Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 388: Thư Mời


Đọc truyện Ta Có Thể Biến Thành Cá – Chương 388: Thư Mời

Dịch: Dũng

Biên: Cẩu ca

Nhóm: Cá.

– Chị Phi Á, đôi bông tai này của chị đẹp thật đấy.

– Vậy sao? Phi Á vui vẻ lấy tay chạm vào đôi bông tai mới của mình:

– Là cậu em tiểu Tiên tặng anh rể cô đấy, sau đó anh rể cô tặng lại cho chị.

Linh Lan hơi hé môi ra ngạc nhiên, là một người trong giới buôn bán châu báu, cô đương nhiên chỉ cần liếc qua là đã ước chừng được miếng ngọc lủng lẳng treo ở tai kia có giá trị tới mức nào, sao đó phóng ánh mắt về người thanh niên đang ngồi ở gần đó thầm cảm thấy chấn kinh, ghé vào hỏi nhỏ:

– Chị Phi Á, hắn ta là người như thế nào vậy?

– Cậu ấy là ân nhân cứu mạng của rùa con, cũng là ông chủ của Bể thuỷ sinh Tiên Cảnh, còn về những thông tin khác chị cũng không rõ nữa, thế nhưng anh rể cô có nói là, cậu trai trẻ ấy rất có thế lực. Phi Á thầm thì với người đẹp băng giá.

Phụ nữ hay buôn chuyện với nhau là lẽ thường tình, còn hay tám dóc hơn so với cả đàn ông ấy.

Sở Tiên thần bí như vậy, ngay tới Phi Á cũng vô cùng tò mò, nhất là vừa hay tin lúc chiều chồng nói với cô, khiến cho Phi Á cảm thấy vừa kinh ngạc lại vừa thầm sợ hãi cậu thanh niên này.

Vừa mở mồm ra đã xỉ nhục Hoa Long thậm tệ, không hề có tí nể nang nào, từ ngày cô quen hắn đến giờ, Sở Tiên trong mắt cô không phải là kẻ lỗ mãng, cục cằn, thế mà hôm nay lại mở mồm trâm chọc thậm chí còn mắng chửi người khác, chứng minh hắn có đủ khả năng không cần quan tâm tới gốc rễ của đối phương thật, để có bản lĩnh đạt tới trình độ kệ cả thế giới đến thế chắc chắn Sở Tiên cũng không phải dạng vừa đâu.

Vả lại, bây giờ hắn lại thân thiết như vậy với con gái rượu nhà họ Trác, gia tộc của nhà đó nổi danh có tiếng vậy mà hắn cũng quen thân được, mạng lưới quan hệ rộng cũng nhưng gốc rễ nhì nhằng của hắn cũng quá ư là thần bí.

Linh Lan ngạc nhiên nhìn lấy Sở Tiên, sau đó lại hơi lắc đầu, sau đó lại khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng bình tĩnh phẳng lặng như mặt hồ.l ban đầu.

– Chuyện nhà em giải quyết xong chưa? Phi Á chuyển chủ đề.

Linh lan lắc đầu, ánh mắt lộ ra một sự ưu phiền thảm não.


Phi Á nhìn cô lộ ra một sự đồng cảm sâu sắc, nhưng sau đó cô lại chạm tay lên chiếc bông tai đắt đỏ của mình, trên mặt lộ ra vẻ đắn đo do dự, lúc sau quay say vẫy tay với Cổ Lực.

– Không ngờ tới nha, đại mĩ nhân Trác Vũ giờ đây đã là một người đẹp trẻ tuổi của cả một xí nghiệp, lợi hại lợi hại ghê. Sở Tiên nói như xỉa xói nhìn Trác Vũ đang ngồi bên cạnh.

Nói ra cũng thật trùng hợp, Trác Vũ cũng được mời tới tham gia buổi giao lưu thương nghiệp này, lần này cô dựa nào bản lĩnh của chính mình mà được mời tới đây, điều này khiến cô cảm thấy tự hào vô cùng, mang tâm trạng phấn khởi vui vẻ nhận lời tới nơi cao sang này.

