Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 4: Cá kiểng đắt đỏ​


Đọc truyện Ta Có Thể Biến Thành Cá – Chương 4: Cá kiểng đắt đỏ​

Theo thời gian đám người dần tản đi, thế nhưng bọn họ nghị luận lại không có đình chỉ, liền ngay cả những thương gia xung quanh cũng là hâm mộ cảm thán. Sở Tiên trùng điệp thở ra một hơi, đè nén xuống tưởng tượng trong nội tâm, bất quá khi hắn chuẩn bị rời đi, lại bị một cửa hàng bên trái hấp dẫn. Đây là một cái cửa hàng bán cá, nhưng cùng với những cửa hàng khác xung quanh không đồng dạng là cửa hàng này không bán cá để ăn, mà là bán cá kiểng, tại cửa hàng phía trước có đặt hai cái chum đựng nước. Trong một cái chum nước có một con cá lớn toàn thân một màu đỏ lòm, phía trên chum nước có một nhãn hiệu, viết cực phẩm cá Huyết Long, giá bán 13 vạn. Mà ở một cái chum nước khác thì có một cặp Hồng Ngư, giá bán 8 vạn 8, hai con cá vô cùng xinh đẹp. Mặc dù nói Sở Tiên đồng dạng cũng là bán cá kiểng, nhưng mà khi so sánh mà nói thì kém gấp trăm nghìn lần. Hắn rất buồn bực, hai loài cá này chỉ là đẹp mắt mà thôi vì sao có thể bán ra giá cả cao như thế, Sở Tiên hiếu kỳ đi tới trong tiệm này. Lão bản trong tiệm thấy hắn đi vào, hướng phía hắn hữu hảo cười cười, cũng không cho là hắn tới mua cá. Đi vào trong tiệm, từng hồ cá nhỏ tinh xảo được đăt trên các kệ, bên trong từng hồ cá nhỏ đều có một mảnh cá kiểng tinh mỹ, cá Rồng, cá Bạch Kim U Linh Hỏa Tiễn, cá Chép, cá Hề, cá Hổ Thailand, cá Kim Long…, mà giá cả đều là một ngàn đến mấy vạn đều có. “Tiểu huynh đệ thế nào, những con cá này đẹp không?”

Lão bản ngồi trên ghế đẩu, nhàm chán đối với Sở Tiên mở miệng nói chuyện phiếm. “Xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp!”

mặt mũi Sở Tiên tràn đầy chân thành nói ra, lập tức hỏi: “Lão bản, cá mắc như vậy có người mua sao?”

“Ha ha!”

Lão bản cười cười: “Làm sao có thể không có ai mua? Ta còn sợ không đủ bán đây này.”


“Tiểu tử, ngươi cũng không nhìn một chút cá chỗ ta này không phải những loại cá nuôi kia có thể so sánh.”

Lão bản móc ra hai điếu thuốc đưa cho hắn một điếu, mặt mũi tràn đầy tự hào nói: “Cá kiểng chỗ ta toàn bộ đều là hoang dại, ngươi xem màu sắc này, ánh sáng trong suốt, mỗi một con cá đều vô cùng sống động, đoán chừng, những con cá này hơn một tháng sẽ bán hết, đáng tiếc, những con cá này đều là ta tiêu phí rất nhiều tiền và sức lực mới có được, hàng năm cũng chỉ có thể thu được hơn 100 con cá kiểng cực phẩm!”

“Có phải hay không cảm thấy những con cá này giá cả hơi đắt, nói thật một chút cũng không đắt, nếu so với thị trường, thì phía ngoài con cá Huyết Long cực phẩm nếu bán trên thị trường thì tuyệt đối có thể bán đến 14 vạn, hiện tại cá kiểng cực phẩm ngày càng thiếu, nếu như nuôi dưỡng hai năm, ít nhất giá cả có thể tăng ba bốn vạn!”

Sở Tiên tiếp nhận thuốc lá của lão bản, đắng chát cười cười, cảm thán nói: “Thật đúng là vật lấy hiếm là quý, kẻ có tiền thật nhiều.”

“Ha ha!”


Lão bản nghe lời của hắn cảm thấy buồn cười cao giọng nở nụ cười: “Đúng a, kẻ có tiền rất nhiều, thời điểm họ kiếm nhiều tiền tới trình độ nhất định, bọn họ càng quan tâm chính là mặt mũi, hiện tại ngươi xem trong văn phòng của các Đại Lão Bản, trong đại sảnh tửu điếm xa hoa đều là bày đặt các loại cá kiểng lớn, một con cá hơn vạn đối với bọn họ mà nói cũng không coi vào đâu.”

“Hiện tại, chỉ cần ngươi có cá kiểng cực phẩm, cũng sẽ không lo bán không được, năm trước tại Quảng Châu có một người bắt được cá Huyết Long bị một người mua với giá 500 vạn, thời điểm mùa xuân hiện tại, thành phố Hải Thanh của chúng ta cũng có một người bắt được cá Kim Long, bán ra được 280 vạn.”

“500 vạn, 280 vạn.”

Sở Tiên nuốt nước miếng một cái, 280 vạn, có thể tại vị trí trung tâm chợ mua một cửa hàng không tệ, chứ đừng nói chi là 500 vạn. “Ha ha! Lão bản, kỳ thật ta cũng bán cá kiểng, bất quá mỗi con cá ta bán đều mấy đồng tiền.”


