Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 386: Chính Là Hắn Ta!


Đọc truyện Ta Có Thể Biến Thành Cá – Chương 386: Chính Là Hắn Ta!

Dịch: Dũng

Biên: Cẩu ca

Nhóm: Cá.

Tại cửa khách sạn quốc tế Hưng Long, ở bên ngoài dừng đỗ cả một hàng dài những chiếc xe đắt tiền, nào là cấp bậc sang chảnh Rolls-Royce, rồi xe Bentley hào hoa, cho tới các xe đua đẳng cấp thế giới cùng hàng loạt những chiếc xe đặc chế chuyên chở các thương gia.

Trong buổi ngày hôm nay, là buổi giao lưu thường niên của những người làm trong ngành kinh doanh tại thành phố Kinh Hải, người tổ chức là vị thương gia giàu có bậc nhất thành phố Kinh Hải này, tên là Vương Long tiên sinh, tổng giá trị tài sản ước tính hơn năm trăm tỉ, ở cả cái thành phố Kinh Hải to lớn này có thế lực vô cùng hùng hậu, hắn có lịch sử lâu đời, từ năm 1979 đã tới đây để lập nghiệp rồi.

Cuộc hội thảo giao lưu thương nghiệp này nhằm mục đích xúc tiến hợp tác cũng như giao lưu nghề, thậm chí có thể đặt nền móng đầu tư vào một mảng mới, hiệp hội thương nghiệp quy mô lớn này là sự mơ ước của vô số các nhà doanh nghiệp cũng như các xí nghiệp vừa và nhỏ khác, muốn chen chân vào đây rất khó.

Nhưng ở tại thành phố Kinh Hải, hội giao lưu thương nghiệp rất khó để tham gia, tư cách thường đòi hỏi rất khắt khe, giá thành của vài căn nhà cũng phải vài ngàn vạn, thể nên ở nơi đây, có thể tới được, hoặc là các ông chủ nắm trong tay công ty tiềm năng có tổng tài sản vượt trên tỉ, hoặc là một cổ đông của các xí nghiệp quy mô lớn, nhưng kẻ làm thuê đừng mơ mà được bước chân vào môi trường này.

Đương nhiên những con ông cháu cha, cậu ấm cô chiêu cũng sẽ được mời tới đây, thế nhưng bọn họ tới chỉ để đại diện cho gia tộc của mình thôi.

Cổ Lực cũng được coi như là cậu ấm kế thừa gia sản từ bề trên để lại, hơn nữa cả nhà hắn được xếp ở vị trí trong top mười những nhà có thực lực mạnh nhất ở thành phố Kinh Hải này, buổi giao lưu thương nghiệp này bố hắn không cần phải tới, thế nhưng hắn không thoát được, phải tới để giao lưu ngoại giao.

– Tiểu Tiên, có bạn gái đi cùng không, có cần tôi tìm giúp cậu một cô không. Bà xã Cổ Lực nhìn thấy hai người bọn họ đến thì liền bước tới niềm nở cười hỏi Sở Tiên.

– Tôi không cần đâu. Sở Tiên lắc đầu ngay lập tức:

– Anh Cổ Lực và chị dâu cứ vào trong để chào hỏi bạn bè trước đi, tôi đi tìm tiểu Hoa đã.

– Được rồi, vậy cậu cứ thăm thú nơi này đi đã nhé, đợi lát xong việc tôi sẽ tìm cậu sau. Cổ Lực nhìn hắn gật đầu, sau đó cùng Phi Á đi chào hỏi một số bạn làm ăn ở phía trong.

Sở Tiên đứng ở lối ra vào nhìn quan sát bên trong, loại hình buổi giao lưu như thế này có rất nhiều người, đếm sơ qua có tầm hơn hai trăm người, trong đó những thanh niên thuộc thế hệ kế thừa sản nghiệp chiếm phân nửa.

Quang cảnh nơi đây tráng kệ vô cùng, ánh đèn lung linh, ở một bên đại sảnh buổi tiệc còn có một đội ngũ tấu nhạc theo yêu cầu, âm thanh du dương rất dễ chịu, ở chung quanh từng thanh niên mặc đồ âu, đều là những người trẻ tuổi thành đạt, nam thanh nữ tú có đôi có cặp, ngoài ra còn có rất nhiều những mĩ nhân khác mặc lễ phục đắt đỏ, cùng những phụ nữ đứng tuổi quý phái cũng có mặt trong buổi tiệc này.

Nơi đây tập trung toàn tầng lớp xã hội thượng đẳng.

Mỗi một người trên mặt đều nở nụ cười, hành động nhã nhặn lịch sự, cử chỉ nam tính, còn diện những bộ cánh vô cùng tuyệt đẹp nữa.