Từ khi công ty Spa gelatin tự nhiên Bạch Vũ được thành lập cho tới nay, dựa vào sự cung cấp đều đặn bong bóng cá thiểu cũng như sự tuyên truyền thành công kế hoạch do bản thân vạch ra, hiện giờ công ty đã bỏ qua giai đoạn thu hổi vốn mà bắt đầu bước vào trạng thái thu lợi nhuận về rồi, đồng thời lợi nhuận hiện tại cho một con số vô cùng khả quan.

Một tháng này được coi là tháng đầu tiên công ty kinh doanh, vốn là hơn một ngàn vạn bong bóng cá, lượng cả tháng tiêu thụ trong tháng đạt hơn ba tỉ, đương nhiên khoảng thời gian trước đó cũng tiêu tốn sức lực vào tìm người đại diện phát ngôn, cũng như tiêu một khoản kha khá cho việc quảng cáo, thế nên khi kinh doanh chính thức cho lợi nhuận và hiệu quả nhanh hơn bình thường.

Thế nhưng kể cả như vậy, tất cả mọi chi phí của công ty về cơ bản cũng đã thu hồi được vốn về, điều này khiến cho Sở Tiên không ngừng cảm thán về ngành công nghiệp làm đẹp này đúng là quá béo bở.

Trong khi đó, Trác Vũ mới chỉ thành lập công ty trong khoảng hai tháng, thế mà giá trị thị trường đã đạt tới mười mấy tỉ, nếu như cô chuẩn bị hợp vốn đầu tư, chắc chắn sẽ thu hút không ít nhà đầu tư ngỏ lời muốn tham gia cùng.

Thế nhưng hiển nhiên là Trác Vũ và Sở Tiên cũng không chuẩn bị có định hợp tác đầu tư gì cả.

Về bề nổi thì Trác Vũ đúng là cổ đông to nhất của công ty, nắm trong tay tất cả quyền sinh sát, nhưng sản phẩm cũng như nguồn hàng chủ yếu để duy trì công ty thì chỉ có Sở Tiên mới có, thế nên vô hình chung hắn lại là kẻ nắm quyền thao túng lớn nhất của cái công ty này.

Sự khởi nghiệp thành công nhanh như gió của Trác Vũ đã trở thành viên chân châu sáng lấp lánh trong thành phố Kinh Hải, khiến cho rất nhiều các doanh nghiệp trẻ tuổi khác để mắt tới cũng như muốn tìm hiểu kĩ hơn về cô.

– Hứ. Trác Vũ nghe ra ý châm chọc của hắn mà lườm nguýt:

– Anh bây giờ chả để ý tí nào tới công ty cả, ngay tới việc cửa công ty đặt ở đằng nào cũng chả rõ, thế mà còn đòi làm cổ đông của công ty cơ đấy, da mặt dày đến thế là cùng nhỉ?

– Bởi vì tôi tin cô có để làm tốt mà, hơn một ngàn vạn sản phẩm mà cô giúp tôi bán ra trên tỉ như vậy, thế nên tôi còn hỏi han làm gì cho nhọc ra? Sở Tiên vừa cười vừa nói.

– Haha, đừng có mà lí do lí trấu, anh cứ cẩn thận tôi làm báo cáo giả, đợi tới lúc ấy lỗ chổng vó cho anh biết tay. Trác Vũ bực bội trợn mắt lên doạ hắn, mà nói thật ra thì cứ mỗi lần nhắc tới hắn là cô lại lộn ruột, nhất là bây giờ, hắn chả phải làm cái việc gì cả, chỉ ngồi mát ăn bát vàng cũng được phân môt nửa lợi nhuận, còn bản thân thì mệt sấp ngửa mặt mũi từ sáng tới tối, cứ như là một nhân viên chạy hàng vậy.