Sở Tiên đùa cợt nói. “Ha ha! Tiểu tử ngươi phải nỗ lực nỗ lực, tranh thủ đem tiền đi mua cá giống, cố gắng nuôi dưỡng cho tốt, nếu như xuất hiện giống biến dị vẫn có thể bán mấy vạn.”

Lão bản cười cười, nói. “Lão bản, ngài có thể hay không nói cho ta một chút kiến thức về cá kiểng thị trường!”

Sở Tiên cười cười. Móc ra điếu thuốc trên tay của mình, nhìn lão bản nói: “Lão bản, điếu thuốc không tốt, ngài cũng đừng ghét bỏ!”

“Ha ha! Đối với ta mà nói điếu thuốc nào đều giống nhau cả.”

Lão bản tiếp nhận điếu thuốc vểnh chân lên, bắt chéo vô cùng hưởng thụ đối với hắn nói. Sở Tiên ở một bên nghe hơn nửa canh giờ, đối với những con cá kiểng đắt đỏ này cũng có một chút hiểu biết, mà ở trong nửa canh giờ này, lão bản hoàn thành hai cái sinh ý. Trong tiệm cá có ghi bảng giá, không có mặc cả, không giống tiểu điếm của Sở Tiên, khách hàng mua con cá hơn mười khối tiền còn muốn mặc cả một phen, thật sự là người so với người không thể so a. Rời khỏi cửa hàng này, lúc này Sở Tiên mới nghĩ đến những con cá đặt ở lối vào, lập tức chạy về phát hiện không có mất thì thở ra một hơi, cưỡi xe hướng phía tiểu điếm của mình chạy tới. Ở phía xa xa, Sở Tiên thấy được một thân ảnh xinh đẹp đứng ở cửa tiệm, cầm lấy một quyển sách lẳng lặng đứng chờ ai đó. Thấy được cái thân ảnh này, trong nội tâm Sở Tiên ấm áp, tăng nhanh tốc độ đi đến cửa tiệm: “Tiểu Dĩnh, sao ngươi lại tới đây?”

“Hừ! Gọi điện thoại cho ngươi thì không gọi được, tới tiệm của ngươi thì đã đóng cửa, ta chỉ có thể ở nơi này chờ ngươi.”


Sở Tiên nhìn xem vẻ mặt đáng yêu của nàng, trên mặt lộ ra nụ cười, với tư cách là một người nam nhân, cả đời này làm hắn tự hào nhất chính là có được một người bạn gái như vậy. Tiểu Dĩnh cùng hắn học chung một trường đại học, Sở Tiên lớn hơn nàng hai năm, lúc đại học năm 3 thời điểm đón người mới, hai người bọn họ gặp nhau, vì vậy Sở Tiên liền bắt đầu đối với Tiểu Dĩnh điên cuồng theo đuổi. Lúc ấy Sở Tiên trong mắt bạn đồng học là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Tiểu Dĩnh vô cùng xinh đẹp, tại trường đại học sư phạm Hải Thanh nữ sinh đông đảo cũng là nổi tiếng, thân cao một mét sáu năm, tóc dài đen nhánh, lông mi thật dài, con mắt lớn trong veo, cùng với khi cười sẽ lộ ra hai cái tiểu lúm đồng tiền, vô cùng khả ái mê người. Lúc ấy cùng Sở Tiên theo đuổi không dưới bảy tám nam sinh, nhưng hắn người không được xem trọng nhất lại rước được mỹ nhân. Tại thời điểm Sở Tiên nghe được Tiểu Dĩnh đồng ý cùng mình kết giao cũng là vô cùng kinh ngạc, mình trừ lớn lên coi như không tệ ra, hắn cảm giác mình không có bất kỳ ưu điểm, nhưng Tiểu Dĩnh lại đáp ứng trở thành bạn gái của mình, dùng lời của nàng mà nói: “Ngươi thành thật khả ái nhất!”

Lúc ấy chuyện này thế nhưng làm tan nát hết ao ước của toàn bộ nam sinh, đều hối hận tại sao mình không đi theo đuổi, có lẽ ôm mỹ nhân về là chính mình. Hiện tại Sở Tiên đã tốt nghiệp, Tiểu Dĩnh cũng đã đại học năm 4, tốt nghiệp cũng không có ảnh hưởng tình cảm của hai người, cho dù hắn buôn bán không được. Tiểu Dĩnh đồng dạng cũng là đến từ nông thôn, nhưng mà tại xã hội hám giàu này, nàng lại cự tuyệt rất nhiều phú nhị đại theo đuổi một mực thủ vững ở bên cạnh của mình, đây là chuyện Sở Tiên cảm động nhất. Cũng là bởi vì Tiểu Dĩnh, hắn thuê một cái điếm bán cá kiểng cách trường đại học không xa. “Điện thoại bỏ quên ở đâu rồi cho nên không có biết ngươi gọi điện.”

Sở Tiên xuống xe đi đến trước mặt Tiểu Dĩnh, đưa tay bắt lấy hai cánh tay của nàng, mặt mũi tràn đầy mỉm cười nói. “Điện thoại sao có thể bỏ quên ở đâu? Ngươi làm ăn cái gì không biết, vứt bừa bãi, không thể mang theo đầu óc à?”

Tiểu Dĩnh nghe có chút tức giận gãi gãi đầu của hắn. “Hắc hắc, mang đầu óc cái gì? Mang ngươi là đủ rồi.”

Sở Tiên nói một câu nói dí dỏm, lập tức mở cửa tiệm ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.