– Nhiều người thật đấy. Sở Tiên bước dần vào phía trong, hắn dùng ánh mắt như ra đa dò tìm để tìm Trương Tiêu Hoa.

– Đúng là rất được săn đón nha! Không bao lâu sau đó, Sở Tiên đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, một thiếu nữ xinh đẹp lộng lẫy như hoa mang trên mình một bộ quần áo màu hồng phấn, khuôn mặt như chạm khắc tinh xảo xinh xắn vô cùng, bảo sao người vây quanh cô không hề ít.


“Năm nay Trương Tiêu Hoa hình như mới có hai mươi lăm tuổi” Sở Tiên nghĩ thầm trong bụng rồi mỉm cười khi nhìn thấy cô được yêu thích tới vậy, thế nên hắn ta cũng không đi qua đó làm gián đoạn cuộc trò chuyện, kiếm một chỗ ở bên cạnh rồi ngồi xuống, chọn vài món đồ ăn ở xung quanh ấy cho vào miệng thưởng thức.

– Ý, là anh à, là Sở Tiên nhỉ. Vào lúc ấy, có một giọng nói của một thiếu nữ vang lên bên cạnh tai hắn, nghe rất quen tai, hắn liền quay phắt người lại, ngạc nhiên cực độ khi nhìn thấy thiếu nữ ở trước mặt.

– Chuyện lần trước em vẫn còn chưa kịp cảm ơn anh đấy, không ngờ tới có thể gặp được anh ở nơi này. Thiếu nữ đó nhìn thấy hắn vô cùng hồ hởi, vui vẻ ra mặt, liền ngay sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.

– Đúng vậy, trùng hợp ghê. Sở Tiên nhìn cô gái ấy nhoẻn miệng cười, thiếu nữ xinh xắn ở trước mặt hiện giờ chính là cô gái hắn đã cứu mạng ở chợ Cát Lí tại Miến Điện, đúng là trái đất tròn mà.

– Quá trùng hợp luôn ấy chứ. Thiếu nữ đó nhìn quét qua hắn từ trên xuống dưới, nở nụ cười e thẹn:

– Chuyện lần trước mang ơn anh nhiều lắm, cảm ơn anh đã cứu mạng em, lúc ấy em sợ chết đi được, không kịp cả cảm ơn anh nữa.

– Không sao đâu. Sở Tiên lắc đầu, sau đó đưa cho cô ấy một cốc hoa quả ép, nhìn thiếu nữ ấy ra hiệu.

Cô gái đó vui vẻ đón lấy rồi gật đầu, sau đó hai mắt như sáng bừng lên nhìn lấy hắn ta:

– Phải rồi, em tên Hoa Duyệt.

– Ừm. Sở Tiên nhìn cô ta gật đầu.

– Anh đi cùng ba mẹ em tới đây phải không? Hoa Duyệt tò mò hỏi.

– Không phải, tôi đi cùng bạn tới. Sở Tiên trả lời.

– Ồ, vậy em khỉ bé nhỏ đâu, nó đáng yêu chết đi được ấy. Hoa Duyệt tiếp tục hỏi.

– Hôm nay không mang nó tới. Sở Tiên cảm thấy cô bé này rất ngô nghê, hắn cảm thấy hơi tức cười.

– Chú khỉ nhỏ đó anh mua ở đâu vậy? Hoa Duyệt vẫn giữ nguyên vẻ hào hứng tiếp tục chuyện trò.

– Tôi tự bắt được nó đấy.

– Á? Bắt ở chỗ nào mà hay vậy? Anh có thể bắt thêm cho em một bé khỉ không, chú khỉ anh nuôi thực sự đáng yêu lắm lắm luôn.

– Vậy sao, ồ phải rồi Hoa Duyệt, cô bao nhiêu tuổi rồi?


– Mười chín tuổi.

Sở Tiên im bặt với câu trả lời ấy, hoá ra mới có mười chín tuổi, thảo nào.

– Cơ mà, em mặc dù mới có mười chín tuổi, thế nhưng đã tốt nghiệp đại học Bắc Đại rồi đó nha, em đang nghĩ xem mình có nên học tiếp lên nghiên cứu sinh không. Hoa Duyệt vô cùng tự hào đáp.

– Vậy em cũng giỏi phết chứ đùa, anh thấy em nên học tiếp đi. Sở Tiên vừa nói vừa cười.

– Ba mẹ cả ông bà em nữa cũng đều nói y chang như anh vậy, họ nói em còn nhỏ quá, chưa muốn em lăn lộn ngoài xã hội.

– Vậy sao hôm nay em lại ở đây vậy?

– Em đi tìm hiểu chút thôi, để chuẩn bị cho sau này ra xã hội bước đi êm ái hơn.

Sở Tiên có cảm giác mình như đang tiếp chuyện với một đứa trẻ con, cảm thấy hơi bó tay với cô bé này, thế nhưng cuộc nói chuyện diễn ra cũng khá vui vẻ.