– Cô nói cũng phải. Sở Tiên nghe thấy cô nói vậy liền gật đầu:


– Vậy qua mấy bữa nữa tôi cử một kế toán tới chỗ cô đôn đốc cũng như kiểm tra số liệu nhé.

– Anh. Trác Vũ lại bị hắn làm cho tức nổ cổ thêm lần nữa, sao lần nào cũng bị cái tay đáng ghét này chặn cứng cổ họng vậy nhỉ, nhìn thấy Sở Tiên có ý trêu ngươi mình nhưng lại tức không làm gì được, cứ mỗi lần nhìn cái tên mặt dầy hơn thớt, cứng hơn tường này mà phát ghét ra, trong khi đó bản thân lại không được tự do đến thế.

– Tiểu Hoa, em tìm một kế toán chuyên nghiệp sau này vào làm ở công ty này cho anh. Sở Tiên nghĩ rồi làm luôn, quay phắt sang sắp xếp việc cho Trương Tiêu Hoa.

– Dạ vâng. Trương Tiêu Hoa ngược lại cảm thấy rất buồn cười gật đầu, về thanh danh Trác Vũ cô cũng có nghe người trong giới đồn đại nhắc tới nhiều lần, chỉ không ngờ tới công ty cô sáng lập ra lại có cả sự góp mặt của ông chủ mình, mà hắn còn là cổ đông nòng cốt nữa mới tài chứ.

– Sao anh dám làm như vậy nhờ. Trác Vũ nghe thấy vậy liền cảm giác sụp đổ hoàn toàn, cô cứ nghĩ là đối phương chỉ nói cho vui vậy thôi, ai dè hắn ta lại làm thật mới cáu chứ:

– Cái đồ thối tha nhà anh, được lắm, cực kì được luôn.

– Hihi. Sở Tiên chẳng cảm thấy sượng sùng tí nào chỉ bật cười liên hồi, dù sao cũng liên quan đến tiền bạc, mỗi tháng mấy tỉ chứ ít gì đâu:

– Qua vài hôm nữa chỗ anh Cổ Lực có tổ chức một buổi bán đấu giá, tôi mời cô tới tham gia, tới lúc đó cô thấy thích món nào tôi mua cho cô món ấy.

– Phù! Trác Vũ nở nặng nề ra một hơi:

– Được, đây là anh nói ra đấy nhé.

– Đương nhiên, nam nhi đại đượng phu nhất ngôn cửu đỉnh mà. Sở Tiên gật đầu chắc chắn.

– Cái thái độ này cũng được coi là tạm ổn! Trác Vũ thấy vậy thì tâm trạng tốt hơn đôi chút, cơ mặt giãn ra thoải mái hẳn.

– Tới lúc ấy kéo theo vài bạn bè giàu có tới góp vui nhé. Sở Tiên cười híp mắt lại nói tiếp.

– Anh đừng có mà cười kiểu đấy với tôi. Trác Vũ nhìn thấy Sở Tiên nở nụ cười có vẻ gian tà thì liền cảnh giác ngay, cô luôn cảm thấy có dự cảm không tốt mỗi khi hắn cười, cảm thấy có mùi tà ác liền lùi lại phía sau mấy bước:


– Cái nụ cười của anh trông nham hiểm quá đấy, sao tôi cứ có cảm giác trong đấy có âm mưu gì nhỉ.

Sở Tiên bó tay với thái độ của cô:

– Vậy thì tuỳ cô thôi.

Trác Vũ nhìn hắn cười lạnh nhạt, sau đó rời đi luôn, Sở Tiên chỉ cảm thấy tức cười nhún nhún vai kệ.

– Sở Tiên à, nom cậu cũng phong lưu ra trò đấy! Cổ Lực bước tới vỗ vỗ vào vai hắn, vừa cười vừa nói.

– Chỉ là đối tác làm ăn thôi. Sở Tiên lắc đầu.

