi, dù sao huynh cũng phải cho chút phản ứng chứ.”
“Quỷ huynh có ở đây không? Tôi là người dân nhiệt tình đang treo cổ, mời huynh trả lời, OVER!”
“Quỷ huynh, nếu trời tối mời nhắm mắt, trời đã sáng, huynh nhanh mở mắt.”
Liên tiếp ba câu, thi thể “Vương Bình” vẫn không nhúc nhích. Vương Bình còn chưa nói thêm gì, Sở Lỵ Lỵ đã dại ra, ngây như phỗng tại nguyên chỗ.
Này… tình huống này là như thế nào?
Vương Bình không chết?!
Hắn… không phải hắn đã treo cổ trên sợi dây sao? Vì sao hắn không chết? Còn một bộ sung sức nhảy tưng tưng?
Không để Sở Lỵ Lỵ có thời gian tự hỏi, Vương Bình lại một lần nữa động đậy, chỉ vì trong đầu hắn vừa vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Keng! Quỷ thắt cổ nghi ngờ, thuộc tính +1.
Keng! Quỷ thắt cổ cực kỳ không rõ, thuộc tính +1.
Nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống truyền tới, hai mắt Vương Bình tràn đầy ý cười, đã cong thành vầng trăng.
Trong mắt Sở Lỵ Lỵ, một màn này quả thực như gặp quỷ sống.
Một người sống sờ sờ treo cổ trên xà nhà, vậy mà hắn còn có tâm tư cười cợt!
Thật đáng sợ.
Sợi dây đeo trên cổ hắn được thắt trên xà nhà, Vương Bình đung đưa thân thể.
Lúc này, thân thể Vương Bình giống như một đồng hồ quả lắc, không ngừng lắc lư qua lại.
Thân thể hắn lắc lư, vọt tới thi thể “Vương Bình” bên cạnh.
“Ha, quỷ huynh, huynh đang ngủ sao?”
Vương Bình vừa nói vừa va vào thi thể “Vương Bình”.
“Hello, quỷ huynh, nhúc nhích đi chứ? Khí trời lạnh lẽo, hoạt động gân cốt chút cho thân thể ấm áp.”
Vương Bình lại một lần nữa va vào thi thể “Vương Bình”.
“Quỷ huynh, tối nay trăng tròn như thế, chúng ta cùng bị treo dưới một mái hiên, âu cũng là duyên phận, hay là chúng ta thêm Wechat trò chuyện?”
Vương Bình lại một lần nữa va vào thi thể “Vương Bình”.
“Quỷ huynh, tôi nói nhiều lời như vậy mà huynh chẳng đáp lại lấy một lời, cùng thắt cổ, tuy rằng tôi còn chưa chết, thế nhưng nói không chừng chờ chút nữa tôi sẽ chết tươi. Cũng có thể tính là người cùng chết vì thắt cổ. Với tư cách là người cùng chết vì thắt cổ trong tương lai, huynh đáp lại tôi một câu đi.”
Vương Bình lại một lần nữa va vào thi thể “Vương Bình”.
Sở Lỵ Lỵ ở cách đó không xa đã nhìn tới ngây người. Một loạt thao tác của Vương Bình khiến nội tâm cô ấy vốn cảm thấy sợ hãi, đau thương… không còn sót lại chút gì.
Hiện tại cô ấy chỉ có một loại cảm giác.
Vương Bình này là người hay quỷ?!
Cùng lúc đó, trong đầu Vương Bình, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên không ngừng.
Keng! Quỷ thắt cổ ngơ ngác, thuộc tính +1.
Keng! Quỷ thắt cổ quỷ dị, thuộc tính +1.
Keng! Quỷ thắt cổ rơi vào trầm tư, thuộc tính +1.
Keng! Quỷ thắt cổ cực độ ngơ ngác, thuộc tính +1.
…
Tiếng nhắc nhở liên tiếp khiến Vương Bình càng thêm ra sức va chạm.
Một màn đang hiện ra trước mắt Sở Lỵ Lỵ vừa kinh khủng lại vừa buồn cười.
Vương Bình tựa như đụng bóng, không ngừng đụng vào “Vương Bình” không nhúc nhích.
Cho dù Vương Bình có nói như thế nào, đụng như thế nào, “Vương Bình” cũng không phản ứng lại.
Mà Vương Bình lại không hề cảm thấy phiền não, cũng không tức giận chút nào, hắn sung sướng đong đưa sợi dây treo trên cổ mình, thân thể không ngừng va chạm vào “Vương Bình”.
Cuối cùng, dưới sự va chạm liên tiếp, khoảng chừng mười phút sau.
Cuối cùng “Vương Bình” cũng có phản ứng.
“Tại sao mày… còn chưa chết…”
“Vương Bình” không nhúc nhích kia như máy móc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Bình đang không ngừng đụng mình.
Cùng với “Vương Bình” lên tiêng, thân thể “Vương Bình” lại bị đụng tới lắc lư một lần nữa.
Giọng nói lạnh như băng mang theo cảm giác chói tai mà khàn khàn, thâm nhập thẳng vào cốt tủy.
Thân thể Sở Lỵ Lỵ rung động mãnh liệt, cô ấy có thể kết luận một người bình thường tuyệt đối không thể phát tiếng quỷ như “Vương Bình” kia.
“Vương Bình” chịu nói chuyện, khiến Vương Bình dừng va chạm, hắn nhếch miệng cười với “Vương Bình”.
“Tính ra hơi của tôi dài, còn phải chờ một lát nữa mới ngừng thở, quỷ huynh, còn huynh? Thắt cổ bao lâu thì ngừng thở?”
Keng! Quỷ thắt cổ cạn lời cộng điên cuồng, thuộc tính +1.
…