Đọc truyện Ta Có Thể Biến Thành Cá – Chương 372: Cẩu Huyết
Dịch: Mật.
Biên: Cẩu ca
Nhóm: Cá.
– Ssishi. Cái đuôi nhỏ đứng trên vai hắn tò mò ngắm nhìn xung quanh. Sở Tiên khẽ vỗ vỗ đầu nó.
– Đi tới chỗ kia thử xem sao. Ca nô chầm chậm di chuyển, Sở Tiên nhìn thấy một con tàu rất to ở phía trước, trên tàu phải có đến mấy chục người đang tụ tập với nhau liền đầy hứng thú nói.
– Vâng, thưa ông chủ. Người cá chuyển hướng của ca nô tới chỗ con tàu cao cấp, xa hoa phía trước.
– Đá của Myanmar là nổi tiếng nhất toàn thế giới, boss đại nhân, ngài chuẩn bị “chơi” thử một chút sao? Alvin ở bên cạnh tò mò hỏi.
– Qua đó xem thế nào. Sở Tiên cười cười nói, mấy thứ như cá cược thạch thế này, một phát có thể lên thiên đường, nhưng thêm một phát nữa lại có thể xuống ngay địa ngục. Hắn lại không có được năng lực nhìn xuyên thấu, cũng không thể cảm nhận được bên trong hòn đá ấy có ngọc bích hay không, chỉ đơn thuần là tò mò mà tới xem thử một chút thôi.
Đi tới con thuyền đặt cược thạch, Sở Tiên đi vào bên trong, bốn phía quanh con tàu được xếp một hàng dài các bàn, bên trên xếp đủ các thể loại đá, phía trên mặt có đề giá trị của nó.
Bên trong có rất nhiều du khách đang chọn tới chọn lui, bên cạnh còn có một chỗ để “tách” đá riêng biệt.
Sở Tiên dạo quanh xem một vòng, mặc dù hắn cũng không phân biệt được rõ sự tốt xấu của đá là như thế nào, nhưng cũng mua một hòn chơi thử, cầm hòn đá trong tay đi tới chỗ tách đá.
– Màu xanh đi, màu xanh lá đi. Vừa đi ngang qua Sở Tiên đã nghe thấy tiếng nói kích động từ bên trong truyền ra. Hắn tò mò đi tới, phát hiện một bác trung niên đang xoa xoa cọ cọ một hòn đó, màu xanh lá nhàn nhạt liền xuất hiện trong tầm mắt.
– Yeah yeah yeah, đặt trúng rồi, đặt trúng rồi. Đột nhiên có một tiếng nói thân quen truyền tới.
Sở Tiên quay đầu lại thì thấy một cô gái đang cực kì phấn khích đang nhảy nhót loạn lên. Bên cạnh hắn còn có 3, 4 cô gái với hai người trung niên khác.
Sở dĩ lại thấy thân quen đến thế là vì bọn họ đang nói chuyện bằng tiếng Trung cực chuẩn.
– Boss đại nhân, bọn họ đặt cược trúng rồi, ít nhất cũng phải kiếm được mười mấy vạn. Alvin ở bên cạnh biết là Sở Tiên không hiểu tiếng Myanmar liền phiên dịch cho hắn.
– Vận may tốt thật đấy. Sở Tiên cười nói, mười mấy vạn đối với hắn mà nói có thể chẳng là gì nhưng nếu như hắn cược thạch mà tách ra có màu xanh, hắn cũng sẽ cảm thấy cực kì phấn khích.
Sở Tiên ở một bên yên lặng quan sát, cuối cùng mấy cô gái người Trung Quốc đó tách ra được ngọc bích có giá hơn 20 vạn nhân dân tệ, trực tiếp kiếm được gấp 3, 4 chục lần.
– Boss đại nhân, người cắt đá đang hỏi xem có ai muốn cắt đá không, hiện giờ tay ông ta có vẻ đang hên đó? Alvin phiên dịch cho hắn.
– Được, cắt đi. Sở Tiên gật đầu đồng ý, nhìn cái đuôi nhỏ đang đứng trên vai mình ôm chặt lấy hòn đá, chỉ chỉ về hướng người cắt đá kia.