– Tiểu Tiên, cậu có dự định dùng một ít châu báu ngọc ngà của mình hợp tác tiêu thụ với một công ty đá quý không. Phi Á đưa Linh Lan bước tới, Cổ Lực nhìn hắn hỏi:

– Hợp tác cùng với công ty đá quý à? Là sao vậy? Sở Tiên hoài nghi hỏi lại.

– Chỗ ngọc châu báu và phỉ thuý của cậu đa phần là nguyên liệu nguyên thuỷ chưa pha tạp chất, tỉ dụ như cái quan tài ngọc phỉ thuý đó đấy, nếu như bán đấu giá có thể bán ra được năm sáu mươi tỉ, thế nhưng nếu như đem số đó chế tác thành trang sức thì giá trị sẽ cao hơn nhiều, có thể tăng lên hai mươi cho tới ba mươi phần trăm so với giá trị gốc đấy. Cổ Lực giải thích với hắn.

Linh Lan đứng ở một bên nghe thấy cuộc nói chuyện của họ thì liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Phi Á chưa hề nhắc tới chuyện Sở Tiên có trong tay một kho báu giá trị vài trăm tỉ cả, dù sao thì đây cũng được coi là bí mật của người ta.

– Trong buổi bán đấu giá, có một số đồ có thể bán ra với giá cao, nhưng với những món chất liệu nguyên thuỷ như của cậu thì đương nhiên không thể bán được giá cao hơn so với giá thị trường được, hơn nữa lại còn là đồ vật trị giá hơn vài tỉ, cũng khổng phải cửa hàng đá quý nào cũng có được số tiền khủng này để mua về, thế nên về khoản giá cả chắc chắn không được lấy cao hơn so với giá thị trường quá nhiều. Thế nhưng nếu như chế tạo thành trang sức, thì ít nhất giá cả của thành phẩm cũng sẽ cao hơn thêm vài tỉ, đương nhiên nếu mà để chế toạ thành trang sức, thì cần một chu kì tương đối dài. Cổ Lực kiên nhẫn giảng giải tiếp cho hắn hiểu.

– Tiểu Tiên, đây chỉ là một đề nghị nho nhỏ của tôi thôi, bên này là cô em gái tốt của tôi, bây giờ công ty có gặp một chút khó khăn, cậu có thể giao số ngọc phỉ thuý của cậu cho công ty em gái tôi kinh doanh, như vậy không chỉ vừa có thể giúp công ty cô bé thoát được khó khăn, mà còn giúp được cậu bán số phỉ thuỷ ấy đi với giá tốt hơn. Phi Á ở một bên nói thêm vào.

– Vậy thì đưa thông tin công ty của cô in cho tôi một bản, ngoài ra vấn đề khó khăn trước mắt đang gặp phải cũng phải nêu rõ một con số cụ thể để tôi nắm được, tôi phải cân nhắc một chút, nếu như vấn đề không quá to tát thì chỗ tôi sẽ đồng ý mối làm ăn này. Sở Tiên ngẫm ngợi lời của họ nói sau đó liền gật đầu.

Đổi một cách khác để bán hàng lại có thể thu về nhiều hơn vài tỉ, mặc dù phải đợi thêm một thời gian nữa, thế nhưng vài tỉ không phải là con số nhỏ.

Ngoài ra việc đầu tư kinh phí vào kiến tạo xây dựng hòn đảo cũng không cần nhất thiết đập luôn một khoản, mà là sự chuyển tiền liên tục để hoàn thành việc đó, cùng lúc bỏ ra luôn một khoản lớn để dồn vào xây dựng hòn đảo là điều không cần thiết, vậy nên nếu như có thể tìm ra một cách khác hay hơn thì hắn đương nhiên không từ chối rồi.

Thế nhưng lại liên quan tới vài tỉ, đây là con số lớn nên hắn cũng không thể tuỳ tiện mà quyết định luôn được.