– Bước chân vào đời cô phải hiểu đúng bản chất của nó, cô hiện tại phải tiếp xúc và tìm hiểu không phải là xã hội. Một giọng nói lạ bỗng nhiên vang lên, làm gián đoạn cuộc trò chuyện của Hoa Duyệt và Sở Tiên.

Hoa Duyệt đột nhiên bị người thứ ba đá ngang vào cuộc hội thoại của mình liền tỏ vẻ khó chịu:

– Cái gì mà hiện giờ tiếp xúc và cần hiểu không phải là xã hội chứ, còn nữa, chúng tôi không có nói chuyện với cô, cô vô duyên chen họng vào cuộc nói chuyện của chúng tôi như vậy liệu có lễ phép không?

Sở Tiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên liền quay đầu lại, phát hiện ra một người đẹp để tóc ngắn, lông mày dài cong vút, đôi môi được tô son đỏ chót, cả người toát ra một khí chất lạnh như băng, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng khó gần.

Nhất là câu nói cũng như cái thần thái của cô ta khi nãy, cảm giác rất lãnh đạm và tàn khốc.

Thêm vào một điểm nữa, ngực cô gái này khá nhỏ, giống như là vẻ đẹp nằm giữa hai phái vậy, vừa đẹp trai lại vừa sắc sảo, nhưng nhìn kĩ thì cũng không chạy đi đâu được khí chất lạnh lùng của một nữ thần.

Thế nhưng Hoa Duyệt rõ ràng không quan tâm tới việc cô ta là nam hay là nữ nữa, mà nếu đúng là nữ thì điện cùng dấu ắt đẩy nhau, tức tối ra mặt hỏi vặn lại cô gái kia.

Người đẹp đó nghe thấy sự cáu kỉnh trong lời nói của Hoa Duyệt chả có tí biểu cảm gì, chỉ thản nhiên như không mà nhấp một ngụm rượu vang đỏ:

– Tôi chỉ là có thiện ý nhắc nhở thôi.

– Ai mượn cô nhắc nhở vậy. Hoa Duyệt trợn mắt lên gắt gỏng, sau đó liền cảm giác Sở Tiên đang nhìn mình thì liền lập tức nhớ ra, vội lấy tay che miệng lại:


– Anh Sở Tiên chúng ta không cần quan tâm tới con người đó đâu.

Sở Tiên nhìn thấy cô bé ngây thơ trước mặt thì thấy đáng yêu vô cùng, hắn bật cười, sau đó hướng ánh mắt về phía người đẹp băng giá kia đưa cốc rượu vang đỏ trên tay mình lên:

– Mỗi một người có một thế giới riêng, có thể cô cảm thấy đấy không phải là xã hội, nhưng lại chưa chắc đó không là thế giới của người khác.

Người đẹp đó vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng trên mặt, nhếch môi lên cười nhạt:

– Xã hội bây giờ không đẹp đẽ thơm tho như vậy đâu, mà nó tăm tối mịt mùng lắm.

Sở Tiên ngược lại cảm thấy buồn cười liền cười hắt ra:

– Vậy là do thực lực của cô không đủ nên mới nhìn xã hội này bằng con mắt tăm tối như vậy.

– Ừm ừm, anh Sở Tiên nói chí phải. Hoa Duyệt gật đầu lia lịa, ở bên cạnh ấy cười khanh khách, cô bé ngây thơ ấy cứ tưởng rằng Sở Tiên đang đứng về phe cô mà nói hộ.

Người đẹp máu lạnh kia ngớ người ra giây lát, sau đó chẳng nói thêm câu nào.

Sở Tiên cũng không để ý tới cô ta, nhìn thấy tiểu Dĩnh nhắn tin cho mình liền dồn sự tập trung trò chuyện một lúc với người yêu.

Hoa Duyệt ngồi ở bên cạnh nhìn thấy Sở Tiên bấm bấm nghịch điện thoại không quan tâm tới mình nữa thì liền hơi bĩu môi ra, sau đó cũng cầm điện thoại lên:

– Anh Sở Tiên, chúng ta kết bạn wechat đi.

– Ok. Sở Tiên không hề từ chối gật đầu luôn.

Sau màn kết bạn xong xuôi cô bé thấy Sở Tiên vẫn chẳng thèm quan tâm tới mình, Hoa Duyệt thấy chán chán với thấy thức ăn chung quanh ăn giết thời gian.

Không bao lâu sau, Cổ Lực đưa Phi Á tới.

– Tiểu Tiên, sao cậu không kiếm một cô gái nhân viên tiếp chuyện cùng cho vui. Phi Á nhìn thấy Sở Tiên ngồi một chỗ nghịch điện thoại, bắt đầu trêu chọc cậu.