– Ssissi. Cái đuôi nhỏ vô cùng thông minh, hướng về phía hắn kêu lên rồi sau đó ôm hòn đá nhảy xuống, đi tới bên cạnh người cắt đá, đưa hòn đá trong tay cho ông ta.
– Ssisshi.
Nhìn thấy một con khỉ con vô cùng đáng yêu ôm một hòn đá chạy qua, những người xung quanh đều tỏ ra cực kì yêu thích.
Đến cả người cắt đá cũng cảm thấy kinh ngạc khi chỉ nhìn thấy một cái đuôi khỉ dài, rồi liền hướng về phía Sở Tiên bật ngón tay cái lên, cầm hòn đá đặt cược lên ra hiệu với hắn.
Sở Tiên khẽ gật đầu tỏ ý đồng ý với người cắt đá.
Cái đuôi nhỏ tò mò đứng ở bên cạnh xem.
– Boss đại nhân, ông ấy hỏi ngài muốn cắt thế nào? Alvin phiên dịch lời của người cắt đá cho Sở Tiên.
– Trực tiếp cắt một nhát từ giữa ra đi. Sở Tiên không hiểu lắm về chuyện đặt cược thạch, nói bừa một câu.
Alvin gật đầu, sau đó truyền đạt lại với người cắt đá.
Người cắt đá gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi cầm hòn đá cắt ra làm đôi.
Thế nhưng lại khiến cho Sở Tiên cảm thấy có chút thất vọng, sau khi cắt ra thì bên trong hòn đá đặt cược lại chẳng có bất cứ thứ gì khác.
Lại lần nữa tách ra làm đôi, vẫn như cũ chẳng có gì, Sở Tiên hoàn toàn bỏ cuộc.
Cái đuôi nhỏ đứng ở bên hoa chân múa tay kêu lên vài tiếng rồi nhảy lên cái bàn đặt hòn đá đặt cược. Sau đó ôm một hòn đá lại đưa tới bên cạnh người cắt đá, đưa hòn đá trong tay cho ông ta.
Bác thợ cắt đá bị cái đuôi nhỏ đáng yêu chọc cười, liền vẫy vẫy tay với nó.
– Bảo thợ cắt đá cắt hòn đá này ra đi. Sở Tiên cười nói.
Alvin nói với người cắt đá một câu. Bác thợ cắt đá liền gật đầu một cái rồi cầm hòn đá mà cái đuôi nhỏ đưa qua, đặt lên máy cắt đá, chầm chậm tách ra.
– Oa!! Sau khi hòn đá bị cắt ra, một tiếng hét kinh ngạc truyền tới.
– Trúng rồi, đặt cược trúng rồi, không ngờ hòn đá mà con khỉ này cầm lại có thể cắt ra được ngọc bích. Giọng nói của cô gái vừa nãy lại lần nữa vang lên, vô cùng kích động.
Bác thợ cắt đá cũng tràn đầy kinh ngạc mà nhìn hòn đá trong tay mình, không kìm được giơ ngón tay cái về phía cái đuôi nhỏ.
– Ssishi. Cái đuôi nhỏ không hiểu những người xung quanh đang nói gì, nhảy vài cái về lại bên cạnh Sở Tiên, lại lần nữa đứng trên vai hắn, cái đuôi dài vô ý lắc qua lắc lại.
– Boss đại nhân, có người muốn ra gia 50 vạn để mua lại.
Hòn đá xuất hiện màu xanh lá, mặc dù chưa cắt xong nhưng đã có người bắt đầu trả giá. Alvin nói với Sở Tiên
– Không bán, tiếp tục cắt, cắt ra được ngọc bích thì làm thành một đồ trang sức cho cái đuôi nhỏ đeo. Sở Tiên khẽ mỉm cười, nói.
– Dạ được. Alvin gật đầu, nhìn mấy người trung niên đang trả giá ở xung quanh lắc lắc đầu.