– Được được, đương nhiên không thành vấn đề. Linh Lan đứng bên cạnh mặc dù không biết rõ đồ vật cụ thể mà họ đang nhắc tới ở đây là gì, thế nhưng trong cuộc đối thoại ban nãy, cô nhìn ra chị Phi Á đang có ý giúp đỡ cô, có hơi kích động nhìn về phía Sở Tiên gật đầu luôn.

– Nếu như tiểu Tiên đồng ý, thì khó khăn mà nhà em đang gặp phải sẽ được giải quyết một cách nhẹ nhàng rồi. Phi Á vỗ nhẹ vào tay cô, sau đó cười tươi:


– Đương nhiên tất cả quyền quyết định nằm trong tay Sở Tiên, nếu như em cảm thấy thích hợp thì cũng nên hợp tác với cậu ta, nếu như không thể thì bỏ đi, đây là hợp tác làm ăn.

Phi Á tính tình thẳng thắn bộc trực, điều này khiến Sở Tiên cảm thấy rất thoải mái, đúng vậy, đây chính là hợp tác, hợp tác chính là dựa vào một quy trình mà làm theo, còn thành công hay không phải xem thái độ của hai bên, hắn chỉ là nắm một bên đầu dây mà thôi.

– Ừm. Sở Tiên gật đầu:

– Tôi sẽ tìm một nhân viên chuyên nghiệp tới để đàm phán công việc, còn cụ thể làm như thế nào tôi chỉ xem kết quả mà thôi.

Sở Tiên nói như vậy khiến cho Linh Lan mừng thầm trong bụng, co đang lo lắng liệu hắn có đồng ý hay không, thế này xem ra có hợp tác được với nhau hay không còn chưa chắc, hơn nữa nếu trở thành đối tác của nhau, liên quan đến lợi ích thì hắn chắc chắn cũng sẽ không hề nhượng bộ.

– Cái này tôi đương nhiên là biết rồi. Linh Lan vội vàng gật đầu tỏ ý tán đồng.

Sở Tiên cũng gật đầu, ngồi lại đó nói chuyện với bọn họ một lúc nữa thì liền rời khỏi buổi yến tiệc.

Cổ Lực lại đưa Sở Tiên đi tới một chỗ khác để uống rượu.

– Bây giờ cũng là lúc nên mua một căn nhà ở thành phố Kinh Hải rồi. Sáng sớm, Sở Tiên vỗ vỗ vào đầu của mình rồi bước vào một khác sạn.

Hắn ở đó nằm ngủ thẳng cẳng tới trưa hôm sau, Sở Tiên dặn dò Trương Tiêu Hoa tìm một đội chuyên nghiệp, đoán định chất lượng và viễn cảnh của lần hợp tác lần này liệu có nên cơm cháo gì không.

Trong lúc đó Phi Á cũng dẫn Linh Lan tới kim khố của họ kiểm nghiệm chỗ ngọc phỉ thuý cùng các loại châu báu khác.

Khi cô nhìn thấy từng đống chân châu ngọc phỉ thuý đồ sộ trước mặt như vậy, cô liền biết công ty đá quý của nhà mình được cứu rồi, toàn bộ những khó khăn trước mắt đều có thể giải quyết.

Không, nên nói là bất kể một ai có trong tay nhiều châu báu phỉ thuý này đều có thể nhanh chóng mở được một công ty đá quý lớn mạnh.

Còn lúc này ở trong khách sạn, một nhân viên phục vụ gõ cửa phòng của Sở Tiên mang tới cho hắn một thư mời.

Sở Tiên khá kinh ngạc khi nhìn thấy lá thư mời đó, khi hắn mở lá thư ấy ra đọc tên người mời thì liền nhếch mép lên cười.

– Thú vị lắm.

Tên người mời là Hoa Long, chỉ cần nhìn thấy vậy thôi cũng khiến hắn thấy thú vị, không biết hắn đang toan tính âm mưu gì nữa, nhưng không biết chừng đâu đấy gậy ông lại đập lưng ông thì sao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.