– Không sao, cũng vừa hay gặp được người quen ở đây. Sở Tiên lắc đầu, sau đó tiện tay chỉ vào Hoa Duyệt ngồi ở bên cạnh.

– Xin chào. Hoa Duyệt nghe thấy họ nói chuyện qua lại thì ngay lập tức ngước lên nhìn, hướng tới Cổ Lực cùng Phi Á nở một nụ cười ngọt ngào.

– Chị Phi Á. Lúc ấy, ngồi ở gần phía hội Sở Tiên, người đẹp băng giá ban nãy nhận ra người quen liền đứng dậy bắt chuyện với Phi Á.

– Linh Lan, lâu lắm mới nhìn thấy em đấy, dạo này vẫn khoẻ chứ? Phi Á nhìn ấy cô gái khí chất sắc sảo kia thì liền bước ngay tới phía đó, vô cùng thân thiết vỗ vỗ vào vai cô.

– Vâng, cũng vẫn ổn chị ạ. Linh Lan nặn ra một nụ cười, gật gật đầu.


Với thân phận của Cổ Lực và Phi Á mà nói, ở trong cả cái buổi giao lưu này cũng phải xếp vào hàng ngũ các nhân vật lớn, bọn họ bước tới đâu cứ như thể phát ra ánh hào quang vậy, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người chung quanh.

Trương Tiêu Hoa vô tình bước tới bên mấy người đó đang đứng, vừa hay lại phát hiện ra bóng dáng quen thuộc, đưa tay ra hiệu với mấy anh công tử và các cô tiểu thư đài các cạnh mình, lập tức bước về phía Sở Tiên.

– Ông chủ, anh tới sao không gọi điện cho em vậy! Trương Tiêu Hoa vừa bước tới vừa buông lời oán trách.

– Đi cùng bạn tới góp vui thôi. Sở Tiên bật cười.

Thế nhưng cái sự xuề xoà của anh ta vẫn khiến cho cô phát ghét như hồi nào, nhấc ngay một cốc rượu ở cạnh đó lên:

– Tự phạt một li đi!

Sở Tiên cười tươi rói nhận phạt, uống hết cốc rượu người đẹp đưa.

Ở trung tâm buổi yến tiệc, một trung niên và thanh niên đứng cạnh nhau, những người đứng chung quanh xã giao vô cùng vui vẻ với họ.

Người thanh niên đó hăm hăm hở hở, trên người bốc ra một mùi tự tin nồng nặc, còn người trung niên kia cũng rất có khí thế, chỉ có điều quầng thâm mắt thâm như gấu trúc, người trung niên đó chính là Võ tổng.

Khi đám người chung quanh bị khí thế hùng hồn của bọn họ nói làm cho lép vế, từng người một đều rời đi, Võ tổng nhìn về tứ phía rồi quay sang nói với người thanh niên:

– Hoa tổng, Hoa Duyệt tiểu thư đang ở bên cạnh tập đoàn Cổ Lực, chúng ta cũng qua chỗ ấy xem thế nào đi.

– Ừm được, lần này em gái đi một chuyến sang Miến Điện chơi lại xảy ra chuyện như vậy, vậy mà giờ đây lại còn lại hoà nhập vào cái không khí như này nữa. Người thanh niên đó bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó rảo bước về phía Hoa Duyệt.

Khi bọn họ bước được nửa đường, cơ thể của Võ tổng đột nhiên khựng lại, kinh ngạc tột độ nhìn thấy cái bóng hình quen thuộc kia.

– Làm sao vậy? Người thanh niên kia nhíu mày khó hiểu, hồ nghi quay sang nhìn Võ tổng.

– Hoa tổng. Võ tổng trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc tột cùng:

– Hoa tổng, cái tay thanh niên đó, chính là cái tay đang ngồi bên cạnh Hoa Duyệt tiểu thư đấy, hắn là cái tay đã cướp đi kho báu đó, kho báu của vua hải tặc Cát Lí chính là bị tên đó cướp đi mất, hơn nữa còn giết Hàn Sơn tướng quân nữa.

– Hửm! Người thanh niên kia nghe xong Võ tổng nói, lập tức hướng ánh mắt nhìn Sở Tiên, hơi nhiu mắt lại nhìn cho rõ:

– Anh nói là người thanh niên kia sao.

– Chính hắn, chính là người thanh niên ấy, kho báu giá trị hai ba trăm tỉ toàn bộ đang nằm trong tay hắn. Võ tổng xác nhận lại một lần nữa.

– Hắn có lai lịch như thế nào? Người thanh niên kia nhiu mắt lại hỏi.

– Tôi cũng không rõ nữa, chỉ biết trong tay hắn có mười mấy thuộc hạ, còn có cả vũ khí trang bị kiện toàn nữa, chắc là mượn của quân đội.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.