– Thợ cắt đá đưa ra giá khoảng 70 vạn. Một viên ngọc bích màu xanh ngọc được cắt xong, Alvin cầm đưa qua cho Sở Tiên.
– Haha. Sở Tiên cười cười, vỗ đầu cái đuôi nhỏ. Không ngờ tên nhóc nhà ngươi cầm bừa một hòn đá thế mà lại có thể cắt ra được ngọc bích có trị giá 70 vạn.
– Sssishi. Cảm nhận được sự khen ngợi của Sở Tiên, cái đuôi nhỏ hưng phấn nhảy từ vai trái hắn sang bên vai phải hắn.
– Haha. Sở Tiên lại cười. Đi đi, cầm viên ngọc bích này đi làm thành đồ trang sức.
– Đợi đã, chàng trai trẻ xin chờ một chút. Lúc mấy người Sở Tiên chuẩn bị rời khỏi con tàu này thì phía sau chợt truyền đến tiếng nói của người phụ nữ vừa nãy.
Sở Tiên sững người lại, quay đầu nhìn qua, phát hiện 4 cô gái cùng với 2 người trung niên đang đi lại phía hắn.
– Xin chào, có chuyện gì sao? Giống như gặp được người bạn cũ, gương mặt Sở Tiên tràn ngập ý cười, hỏi.
– Xin chào, xin chào. Người nói chuyện là một cô gái cao khoảng 1m6, thắt một cái bím tóc, trông rất là đáng yêu, tuổi tác không lớn. Trên người cô toát ra một vẻ hiểu biết sâu rộng, trên cổ đeo một chuỗi ngọc bích vô cùng đẹp.
– Anh cũng là người Trung Quốc sao, thật là trùng hợp quá, đây là thú cưng của anh hả? Thật đáng yêu. Cô gái đi qua, ánh mắt yêu thích khóa chặt vào cái đuôi nhỏ trên vai hắn, vỗ vỗ tay
– Nào, lại đây, cho chị ôm một cái nào.
– Ssishi. Cái đuôi nhỏ nhìn cô, không thèm quan tâm.
Cô gái bĩu môi, bỗng nhiên nhìn thấy trong tay bạn mình đang cầm một quả gì đấy, lập tức nói với cô bạn. – Tiểu Văn, đưa quả kia của cậu cho tớ.
– Nào, chị cho em đồ ăn này, lại đây, lại đây. Cô gái rõ ràng là cực kì thích thú với cái đuôi nhỏ đáng yêu, ngay cả người làm chủ nhân như Sở Tiên đây cũng không nói câu gì mà chỉ lo dụ dỗ cái đuôi nhỏ.
Lần này cái đuôi nhỏ không chịu được cám dỗ ngay lập tức nhảy vào lòng cô gái kia, há miệng cắn hoa quả trong tay cô, phấn khích mà hét lên “ssishi”.
Sở Tiên nhìn dáng vẻ ham ăn của cái đuôi nhỏ, chỉ lắc lắc đầu mà không nói câu nào.
– Đáng yêu quá đi à. Cô gái không kìm được mà vuốt ve cái đuôi nhỏ, hai mắt sáng rực.
– Người anh em, xin chào, làm phiền cậu rồi. Người trung niên cạnh cô gái đi tới cất tiếng chào hỏi Sở Tiên.
– Không có gì, có thể gặp được mọi người ở nước ngoài cũng coi như là chúng ta có duyên phận. Sở Tiên lắc đầu, tỏ ý không để bụng.
– Anh đẹp trai, con khỉ này của anh đáng yêu quá đi. Cô gái nhìn cái đuôi nhỏ ngoan ngoãn, càng nhìn càng thấy thích. Anh có thể bán nó cho tôi không!
– Thật xin lỗi. Sở Tiên lắc đầu.
– Ah! Tôi có thể trả anh nhiều hơn một chút, anh cứ ra giá đi, bao nhiêu tiền tôi cũng mua. Cô gái thấy Sở Tiên từ chối, vẻ mặt không cam tâm nói lần nữa, một tay không ngừng vuốt ve đuôi của cái đuôi nhỏ.
– Không bán. Sở Tiên lại lăc đầu, vẫy tay gọi cái đuôi nhỏ.
Cái đuôi nhỏ rất nghe lời Sở Tiên, lập tức nhảy khỏi lòng cô gái kia, lần nữa đứng trên vai hắn.
Cô gái nhìn thấy cái đuôi nhỏ rời khỏi mình, có chút bất mãn bĩu bĩu môi.
– 50 vạn, bán cho tôi đi, được không?
Sở Tiên cười lắc đầu.
– Bao nhiêu tiền cũng không bán.
– Hứ. Cô gái có chút bất mãn, hừ một tiếng rồi cũng chẳng nói thêm cái gì nữa.
Sở Tiên chưa hề gặp qua sự tình máu chó như vậy, chưa từng gặp được con gái nhà giàu tranh giành quyết liệt thú cưng với hắn như thế này bao giờ, thế nhưng, khiến cho hắn cảm thấy họ có duyên với nhau là khi hắn tới con tàu ngọc bích, đá quý cách đó không xa lại lần nữa gặp phải đám con gái này.
– Thật là trùng hợp. Sở Tiên khẽ cười với bọn họ.
Đôi mắt của cô gái hướng về cái đuôi nhỏ trên vai Sở Tiên, gương mặt lại tỏ ra thần sắc cực kì yêu thích.
– Vâng, trùng hợp quá. Cô gái không nói gì nhưng người trung niên bên cạnh lại lên tiếng. Người anh em, tới Myanmar du lịch sao?
– Đúng vậy. Sở Tiên gật đầu, bởi vì không có quá nhiều tiếng nói chung nên hắn cũng không muốn nói nhiều. Sau đó đưa viên ngọc bích trong tay cho Alvin đang đứng bên cạnh.
Alvin nói với người phục vụ yêu cầu của Sở Tiên, chính là khắc viên ngọc bích này thành hình dạng của cái đuôi nhỏ, sau đó cho nó đeo trên người.
Sau khi thanh toán phí chạm khắc xong thì một ông lão tiến hành điêu khắc ngay tại chỗ, dựa theo hình dáng của cái đuôi nhỏ mà chế tạo.
Sở Tiên để cái đuôi nhỏ đứng một bên tạo dáng của Tôn Ngộ Không. Cái đuôi nhỏ dưới sự lạm dụng uy quyền của hắn chỉ có thể đứng tạo dáng Tôn Ngộ Không không dám nhúc nhích để cho ông lão kia điêu khắc. Hình dạng đáng yêu này lại lần nữa khiến cho cô gái kia không chịu được mà chạy tới.
– Đáng yêu quá, đáng yêu quá đi mất. Cô gái hai mắt mở to, không ngừng ngắm nhìn.
Sở Tiên đứng một bên cười cười, vào đúng lúc này, sắc mắt hắn lập tức biến đổi, lập tức móc khẩu Desert eagle gold ra, bắn một phát về phía sau người cô gái.
– Pằng! Tiếng súng vang lên.
– Ah!! Ah!!! Tiếng la thất thanh của cô gái cùng với những người xung quanh nhanh chóng truyền tới. Hai người trung niên đang đứng nói chuyện cách đó không xa, gương mặt ngập tràn sự kinh ngạc, hoảng hốt nhìn qua.
– Cẩn thận. Sắc mặt người trung niên đó lộ ra vẻ hoảng loạn, lập tức hét lên một tiếng.
– Pằng pằng pằng. Thế nhưng lời nói của người trung niên vừa kết thúc thì một tràng tiếng súng nữa lại vang lên.
Lần này là do hai người cá đứng sau lưng Sở Tiên nổ súng, mà trên một con thuyền nhỏ ở bên cạnh tàu có 5 tên thanh niên người Myanmar đang trợn trừng mắt ngã nhào trên thuyền, trong tay bọn chúng vẫn đang nắm chặt một khẩu súng màu đen.
Tiếng súng bất ngờ khiến cho những người xung quanh hết hồn một phen, đặc biệt là cô gái đó, sắc mặt trở nên trắng bệch.